Chương 119: Tôi phải đi cáo trạng với thủ trưởng
Video kết thúc, hình ảnh biến về màu đen.
Như được kéo ra từ vũng bùn, sau lưng mọi người lấm tấm mồ hôi, tiếng cười âm lãnh của Douglas cùng tiếng kêu thảm thiết của Đặng Thất tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai.
"Khẩu vị của hắn đúng là không nhỏ! Chẳng những muốn tôi, còn muốn cả Hưu." Bùi Thiên Hành cười lạnh.
"Nói như vậy, Đặng Thất sẽ tương đối nguy hiểm, Douglas căn bản không muốn dùng Đặng Thất làm lợi thế, uy hiếp chân chính Douglas có thể dùng chính là loại thuốc mới kia." Sử Đông nói.
Từ khi tai họa giáng xuống đến nay, bọn họ thật vất vả mới đưa phần lớn người sống sót cách ly tới khu vực an toàn, hỗn loạn toàn cầu hơi có chiều hướng giảm bớt, nếu lại phát sinh việc biến dị lần thứ hai, thật sự không thể tưởng tượng nổi đả kích này, tâm trạng mọi người vừa mới ổn định lại lần nữa lâm vào khủng hoảng vô tận.
"Có khả năng..." Điền Nhạc Tâm cẩn thận nói, "Là Douglas gạt chúng ta hay không?"
Quý Nguyên Hồng nghiêm túc nói: "Xác thật có khả năng này, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm như vậy."
Những vấn đề Douglas nghiên cứu vốn vượt qua thường thức của người bình thường, một lần nữa đặt ra cơ sở để khai phá lại thí nghiệm ban đầu cũng không phải không có khả năng, trước mắt, với thế cục này, chỉ có thể tin đó là thật. Hơn nữa, coi như Quý Nguyên Hồng có thể đứng vững, bỏ qua áp lực, thì thế cuộc quốc tế cũng sẽ trở nên cực kỳ bất lợi, những quốc gia khác sẽ không cho phép tăng thêm bất luận một rủi ro nào phát sinh, liền tính Quý Nguyên Hồng đơn phương chống đỡ cũng chống đỡ không được.
"Vậy thủ trưởng tính sao?" Thật ra Bùi Thiên Hành vô cùng thản nhiên, xuất phát từ sự áy náy đối với Đặng Thất, nếu Quý Nguyên Hồng nói hiện tại đi cứu người, y sẽ không chút do dự mà xuất phát.
"Tôi vừa báo cáo tình huống với phía trên, đang chờ tin tức, các cậu không nên gấp gáp, đã chiến đấu hơn nửa đêm, tôi nghĩ các cậu nên đi ngủ một giấc trước."
Chuyện tới hiện giờ vội cũng không vội nổi, bọn họ cần phải đi ngủ trước, nhưng chỉ sợ cũng không làm được. Mọi người tản ra ngồi trong căn phòng giản dị, hồi tưởng lại tình huống xảy ra một đêm này, cuối cùng kết quả lại vượt quá mong muốn của bọn họ.
"Em luôn cảm thấy không đúng lắm." Bùi Thiên Hành nói, "Chúng ta đều thấy được Douglas rất mạnh, nhưng theo em biết Ludwig là một người rất cẩn thận, sao hắn có thể để một người nguy hiểm như vậy ngốc ở bên mình, không có bất kỳ phòng bị nào?"
Sử Đông gật đầu: "Ludwig mạnh như vậy, Douglas cư nhiên có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn, sau đó một kích giết chết, quả thực không thể tưởng tượng."
"Em nghĩ Ludwig không biết thực lực chân chính của Douglas, có lẽ hắn vẫn luôn cho rằng Douglas là người bình thường."
"Không thích hợp, toàn bộ gien thực nghiệm đều qua tay Douglas, hắn muốn trộm kích hoạt gien cổ cho mình xác thật không khó. Nhưng Douglas giết Ludwig mục đích rõ ràng là vì muốn cướp lấy gien đã được cân bằng sau cùng, nếu hắn đã sớm coi Ludwig là môi trường nuôi cấy, vậy cần gì phải mạo hiểm kích hoạt gien cổ cho mình trước? Vạn nhất chết trước Ludwig, không phải uổng phí công sức sao?"
"Cũng có lý, còn nữa..." Bùi Thiên Hành cẩn thận nhớ lại mỗi một chi tiết, "Lúc ấy người Douglas muốn bắt chính là em, sau khi hắn phát hiện mình bắt sai người, rõ ràng muốn tấn công lần nữa, nhưng vì cái gì hắn lại thay đổi ý định? Nếu lúc ấy hắn đi bắt em thì không cần phức tạp như thế này nữa, ngược lại còn lấy nguy cơ của toàn cầu đến uy hiếp chúng ta. Coi như hắn là người lòng tham không đáy còn muốn cả Hưu, nhưng trước đó bắt em cũng là trăm lợi không có một hại mà."
"Có lẽ bởi vì có lý do nào đó khác, hắn không thể lại đi bắt em?" Sử Đông suy tư nói, "Anh thấy một điểm rất quái lạ, em có chú ý tới không, hắn dùng phương thức quá bình thường để khống chế Đặng Thất, còng tay, bịt miệng, nếu anh muốn trói người thì sẽ không dùng thủ đoạn truyền thống như vậy." Hắn tùy tay lấy dây thừng từ trong balo, soạt một cái, dây thừng biến thành màu đỏ sậm, đem sức mạnh nguyên tố hỏa bao lấy sợi dây thừng mỏng manh, nếu người bị trói chặt có ý đồ giãy giụa sẽ bị bỏng ngay lập tức.
"Có lẽ..."
Bùi Thiên Hành đón nhận ánh mắt của Sử Đông, tư duy hai người va chạm ra tia lửa, đồng thời nghĩ tới một khả năng, trăm miệng một lời, nói: "Có lẽ hắn căn bản cũng không mạnh như chúng ta nhìn thấy."
"Có lẽ hắn chỉ là dùng một phương thức nào đó để nâng cao thực lực nhất thời, và bị hạn chế thời gian, qua khoảng thời gian này thì sẽ biến trở lại thành người thường, hoặc ít nhất là không mạnh như ban đầu?"
"Muốn thức tỉnh gien cần thời gian, coi như Douglas moi được tim Ludwig cũng không có khả năng sẽ ngay lập tức trở nên mạnh như Ludwig, nói cách khác chúng ta cần phải thừa dịp hắn vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn đem hắn xử lý trước?"
Sử Đông nói: "Nhưng nếu là như vậy, vì sao Douglas phải nóng lòng đi khiêu khích chúng ta? Vì sao không tìm một nơi nào đó trốn đi, chờ mạnh lên rồi lại tính?"
Bùi Thiên Hành nói: "Có lẽ hắn lo lắng sức mạnh của em tăng lên quá nhanh? Dù sao em cũng hấp thu gien của rồng, nếu thời gian kéo dài có thể sẽ mang đến phiền phức cho hắn?"
Sử Đông: "Ngược lại thật sự có khả năng này."
"Đây chỉ là suy đoán của các cậu, trước đừng lạc quan quá." Quý Nguyên Hồng đánh gãy thảo luận của bọn họ, "Hơn nữa tôi cho rằng Douglas không phải mẫu người qua loa, nói không chừng hắn còn có năng lực đặc thù nào đó."
Mọi người thấy Quý Nguyên Hồng nói cũng có lý bèn không thảo luận sâu thêm.
"Douglas muốn tôi đi tìm hắn, vậy hắn ở nơi nào? Vẫn còn ở trên núi tuyết sao?" Bùi Thiên Hành hỏi.
Quý Nguyên Hồng chuyển camera, thư ký có truyền đến một phần văn kiện, hắn nhìn thoáng qua nói: "Douglas gửi tới một tọa độ, hiện tại vị trí đã xác định, là ở trên Đại Tây Dương, phải nói như thế nào đây... Các cậu tự mình xem đi."
Trên màn hình xuất hiện một tấm bản đồ thế giới, dấu định vị nhanh chóng khóa chặt địa điểm, lần lượt phóng đại bản đồ, một mảng biển xanh xuất hiện, đến khi hình ảnh cuối cùng được cố định, ngoại trừ màu xanh mênh mang thì cái gì cũng không có.
"Có ý gì?" Bùi Thiên Hành khó hiểu, "Douglas ở trong nước biển? Kêu tôi lặn xuống biển đi tìm hắn hả?"
"Xem tọa độ hắn gửi tới thì đúng là một mảng biển như vậy, nhưng..." Quý Nguyên Hồng hướng một bên ra hiệu, "Giáo sư Ngô, hay là ông tới nói đi?"
"Atlantis - thành phố thất thủ." Giáo sư Ngô xuất hiện trên màn hình, sắc mặt ngưng trọng, "Thật lâu trước kia Douglas trong lúc vô tình có đề cập qua rằng, đây là nơi cuối cùng phát sinh sự tích của thần, và cũng bởi vì ý chí của thần mà hủy diệt. Lúc ấy tôi không biết hắn đang nói cái gì, cho nên không để ý lắm, nhưng Quý tướng quân nhắc đến nó khiến tôi nhớ lại. Hắn vẫn luôn tìm kiếm nơi này, cho nên hắn muốn dẫn cậu theo, hắn muốn trở thành thần ở chính chỗ đó!"
Atlantis, trong truyền thuyết văn minh có tương truyền rằng Hải Thần Poseidon đã xây dựng một đế quốc lý tưởng, nhưng cuối cùng lại bị một cơn đại hồng thủy nhấn chìm.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Bùi Thiên Hành chính là nó quá ảo ma canada, nhưng nếu tưởng tượng thì cũng không phải không có khả năng. Y nhìn chăm chú vào mặt biển xanh lục, trong lòng nổi lên chút khác thường, không thể nói rõ cảm giác, một ít ký ức vụn vỡ xẹt qua trong đầu, nhanh đến nỗi không cách nào giữ lấy.
Sự tích của thần ư? Y hồi tưởng lại ánh sáng chói mắt trong giấc mơ, loại tư thái bao trùm vạn vật, uy áp chí cao vô thượng ấy.
"Tôi vẫn chưa hiểu lắm, ý là vẫn muốn tôi nhảy xuống biển đúng không?" Bùi Thiên Hành nói.
Quý Nguyên Hồng cũng không đưa ra đáp án rõ ràng: "Cụ thể còn cần điều tra thêm, chờ có kết quả tôi sẽ báo lại cho các cậu. Tóm lại hôm nay đã khuya, đi nghỉ ngơi trước đi."
Hình ảnh trên màn hình biến mất, mọi người lâm vào trầm mặc, tuy rằng thể xác đã mệt đến cực điểm, nhưng tâm lý mọi người lại chẳng ai nguyện ý rời đi. Không có Đặng Thất ở một bên lải nhải tạo tạp âm, bầu không khí quạnh quẽ đến mức không cách nào thích ứng.
Cuối cùng vẫn là Sử Đông đuổi mọi người đi ngủ, Tư Mã Tuyển rời đi cuối cùng, lúc gần ra đến cửa quét mắt nhìn màn hình, như suy tư gì đó rồi khép lại cửa phòng.
Sử Đông là người cuối cùng tắm xong, trở lại ký túc xá căn cứ lâm thời, trong phòng im ắng, các đội viên đều đã ngủ say. Hắn nằm ở trên giường nhìn trần nhà, bỗng nhiên xoay người rời giường, chui vào chiếc giường bên cạnh.
"Làm gì làm gì!" Bùi Thiên Hành đè thấp thanh âm nói.
"Anh biết ngay em chưa ngủ mà." Sử Đông cũng hạ thấp giọng, ở bên tai y thổi khí.
Bùi Thiên Hành bị hắn làm cho vừa nóng vừa ngứa: "Giường anh anh không ngủ, chui rúc cùng giường với em làm gì? Đi xuống!"
"Suỵt!" Sử Đông dựng ngón tay đè lên môi, "Đừng lớn tiếng như vậy, bọn họ đều đã ngủ rồi, đừng đánh thức bọn họ."
"Ai ồn ào? Còn không phải anh hả! Em bảo anh xuống..."
Bùi Tu Viễn ngủ ở lối đi nhỏ bên kia, người quấn trong chăn, mơ mơ màng màng đứng dậy: "Anh?"
Hai người đang chen ở trên giường lập tức cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám làm, đặc biệt là Sử Đông, co đầu trốn trong chăn Bùi Thiên Hành, như thể làm vậy sẽ khiến kích thước hắn giảm đi.
"Anh, nhanh đi ngủ, khuya lắm rồi." Bùi Tu Viễn nửa mê nửa tỉnh, nói xong lại ngã xuống giường.
Sử Đông nhẹ nhàng thở ra, đem nửa thân thể đang đè lên người Bùi Thiên Hành ép xuống càng mạnh hơn.
Bùi Thiên Hành cũng thở phào, nhưng nghĩ lại sao mình phải lén lút như vậy.
"Anh làm gì vậy!" Bùi Thiên Hành nói như hụt hơi.
"Đừng ồn, anh muốn đi ngủ!" Sử Đông đúng lý hợp tình cắn lại một cái, nói xong còn cọ cọ lên người Bùi Thiên Hành, ngửi được hơi nước tươi mát trên người y, tìm một vị trí thoải mái ở hõm vai y rồi dựa đầu vào.
Bùi Thiên Hành cảm giác như có một con chó bự ở trên người mình đụng tới đụng lui, y nâng chân lên muốn đem người này đá xuống giường, kết quả lại nghe thấy được tiếng hít thở trầm trầm.
Ngủ trong vài giây? Bùi Thiên Hành kinh ngạc, cố sức nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.
Sử Đông hô hấp vững vàng, mí mắt chớp cũng không chớp một cái.
Thật sự ngủ rồi? Chắc bởi cơ thể quá mệt mỏi vì những sự kiện vừa qua, tình huống này cũng không phải không có khả năng nhỉ?
Nhưng Bùi Thiên Hành không có cách nào ngủ nổi, hai cái tay dài chân dài của người đàn ông chen chung một chiếc giường đơn, muốn khó xử bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cánh tay còn đè trên ngực y khiến y không thở nổi, đặc biệt nhiệt độ cơ thể hắn cao như cái lò sưởi, mới vài phút đã cảm thấy toàn thân đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Bên tai là hơi thở ấm áp của hắn thổi tới, cánh tay kề sát ngực y, dường như y có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn. Bùi Thiên Hành quay đầu lại nhìn hồi lâu, có chút sững sờ, khi y định thần lại thì phát hiện chính mình đang miêu tả hình dáng khuôn mặt hắn, tuấn lãng, thâm thúy, cực kỳ nam tính mị lực, ngón tay còn sắp chạm vào khuôn mặt hắn.
Cuối cùng Bùi Thiên Hành rút tay về, nhận mệnh nhắm mắt cưỡng bách chính mình đi vào giấc ngủ, có lẽ do quá mệt mỏi, hoặc bởi có người ôm khiến y an tâm hơn, y thực mau đã tiến vào mộng đẹp.
Lúc này Sử Đông mới mở mắt ra, cười tủm tỉm nhìn y một hồi, vừa lòng mà nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Sử Đông tỉnh lại hầu hết mọi người đều đã dậy, chỉ còn dư lại một mình hắn trên giường.
Hắn ngáp một cái, vò đầu bứt tai, duỗi eo lười đi ra khỏi ký túc xá. Ánh nắng bên ngoài có chút chói mắt, hắn híp mắt nhìn quét một vòng liền nhìn thấy Bùi Thiên Hành.
Bùi Thiên Hành đang dựa vào một thân cây gặm táo, bàn tay này đỡ khuỷu tay kia, hai cái chân dài bắt chéo nhau hơi hơi nghiêng, tầm mắt hướng xuống dưới như đang suy nghĩ tâm sự gì.
Sáng sớm đã nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp như thế này, tâm trạng Sử Đông rất tốt, vừa định tiến lên chào hỏi thì thấy Tư Mã Tuyển đi đến bên người y, hai người trò chuyện.
Vì thế Sử Đông đi đến chỗ vòi nước tạm thời để rửa mặt, hắn vốc một vốc nước lên xoa mặt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Dennis đứng bên người hắn.
"Tôi có nghe nói về việc đồng đội của cậu, các cậu tính thế nào?" Dennis hỏi.
Sử Đông lau sạch sẽ nước trên mặt, vẩy vẩy tay: "Chúng tôi đang chờ tin tức, nhất định sẽ đi cứu người nhưng không biết phải chờ đến lúc nào. Nếu như quá lâu..." Hắn dừng một chút, sửa lời nói, "Chúng tôi sẽ không chờ lâu." Ngụ ý chính là cho dù cấp trên không có mệnh lệnh, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách cứu viện.
Dennis chống nạnh, thở dài. Trận chiến đêm qua cả hai nước đều có thương vong, sắc mặt của hắn cũng không thế nào tốt đẹp nổi.
"Vậy các anh thì sao? Chuẩn bị trở về?"
Cứu Hưu ra, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, Hoa Kỳ hứng thú với Hưu, hy vọng có thể được chia sẻ tư liệu nghiên cứu về rồng, về phần tính mạng của Đặng Thất, tất nhiên không được coi trọng.
Dennis sờ sờ sau cổ: "Đúng vậy, tôi mới vừa nhận được mệnh lệnh, phi cơ đang trên đường đón bọn tôi. Cậu cũng biết hiện tại nơi nơi đều hỗn loạn, ở đâu cũng cần người, cho nên..."
Sử Đông đụng cánh tay hắn một cái, ý bảo hắn không cần nói: "Tôi hiểu."
Dennis cười khổ: "Cho nên vừa bớt đi được một tên biến thái, các cậu lại muốn đi đối phó với một tên biến thái khác?"
"Nghe đến là thấy khổ, tại sao tôi lại rơi vào kết cục như thế này, tôi rõ ràng muốn sống mộng ảo mơ mơ màng màng!" Sử Đông cảm thán.
Dennis cười ôm lấy hắn, vừa mới đặt tay lên vai hắn, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Tôi thấy cấp trên rất coi trọng cậu, vì sao trước kia cậu lại bị đuổi khỏi quân đội?"
Sử Đông giơ hai tay lên, nói một cách vô tội: "Năm đó tôi vì sốt ruột báo thù mà cùng đường mạt lộ, nếu không phải hiện tại thức tỉnh gien, tôi cũng không thể quay trở lại."
Dennis khó hiểu nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng không tin giải thích của hắn.
"Đội trưởng, anh đây là đang hối hận khi thu nhận tôi sao?"
Dennis sang sảng cười to, ôm chặt hắn hơn, trịnh trọng nói: "Cẩn thận, có lẽ chúng ta sẽ còn cơ hội cùng nhau chiến đấu."
"Anh cũng vậy." Sử Đông vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Sử Đông lướt qua bả vai Dennis nhìn theo hướng của Bùi Thiên Hành, lại phát hiện y đã không còn ở đó, chỉ còn lại Tư Mã Tuyển hai tay đút túi, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn còn đang nghi hoặc, cách đó không xa trong rừng cây truyền đến một trận động tĩnh, một con rồng từ phía rừng rậm lao ra, phóng lên bầu trời.
Hưu? Nó như thế nào...
Nhìn kỹ lại, trên lưng nó còn chở một người, không phải Bùi Thiên Hành còn có thể là ai?
"Bùi Thiên Hành! Em đi đâu!" Sử Đông vừa kinh vừa giận đuổi theo một đoạn đường.
Ngao --
Một tiếng gầm cao vút kéo dài quanh quẩn bên tai, đập cánh mấy cái, một người một rồng đã biến mất ở chân trời.
Lại quay đầu lại, thấy Tư Mã Tuyển cũng đang ngửa mặt nhìn lên trời.
"Tư Mã Tuyển! Cậu nói với em ấy cái gì!" Sử Đông vài bước vọt tới trước mặt Tư Mã Tuyển, nổi giận đùng đùng nắm lấy cổ áo cậu ta.
Tư Mã Tuyển bình tĩnh nói: "Tôi cái gì cũng chưa nói, chỉ là cùng y thảo luận một chút về thế cục, đột nhiên y chạy đi."
"Cậu, hai người..." Trong bụng Sử Đông tràn đầy lửa giận, nặng nề bước đi, "Cái tên vô tổ chức vô kỷ luật này! Tôi phải đi cáo trạng với thủ trưởng! Kiện chết em ấy!"
#Mặc_Hàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro