Chương 110: Sức mạnh là một thứ khiến người ta say mê thậm chí điên cuồng
"Kiểm tra tính thích ứng là cái gì?"
"Kiểm tra tính thích ứng là sàng lọc loại gien phù hợp yêu cầu để người có thể thành công dị hóa với xác suất cao. Ludwig tìm và chia vật thí nghiệm ra làm ba loại, một loại chiếm đa số chính là tội phạm bị xử tử, phần lớn thời điểm ấy chỉ cần tốn chút tiền là có thể mua được, tỷ như tiểu Điền, một loại có thân phận màu xám (1), cho dù mất tích cũng sẽ không gây chú ý lớn, hoặc bởi vì một số nguyên nhân mà không có cách nào đi tra rõ, tỷ như tiểu sử của tiểu Bùi, còn có một loại là nhằm vào những người bình thường, thông qua kiểm tra tính thích ứng so sánh thấy có khả năng lớn kích hoạt gien cổ thì Ludwig cho dù bất chấp nguy hiểm cũng sẽ bắt tới căn cứ. Có lẽ Ludwig ở trên quảng trường nhìn thấy cậu là ngẫu nhiên, nhưng lúc sau muốn cùng cậu ăn cơm nhất định là có mục đích." Giáo sư Ngô tỉ mỉ giải thích.
(1)_ Thân phận màu xám: Hay có thể hiểu là người ở trong giới Khôi đạo (màu xám), họ khác với người ở trong giới Hắc - Bạch đạo, không đen cũng chẳng trắng.
Bùi Thiên Hành suy tư nói: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp, tại sao nhất định phải là Đặng Thất?"
Giáo sư Ngô cúi đầu, do dự hồi lâu mới mở miệng nói: "Kế hoạch Red Sun của Ludwig đã thi hành rất nhiều năm, lúc ban đầu xác suất thành công cực thấp, trong mấy trăm người chỉ có một người kích hoạt gien cổ, chẳng những là cấp bậc thấp nhất, hơn nữa người này còn không thể bảo trì thần trí tỉnh táo. Sở dĩ xác suất thành công chậm rãi tăng lên là bởi thí nghiệm không ngừng đổi mới môi trường nuôi cấy."
"Môi trường nuôi cấy?" Bùi Thiên Hành cảm thấy từ này thật quen thuộc, cẩn thận hồi tưởng thì nghĩ tới, "Tôi đã từng nghe một nghiên cứu viên của các ông nói qua từ này, môi trường nuôi cấy là cái gì?"
"Bản chất (2) của thuốc hòa tan chính là gien cổ, môi trường nuôi cấy thuốc hòa tan chính là chế tạo từ cơ chất (3). Thuốc hòa tan phóng xuất ra như một loại kịch độc, cơ thể con người căn bản không thể thừa nhận, môi trường nuôi cấy giống như thiết bị lọc khí vậy, từ việc cải tiến môi trường nuôi cấy đến sau đó lấy từ bên trong ra thuốc hòa tan sẽ vừa có sức sống vừa có tính kháng độc, có thể kích hoạt gien cổ càng thêm cường đại, cũng trợ giúp thân thể thích ứng. Vì thế môi trường nuôi cấy trải qua nhiều thế hệ cải tiến, xác suất dị hóa thành công cũng theo đó càng ngày càng cao."
(2)_ Bản chất: Chúng ta có thể hiểu bản chất dùng để chỉ cái đặc trưng cho sự vật, quyết định quá trình biến đổi, phát triển của sự vật.
(3)_ Cơ chất: Chất tham gia phản ứng do Enzim xúc tác.
Bùi Thiên Hành mơ hồ ngửi được mùi không ổn, từng câu từng chữ hỏi: "Môi trường nuôi cấy đến tột cùng là cái gì?"
Giáo sư Ngô thở dài một tiếng: "Là thân thể. Cơ thể bị dị hóa chính là môi trường nuôi cấy tốt nhất, độ dị hoá càng cao, chất lượng sẽ càng tốt. Nói cách khác, tiêm vào cơ thể mọi người chính là thuốc hòa tan được cải tạo ra từ thân thể người khác, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi đám người kia sử dụng hết bán thành phẩm tôi lại không thể chế tạo ra thuốc hòa tan."
Quý Nguyên Hồng lạnh lùng xen vào: "Cho nên ông vẫn luôn khuyên tôi rằng những binh lính chưa thức tỉnh thành công hãy coi như tử vong, cũng giao cho ông xử lý?"
Ngón tay Bùi Thiên Hành giật giật, thiếu chút nữa Bùi Tu Viễn đã bị coi là phân bón.
"Tôi đang cố gắng đem động vật dị hoá làm môi trường nuôi cấy, nhưng trước mắt tiến triển cũng không mấy lý tưởng." Giáo sư Ngô biện giải.
Quý Nguyên Hồng làm động tác đình chỉ, ra hiệu ông ngưng hẳn đề tài này.
Giáo sư Ngô vẫn tiếp tục nói: "Bản thân môi trường nuôi cấy có gien tạo thành đối với thành phần thuốc hòa tan có ảnh hưởng nhất định, tỷ như môi trường nuôi cấy là người da trắng, thuốc hòa tan chế tạo ra khi tiêm vào người da trắng, xác suất thành công sẽ được nâng cao. Ludwig đã có bản so sánh ổn định của ba môi trường nuôi cấy, chính là người da trắng, giống người da đen và giống người da nâu. Đại khái thời điểm đầu năm nay, hắn thành công đạt được môi trường nuôi cấy giống người da vàng, khi đó tôi đã bị hắn nhốt lại, chỉ có lúc yêu cầu đến tôi mới thả tôi ra ngoài, cho nên cụ thể chi tiết thế nào tôi cũng không rõ lắm. Tóm lại vì gia tăng tính ổn định của môi trường nuôi cấy, hắn rất cần người da vàng, nhưng vì phạm vi thế lực quan hệ của hắn, tìm người da vàng tương đối khó khăn, cho nên một khi bị hắn gặp được, hắn nhất định sẽ không bỏ qua."
Bùi Thiên Hành ngẫm lại thấy cũng đúng, lấy việc y cùng Ludwig có thù hận, theo lẽ thường khi bị bắt khẳng định sẽ trực tiếp giết chết, nhưng Ludwig vẫn giữ lại tính mạng của y rồi ném y lên trên đảo.
"Vậy nếu chiếu theo màu da để phân phạm vi thì thật sự quá lớn, chỉ cần tiêm thuốc vào từng người sẽ có vô số chủng tộc, thế chẳng phải xác suất thành công càng được nâng cao sao?"
"Lời cậu nói đúng là không sai, nhưng để ổn định môi trường nuôi cấy thì rất khó khăn, lại còn muốn nhân hóa chủng tộc, độ khó không thể tưởng tượng được. Hơn nữa vì cái gì mà hắn phải làm như vậy, số người trên thế giới đếm không xuể, người có thể thành công dị hoá cũng đủ nhiều rồi."
Bùi Thiên Hành đem sự việc trước sau suy nghĩ một phen, bỗng nhiên thông suốt: "Không phải số lượng đủ nhiều, mà là đủ dùng."
"Đủ dùng?"
"Anh còn nhớ rõ bọn họ nói gì không, bồi bổ!" Bùi Thiên Hành nhìn về phía Sử Đông.
Sử Đông nói tiếp: "Ludwig coi trọng sức mạnh, nhìn thấy dị năng đa dạng sao hắn có thể không đỏ mắt được? Nhưng hắn không thể một lần lại một lần tiêm thuốc hòa tan vào để tìm vận may, cho nên lựa chọn phương pháp hấp thu từ trên người chúng ta. Thật ra chúng ta chính là môi trường nuôi cấy và dụng cụ lọc khí cho hắn, hắn hấp thu gien cổ chúng ta đã trung hòa, cũng đem sức mạnh chiếm làm của riêng."
"Nhưng lúc ấy còn chưa bắt đầu thí nghiệm chúng ta, hắn đã rời đi."
"Hắn rời đi cũng không ảnh hưởng đến việc thí nghiệm chúng ta. Cậu làm sao biết được trong lúc ngủ say bọn chúng có phải đã lấy đi mẫu gien của chúng ta hay không. Hơn nữa, hắn phái ra Quincy, đủ để chứng minh hắn hoặc là người của hắn từng trở lại đảo." Sử Đông nặng nề nói, "Hắn thật đáng sợ. Đến tột cùng hắn muốn làm gì? Hắn nhất định điên rồi."
"Các cậu còn nhớ rõ giấc mơ của tôi không?" Bùi Thiên Hành đột nhiên suy nghĩ minh bạch, "Quả cầu ánh sáng kia nói: Ta ban sức mạnh cho các ngươi. Nó nói 'các ngươi' chính là 'chúng ta', nó đem sức mạnh phân tán, liền có 'chúng ta', nếu đem sức mạnh của 'chúng ta' một lần nữa tập hợp, vậy sẽ thành cái gì?"
"Sẽ thành 'Nó', thành thần."
"Không sai! Ludwig hấp thu càng nhiều gien cổ, hắn sẽ càng tiếp cận tới thần! Hắn muốn trở thành thần!"
Hắn muốn trở thành thần!
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều yên tĩnh, Bùi Thiên Hành cùng Sử Đông biểu tình nghiêm túc, Đặng Thất bị dọa đến ngây người, Quý Nguyên Hồng khẽ chau mày, trong mắt giáo sư Ngô ánh lên tia kinh ngạc lại có chút cuồng nhiệt, ông trước sau vẫn luôn ham thích thứ khoa học kỹ thuật đen tối, nếu không lúc ấy sao có thể đi theo Ludwig.
Môn đồ đã vượt qua sự tồn tại của người bình thường, trở thành nhân vật có sức mạnh siêu việt. Nhưng trước mắt vấn đề của môn đồ lại là việc không thể nào vượt qua được ngọn núi cao Ludwig, nếu hiện tại hắn tiếp tục hấp thu gien cổ, vậy sẽ tiến hóa đến mức đáng sợ như thế nào đây?
Ở trước mặt thần, môn đồ thật ra chỉ như đứa trẻ con cúi đầu quỳ lạy.
"Vậy hắn vì sao lại muốn bắt Hưu?" Vừa nghĩ tới Hưu khi bị bắt đi còn kêu rên, Bùi Thiên Hành liền lo lắng không thôi.
"Bởi vì gien cổ? Nó chính là rồng mà!"
"Hưu chỉ là ấu long, nó còn chưa đủ cường đại, giết chết nó, hấp thu gien của nó không phải càng đơn giản sao, tựa như hắn giết một người nhỏ bé vậy."
Sử Đông cũng không trả lời được, đại khái cảm thấy có chút quái lạ.
"Cái kia... Khụ khụ..." Đặng Thất yếu ớt mở miệng, "Tôi có thể nói vài câu không?"
Tầm mắt của mọi người đang phân tán bỗng chốc tập trung lên trên người Đặng Thất.
Đặng Thất hắng giọng, nói: "Bất luận là rồng phương Đông hay rồng phương Tây, nó đều thuộc về giống loài thần thánh trong truyền thuyết, thường thường chúng nó sẽ tiếp cận gần với thần hơn con người, cùng loại còn có phượng hoàng và kỳ lân, mà giống loài này có một đặc trưng chung, chính là có ký ức truyền thừa."
"Ký ức truyền thừa?"
"Chủng tộc này e rằng từ khi vạn vật khởi nguyên (4) đã tồn tại, sống rất thọ, có lịch sử lâu đời. Bọn chúng từ lúc sinh ra đến thời điểm thành niên, cho dù không có đồng loại trưởng thành giáo dưỡng, tới giai đoạn nhất định vẫn sẽ tự nhiên nắm giữ thần lực, bởi vì ký ức tồn tại ở trong máu chúng nó, hoặc là nói ở trong gien. Thật lâu trước kia, mỗi một con rồng trải qua cái gì, nó không cần phải chính miệng nói cho một con rồng khác, chỉ cần thông qua việc sinh mệnh kéo dài, gien truyền thừa, trong gien đời sau của nó sẽ bảo lưu được đoạn ký ức ấy."
(4)_ Khởi nguyên: Bắt đầu (Mình thấy để từ khởi nguyên hợp hơn nên giữ giống bản QT)
"Ký ức? Thì ra là ký ức." Bùi Thiên Hành đã hiểu rõ hơn, "Tôi dung hợp với máu của Hưu, những hình ảnh nhìn thấy kia chính là ký ức!"
"Nói như vậy, rất có khả năng điều Ludwig muốn là ký ức của rồng, thời điểm thần tồn tại nó đã có ký ức, vì thế đây là điểm mấu chốt để hắn trở thành thần?"
Như vậy, tung tích của Hưu càng thêm quan trọng, nó đến tột cùng bị Ludwig bắt tới nơi nào? Có an toàn hay không? Mọi người đều lo lắng day dứt.
Trong phòng làm việc bây giờ có thể nghe được cả tiếng kim rơi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, kêu đến mức làm mọi người giật mình.
Quý Nguyên Hồng nhận điện thoại, thanh âm trầm ổn như cũ: "Alo... Được, tôi đến liền."
Để điện thoại xuống, Quý Nguyên Hồng đón nhận tầm mắt mọi người: "Tiến sĩ Cố đã định vị được vị trí của Hưu."
Tim Bùi Thiên Hành lập tức nảy lên, độ căng thẳng đối với tin tức của Hưu cao hơn bất cứ người nào.
"Chúng ta đi xem."
Quý Nguyên Hồng dẫn bọn họ đi vào trung tâm nghiên cứu, Cố Chính Hàng đứng ở trước máy tính nhìn không chớp mắt, trước mặt hắn là những hình ảnh lớn lớn bé bé làm người ta hoa hết cả mắt.
"Anh tìm được Hưu rồi?" Bùi Thiên Hành nóng lòng hỏi.
Cố Chính Hàng đem một hình ảnh trong đó phóng lên to nhất, trên bản đồ 3D lập loè một chấm đỏ.
"Tìm được rồi, cậu yên tâm, nó hiện tại chỉ tiêu sinh lý tất cả đều bình thường."
"Nó đang ở đâu?"
Cố Chính Hàng phóng ra tấm bản đồ thế giới, nhanh chóng khuếch đại, một vùng tuyết trắng xóa, nguy nga hùng tráng xuất hiện trên màn hình: "Ở dãy núi Alps (5)."
(5)_ Alps: Hay còn gọi là An - pơ, nó là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu.
————*————*————*————*————*————*————
Ban đêm, Bùi Thiên Hành nằm ở trên giường trừng lớn đôi mắt, nhớ lại những việc mấy ngày nay trải qua, y cảm thấy mình như đang nằm mơ, dù rất hoang đường nhưng sự thật phát sinh trước mắt vẫn luôn rõ ràng chính xác. Vì vậy, y sắp phân không rõ đâu là thực tại đâu là mộng ảo.
Bọn họ còn chưa nghĩ ra cách làm sao để mau chóng cứu được Hưu. Trước tiên họ muốn tận dụng hết khả năng thu thập một ít tin tình báo, cũng không thể nào cứ trực tiếp vọt tới núi tuyết bắt người, phương diện ngoại giao cần phải xử lý, nhưng đây không phải vấn đề lớn, Trung Quốc là một trong hai nước nắm giữ số lượng môn đồ nhất định, toàn thế giới đều đang trông cậy vào bọn họ cứu trợ.
Quan trọng nhất, khó khăn nhất đối với bọn họ vẫn là vấn đề về thực lực.
Ludwig tùy tiện ném ra một thủ hạ đã có thể đem bọn họ đánh đến quá sức, huống chi bản thân hắn. Hiện giờ muốn xâm nhập hang ổ của Ludwig để cứu Hưu chính là nói thì dễ, không chừng nó đã bị Ludwig trực tiếp diệt gọn làm chất dinh dưỡng rồi.
Hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy Hưu bị bắt đi, từng tiếng gào thét, quả thực là điều sỉ nhục lớn nhất cuộc đời y.
"Còn chưa ngủ? Muốn chuẩn bị cùng tôi song tu? Hay định biến thành con dơi?" Sử Đông ngủ ở giường tiếp nối chân giường Bùi Thiên Hành, hắn duỗi tay xuyên qua thành giường bắt lấy lòng bàn chân y cào một cái.
Bùi Thiên Hành một cước đem tay hắn đạp bay: "Ngủ cũng bị anh đánh thức."
"Hô hấp vẫn chưa vững vàng, tưởng tôi dễ lừa như vậy?" Sử Đông cười hắc hắc, "Đừng nghĩ lung tung, nghĩ nhiều cũng vô dụng."
"Anh không hiểu."
"Tôi đương nhiên hiểu rõ, không có ai có thể so với tôi hiểu rõ hơn cảm nhận bây giờ của em." Sử Đông nghiêm mặt nói, "Thời điểm lúc trước, khi chiến hữu của tôi đều hy sinh, cảm nhận ấy với cảm nhận bây giờ của em giống nhau như đúc."
Bất lực, sâu sắc oán hận sự bất lực của bản thân.
Chuyện muốn làm lại làm không được, nghĩ bảo vệ người ta nhưng không bảo vệ được, đối mặt với đồng đội từng người rời xa, lưu lại trong tâm chỉ có niềm căm hận vô hạn với chính bản thân mình.
Bùi Thiên Hành thở dài: "Sức mạnh đúng là một thứ khiến người ta say mê thậm chí điên cuồng, Douglas cùng Ludwig đều có ý nghĩ giống nhau."
Sử Đông đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ trên giường nhảy dựng lên, xốc chăn của Bùi Thiên Hành ra: "Đi theo tôi!"
#Mặc_Hàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro