Chương 162: Cuối cùng cũng thành công

Edit: Small

Dương Lợi sẽ hạ độc?

Cậu ta không dễ gì mới thi đỗ Đế Đại, phải biết rằng thi đỗ Đế Đại ở nông thôn gần như là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nào sẽ chỉ vì một chút việc nhỏ mà ghen ghét, còn hạ độc An Ninh.

Chẳng lẽ cậu ta không biết hậu quả? Lại còn bí quá hoá liều?

Cậu ta và Lâm Giai Vi nhất định đã thông đồng với nhau về lời khai từ trước, một khi bại lộ thì sẽ dùng lý do này thoái thác.

Có lẽ Dương Lợi dám hạ độc cậu ấy vì vốn tưởng rằng pha loãng ra sẽ không gây thương tổn quá lớn, nhưng Lâm Giai Vi biết thận An Ninh có vấn đề, vừa mới thay thận thì dù đã pha loãng cũng sẽ lấy mạng cậu ấy.

Lâm Giai Vi căn bản là không muốn bỏ qua cho Dương Lợi - người đã giúp cô ta hạ độc.

Trái tim cũng thật tàn độc.

Rút tay ra sạch sẽ mà đứng ngoài cuộc như vậy.

Tinh Thần hỏi Mộ Đình Tiêu: "Chắc chắn không? Cậu ta có khai ra đồng lõa khác không."

"Cậu ta nói không có đồng lõa, hơn nữa chuyện này sợ sẽ gây ra tai tiếng không tốt trong trường. Khi hỏi sinh viên, nhà trường đã tương đối cẩn thận, cố gắng hạn chế tối đa ảnh hưởng của dư luận."

Tinh Thần không cam lòng hỏi: "Không thể nào là Dương Lợi."

"Tinh Thần, vậy em cảm thấy là ai, tôi sẽ nói với nhân viên nhà trường liên lạc đến người đó để thuyết phục tự thú."

Nếu chỉ là đơn giản liên lạc đến liền đã khiến cô ta có thể tự thú thì không phải Lâm Giai Vi.

Lâm gia có tên tuổi như vậy ở Đế Đô cũng sẽ tìm mọi cách để can thiệp vào, đem mọi điểm đáng ngờ của Lâm Giai Vi xóa sạch sẽ. Nếu Lâm Giai Vi bị bắt, thì đứng mũi chịu sào sẽ là chỗ dựa Lâm gia sau lưng cô ta.

Tinh Thần không cam lòng nói: "Bỏ đi, chờ sau khi An Ninh tỉnh lại em sẽ cùng cậu ấy nói chuyện."

"Tinh Thần!"

"Em đang trên đường đi phòng thí nghiệm, Từ Thành Xương đại ca nói có chuyện quan trọng, anh ấy vẫn luôn thúc giục em, hẳn là thí nghiệm có tiến trình mới. Đến phòng thí nghiệm, em sẽ gọi lại anh."

Mộ Đình Tiêu: "......"

Mộ Đình Tiêu còn chưa nói chuyện, Tinh Thần đã cúp máy.

Tiếng cúp máy vang lên hồi lâu, Mộ Đình Tiêu mới cất điện thoại.

Anh đứng trước cửa kính ban công, từng đường chớp xẹt qua gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh.

Ngoài cửa sổ, tia chớp như rồng xé rách màn đêm, thời tiết tồi tệ như vậy khiến tâm trạng anh khó chịu nặng nề, đây là thời tiết anh cực kỳ ghét, cùng đêm xảy ra tai nạn nhiều năm trước đó không có gì khác biệt.

Anh luôn cảm giác trên người Tinh Thần có rất nhiều bí mật, có rất nhiều chuyện giấu anh.

Quá khứ mười mấy năm trước của cô, anh đã điều tra toàn bộ nhưng tìm không được bất cứ bí mật gì của cô.

Ví dụ như, cô có vẻ là đang nhắm vào người nào đó ở Đế Đại, sự thù địch vô tình lộ ra giữa mày là giấu không được, và người này dường như là Lâm Giai Vi.

Cô và Lâm Giai Vi trước đây chưa bao giờ gặp mặt.

Vậy vì sao cô muốn nhằm vào Lâm Giai Vi?

Mộ Đình Tiêu kéo rèm lên, mặc thêm áo khoác, tắt đèn ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Sở Vân đang đứng chờ, thấy Mộ Đình Tiêu đi ra liền vội vàng đuổi kịp: "Thái tử gia, đã trễ thế này ngài muốn đi đâu ạ?"

"Đừng đi theo."

Sở Vân dừng bước lại, nhìn Mộ Đình Tiêu nhanh chóng xuống tầng, anh ta không yên tâm nói: "Người của Mộ Lệ Sâm vẫn đang canh bên ngoài, ngài thật sự muốn đi ra?"

Mộ Đình Tiêu cài cúc áo khoác, trực tiếp đi vào tầng hầm ngầm, hai phút sau liền nghe thấy tiếng xe máy từ cửa sau truyền ra.

Sở Vân buồn bực: "Đêm hôm mưa to, có chuyện gì mà phải vội đến mức tối cũng ra ngoài vậy chứ."

......

Tinh Thần trở lại phòng thí nghiệm, còn chưa kịp thay quần áo bảo hộ, Từ Thành Xương cùng giáo sư Tôn nhìn thấy cô tới liền lập tức từ phòng thí nghiệm chạy đến trước mặt cô.

Hai người phấn khích đến nói năng lộn xộn: "Thành công rồi."

"Tinh Thần, chúng ta cuối cùng cũng thành công rồi."

Giáo sư Tôn nói: "Từ Thành Xương đã làm được phần khó phá nhất."

Từ Thành Xương nói: "Số liệu thí nghiệm mới nhất ổn định, điện cực qua lại tốc độ cực nhanh, gấp hàng chục lần so với pin Lithium bậc ba thông thường, có thể rút ngắn thời gian sạc của pin Lithium lại chỉ còn trong một phút."

Tinh Thần vui vẻ nói: "Thật sao? Từ đại ca, bình ắc-quy sạc điện Graphene của anh thành công rồi?"

"Đúng vậy, vô cùng thành công, hơn nữa không có bất kỳ nhiệt độ nóng lên. Thứ robot thi đấu chỉ là bán thành phẩm, hiện tại chúng ta đang thí nghiệm là bình ắc-quy Graphene chuyên dụng cho ô tô có công suất lớn, có thể chạy liên tục 1000 km sau khi sạc mười phút, kết quả thí nghiệm có chút vấn đề nào."

Tinh Thần cực kì vui, làm được rồi, cuối cùng cũng thành công.

Hơn nữa còn là bình ắc-quy Graphene chuyên dụng cho ô tô, hiện nay trên thế giới công ty ô tô có liên quan đến nguồn năng lượng sạch cũng chỉ có vài nhà, nhưng có thể đôt phá về khía cạnh pin thì chỉ có Khoa học công nghệ Tinh Thần của cô.

Một lần nữa, Khoa học công nghệ Tinh Thần đi đầu trên thế giới.

Một lần nữa, cô, Từ Thành Xương, giáo sư Tôn sẽ làm thế giới phải khắc ghi.

Tôn Mẫn nhìn bọn họ vui như vậy, thì liền cầm một chai champagne cùng mấy ly rượu bày ra bàn.

"Tới tới, uống một ly ăn mừng nào."

Cô đưa chai champagne cho Tinh Thần.

Tinh Thần nhận lấy champagne, lắc lắc, phụt~  miệng chai champagne phun thẳng vào giáo sư Tôn và Từ Thành Xương.

Hai người chạy loạn xung quanh.

Ngoài phòng thí nghiệm là một mảnh hỗn loạn.

Hôm nay, vốn là Lục An Ninh nằm viện sống chết chưa rõ, mà Lâm Giai Vi lại ung dung ngoài vòng pháp luật làm cô rất tức giận, rất ấm ức.

Có một cơn tức nghẹn trong cổ họng, nhổ không ra, nuốt không trôi, cực kỳ không thoải mái.

Việc nghiên cứu phát minh ra bình ắc-quy sạc Graphene làm cô thở ra một hơi, cả người nhẹ nhõm.

Có được Graphene, cuộc đấu của cô và Mộ Lệ Sâm lại thêm mấy phần thắng.

Mộ thị lớn đến mức rằng có thể dựa vào số tiền dành dụm mà sống được thêm vài năm trong tương lai.

Một ngày nào đó, cô có thể thu mua được tập đoàn Mộ Thị to lớn được xưng là tập đoàn đứng đầu trong nước kia, sau đó sẽ đem Mộ thị đưa cho Mộ Đình Tiêu.

Giống như đời trước, anh đưa toàn bộ cổ phần Mộ thị trong tay mà không cần trả lại cho cô.

Tương lai, cô tràn ngập hy vọng.

......

Hôm sau, An Ninh mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ làm cô rất không thoải mái.

Cô muốn giơ tay che mắt đi nhưng lại không nâng nổi tay.

Sau khi thích ứng được ánh sáng, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy cánh tay phải của mình căm hai cái kim và có hai cái bình đang treo trên đó.

Mà tay đang bị một nam sinh nắm lấy.

Nam sinh....

Mặc một chiếc áo phông màu trắng hơi lớn, đầu gục bên mép giường dường như đang ngủ, nhìn không thấy được chính diện, tóc đen bóng.

Cậu ấy trông cô một đêm?

Nhưng cô cũng không quá thân thiết với nam sinh đó, và người mà cô mong đợi nhất vẫn đang học ở nước M, trong khoảng thời gian sẽ không có khả năng về nước.

An Ninh cẩn thận rút tay về, không muốn quấy rầy nam sinh đang ngủ say.

Nhưng cô vừa động, nam sinh vốn đang ngủ gần như là phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu ngồi thẳng dậy, ánh mắt lơ mơ nhìn An Ninh ba giây, sau đó khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên cười nói: "Cậu tỉnh rồi?"

An Ninh nhìn rõ cậu ta, sao lại là Cảnh Thần Diễn.

Cậu trông cô cả đêm?

Hai người tuy là bạn ngồi cùng bàn, nhưng cũng không có tình bạn riêng gì .

Từ khi cậu nói những lời đó với Tinh Thần trên lễ trao giải thì cô chẳng có ấn tượng tốt gì với cậu, nhưng sau khi ngồi cùng bàn, cậu đã làm cô thay đổi cái nhìn một chút.

Thay đổi lớn nhất chính là khi Lục Duy đánh cô, cậu đã che chở cô, còn giúp cô lấy về chi phiếu 150 vạn đó.

Tuy nhiên cô thế nào cũng không nghĩ đến, cậu lại có thể ở cạnh giường trông cô cả đêm.

Trong lòng An Ninh cảm xúc phức tạp hỗn độn, ngây người vài giây mới nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Cảnh Thần Diễn ngồi xuống ghế, khôi phục lại nết xấu trước kia: "Không có gì, Tống Tinh Thần bề bộn nhiều việc, tôi là bạn ngồi cùng bàn của cậu nên tôi sẽ chăm sóc cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro