[TG4] Chương 257
Chương 257: Thân ái, giáo thảo (38)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
Cô quét một vòng bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng Triệu Mộc Hề.
Bạn trai bí mật của mình đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của vị hôn thê, bạn có thể ngồi yên không?
Đúng lúc này, cửa yến hội mở ra.
Một thiếu nữ mặc một thân lễ phục dài màu đen hở vai, Triệu Mộc Hề nở nụ cười, xuất hiện ở cửa lớn.
Như Tuyên Vân Chi đoán chắc chắn Triệu Mộc Hề sẽ đến nhưng không biết dùng thân phận nào thôi.
Triệu Mộc Hề bước vào nhìn xung quanh phong thái hơi cứng ngắc, nhìn ra được cô ta có một chút khẩn trương, Bạch Cẩn là người đầu tiên phát hiện Triệu Mộc Hề tới đây, mắt sáng ngời.
"Mộc Hề"
Lúc hắn kêu lên tiếng, bước chân đã cất bước đi tới.
Triệu Mộc Hề cũng lộ ra tươi cười, từ cửa đi tới.
Khi hai người lại gần liền ôm nhau, giống như là bạn bè xa cách lâu ngày gặp lại.
Đôi môi đỏ mọng của Tuyên Vân Chi nhếch lên ý cười nghiền ngẫm.
Không thể không nói, việc này, Bạch Cẩn làm vẫn ra dáng đàn ông.
Dám ôm người cô gái khác trước mặt cha mẹ vị hôn thê và cha mẹ anh ta còn tỏ ra rất thích, rất hạnh phúc.
Hiển nhiên, bốn vị trưởng bối đã nhìn choáng váng.
Hoàn toàn không nghĩ tới tình huống như vậy.
Tuyên Vân Chi chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Bạch Mẫu:
"Bá mẫu, hiện tại xem ra cháu không thể làm con dâu của bác rồi."
Cô sâu kín nói một câu.
Mẹ Bạch phục hồi tinh thần lại, nhìn sắc mặt cha mẹ Tuyên Vân Chi cũng không đẹp.
Đang định nói mấy câu cứu vãn, liền nhìn thấy Triệu Mộc Hề khoác tay Bạch Cẩn, hai người nhìn qua rất thân mật đi về phía bọn họ
Mẹ Tuyên tức giận kéo tay cha Tuyên quay đầu bỏ đi.
Tuyên Vân Chi cũng đi sang một bên, thuận tay bưng lên một ly rượu sâm banh.
Cô đứng ở trước bàn dài nhìn từ xa, tuy rằng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt mẹ Tuyên tái mét, vẫn không liếc mắt nhìn Triệu Mộc Hề.
Sắc mặt Bạch Cẩn cũng càng ngày càng khó coi, mà về phần Triệu Mộc Hề, thì từ lúc mới bắt đầu khẩn trương, nơm nớp lo sợ, trở nên thân thể run rẩy mắt rưng rưng, nhưng ánh mắt vẫn bật cường nhìn mẹ Bạch.
Chắc là mẹ Bạch nói cái gì đó đả thương người.
Tuyên Vân Chi lắc lắc rượu sâm banh trong tay, nhìn thấy tầm mắt sắc bén Bạch Cẩn quét tới, cô nhướng mày xa xa kính hắn một chén rượu.
Mẹ Bạch nói xong, liền vắt gao hiên ngang rời đi, cha Bạch cũng thở dài vỗ vỗ bả vai con trai, rời đi.
Nhìn phương hướng bọn họ rời đi chính là tìm cha mẹ của Tuyên Vân Chi xin lỗi.
Dù sao trong bữa tiệc sinh nhật của con gái, vị hôn phu mang theo một cô gái xa lạ xuất hiện, đây quả thực tát vào mặt của Tuyên gia.
Tuyên Vân Chi rũ mắt hàm chứa ý cười, có tiếng bước chân đi về phía cô, ngước mắt vừa nhìn Bạch Cẩn ôm Triệu Mộc Hề bị đả kích, trong ánh mắt hắn nhìn cô hàm chứa hận ý, lời nói đầu tiên đi tới chính là
"Cô hài lòng chưa??"
Tuyên Vân Chi nghiêng đầu, cười khẽ một tiếng
"Cũng tạm."
"Tuyên Vân Chi! Đừng nghĩ rằng tôi không dám làm gì cô! "
Sắc mặt Bạch Cẩn tức giận âm trầm, nhất là nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Triệu Mộc Hề bị đả kích, lại càng cắn răng hận đến nghiến nghiến.
Tuyên Vân Chi cười nhạo một tiếng:
"Động đến tôi? Bạch Cẩn, anh lấy cái gì để chống lại tôi? Tôi không để cho hai người cùng nhau thân bại danh liệt, chính là nhân từ với Quảng Thi Thiện Ân lắm rồi. "
" Cô!"
Bạch Cẩn tức giận nói một câu cũng nói không nên lời.
Tuyên Vân Chi một bộ khiêu khích, cô nhìn Bạch Cẩn một chút, lại nhìn Triệu Mộc Hề.
Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu sâm banh trong tay.
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro