[TG3] Chương 210
Chương 210: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (85)
❄️Edit: Bối tiểu yêu
❄️Beta: Lười
🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺
Nghi hoặc, từ trong lòng mọi người rạch ra, nhưng chư vị lại phi thường biết rõ thủ đoạn của Vương gia, ai nấy đều trầm mặc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không ai nói gì.
Cho đến khi một người lính bước vào
"Vương gia, sứ thần Tiên Lan quốc bên ngoài cầu kiến."
"Tuyên"
Thanh âm lười biếng hạ xuống.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy một người mặc áo gấm, đội mũ quan, khuôn mặt chữ Quốc xuất hiện.
"Vi thần là sứ thần Tiên Lan quốc, Triệu Thuận bái kiến Nhiếp Chính Vương."
Tư Vân Tà giương mí mắt một chút, đôi môi mỏng hàm chứa ý cười
"Sứ thần Tiên Lan quốc đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì?"
"Quốc chủ nghe nói Vương gia đến đây, đặc biệt kêu vi thần tặng lễ, mong Vương gia tiếp nạp."
Tư Vân Tà nghe, môi mỏng nhếch lên cười như có như không, không nói gì.
Đi theo lại nghe Triệu Thuận cười khen ngợi
"Xích Hồn quân dưới trướng Vương gia đạp phá ngũ quốc vô nhất bại tích, khiến người ta ngưỡng mộ không dám đánh một trận, quốc chủ gọi thần đến cố ý đưa lên quốc bảo Tiên Lan quốc trân quý, nếu Vương gia đối với quốc bảo vi thần hiến ra hài lòng, mong Vương gia hạ thủ lưu tình."
Thuận là hòa đàm sứ thần, mục đích hắn tới đây đơn giản là muốn giảm thiểu thiệt hại lợi ích của Tiên Lan quốc.
Mà phỏng chừng Hoàng đế Tiên Lan quốc cũng hiểu được đã không cách nào chống lại Tư Vân Tà, nhìn thủ pháp trước kia Tư Vân Tà công thành đồ thành, cũng là sợ hãi.
Cho nên mục đích lần này sứ thần tới đơn giản là công thành có thể, chỉ là cầu lại mạng sống.
Để đạt được nguyện vọng này, sứ thần đã mang ra quốc bảo của họ.
Đặt tất cả hy vọng của họ vào kho báu quốc gia.
Tầm mắt Triệu Thuận trong lúc vô tình liếc về phía Tuyên Vân Chi đang ngồi ở một bên, nhìn thần nàng đang chăm chú ăn điểm tâm.
Tuyên Vân Chi có thể ngồi ở chỗ này, đây đã là phá vỡ tiền lệ.
Có ai đã gặp qua quân doanh đàm phán quân tình lại có nữ nhân xuất hiện?
Vì vậy trong lòng hắn có thêm sức mạnh, càng tự tin quốc bảo mình mang đến có thể làm nên chuyện.
Theo đó, một cái rương được hai binh lính nâng lên, đặt ở vị trí chính giữa.
Triệu Thuận ra vẻ thần bí, đứng ở một bên, bày ra một tư thế mời
"Kính xin Vương gia tự mình đến mở ra."
Lời này không gợi lên hứng thú của Tư Vân Tà, ngược lại gợi lên hứng thú cho Tuyên Vân Chi đang một bên vùi đầu khổ sở.
Bảo vật quốc gia của Tiên Lan quốc?
Thứ này rất khó có được, khó có được chính là....
Nàng ngẩng đầu mắt sáng hơn sao, tầm mắt nhìn rương, chờ đợi giây sau rương mở ra, nàng có chút tò mò, loại vật gì có thể được xưng là bảo vật của một quốc gia?
Đó nhất định là thứ cực kỳ hiếm có, cực kỳ hiếm thấy, làm cho người ta kinh diễm.
Nàng ăn một miếng bánh ngọt, duỗi cổ nhìn.
Tầm mắt Tư Vân Tà vẫn luôn ở trên người Tuyên Vân Chi, nhìn phản ứng của nàng như vậy, vốn là đối với cái gọi là mánh khóe quốc bảo này có chút không kiên nhẫn, bất quá lại mỉm cười, thật sự phối hợp đứng lên, đi tới.
Hắn rũ mắt nhìn cái rương, đưa tay nâng nắp rương lên.
Một trận hương son phấn xộc lên mũi, xuất hiện một nữ tử mặc quần áo màu trắng sữa, trên mặt mang theo mạng che mặt, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt trong suốt, xinh đẹp như một khối bảo thạch.
Nàng giống như hoàng quyên nhẹ nhàng lại yếu đuối, thanh âm nói ra như làm nũng
"Linh Tuyết gặp qua vương gia."
Thanh âm kia vừa phát ra, không ít người ở đây đều thẳng mắt.
Bàn tay ngọc mảnh khảnh đưa lên nhẹ nhàng kéo tấm màn che trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo làm cho người ta hít một hơi khí lạnh.
Vòng eo ngọc thon dài giống như cành liễu, bộ dáng thuần tình lại giống như mang theo vạn phong tình.
Nữ nhân này quả nhiên là tuyệt sắc.
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro