[TG4] Chương 266
Chương 266: Thân ái, giáo thảo (47)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
Chắc vì mỗi lần cô đến một thế giới đều có thể nhìn thấy Đường Nhất, cho nên sinh ra một chút cảm giác thân thiết khó hiểu.
"Không biết Tuyên tiểu thư tối nay có rảnh không?"
"Vâng? Có chuyện gì vậy? "
"Tư thượng tướng tối nay muốn mời tiểu thư ăn một bữa cơm, đương nhiên nếu yêu cầu quá đường đột, Tuyên tiểu thư có chuyện khác, lần sau có thể hẹn lại."
Tuyên Vân Chi nhướng mày.
Quay đầu nhìn Tư Vân Tà một chút.
Tư thượng tướng, chính là gia gia của Tư Vân Tà đúng không?
"Này...., Tư thượng tướng đã ngỏ lời mời cháu đâu dám từ chối?
Cô mỉm cười đáp ứng.
Tuy rằng không biết vì sao gia gia Tư Vân Tà muốn gặp cô, thế nhưng gặp mặt một lần mà thôi, cũng không có gì to tát.
Ôm tâm tình như vậy, Tuyên Vân Chi lên xe cùng Tư Vân Tà về nhà.
Tư Vân Tà cái gì cũng không nói, đi theo cũng ngồi vào.
Xe chậm rãi khởi động, chạy về phía nhà cũ Tư gia.
Cùng lúc đó, cửa sau trường học, Bạch Cẩn bị một đám người mặc đồ đen bắt cóc tiến vào một chiếc mercedes.
Khuôn mặt của hắn tái mét,
"Buông ra!"
Vệ sĩ mặt không chút thay đổi
"Thiếu gia, bà chủ giao nhiệm vụ phải đưa cậu về."
Lúc nói xong, thuận tay sờ lấy ví tiền, điện thoại di động, vân vân trên người hắn.
Tên bảo tiêu kia vừa nói xong câu này, Bạch Cẩn đã bị đánh vào gáy, ngất đi.
"Bạch Cẩn."
Triệu Mộc Hề kinh hô, đứng ở cửa sau nước mắt ào ào chảy xuống.
Vệ sĩ nắm lấy tay cô, không cho cô đi qua.
Đợi đến khi nhìn thấy chiếc xe kia rời đi, lúc này vệ sĩ mới buông tay, sắc mặt không chút thay đổi
"Triệu tiểu thư đúng không?"
"Các ngươi là ai??! Các ngươi định làm gì vậy?!! "
Trong mắt Triệu Mộc Hề có chút hoảng sợ, hoàn toàn không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"Cô không cần lo lắng về sự an toàn của Bạch thiếu gia, là bà chủ phái chúng tôi đến đón cậu chủ trở về mà thôi, mặt khác bà chủ có chuyện muốn truyền đạt cho cô."
Triệu Mộc Hề ngậm nước mắt, nhìn hắn, tay nắm chặt, nhìn tư thế này, mẹ hắn tuyệt đối nói không nên lời tốt.
Quả nhiên
"Bà chủ muốn chuyển lời rằng, môn đăng hộ đối là yêu cầu cơ bản nhất đối với thiếu gia, kính xin Triệu tiểu thư tự trọng."
Thân thể Triệu Mộc Hề run lên, tay nắm chặt lan can, mới không làm cho mình ngã xuống.
Sau khi nói xong, vệ sĩ áo đen liền rời đi.
Dưới sắc trời tối tăm, Triệu Mộc Hề từng ngụm từng ngụm thở dốc, mới khắc chế được tâm tình muốn sụp đổ.
Lời này rất uyển chuyển, nhưng cũng rất châm chọc.
Môn đăng hộ đối là yêu cầu cơ bản nhất?
Muốn cô ta tự trọng??
Ý tứ này có nghĩa là cô ta không xứng với Bạch Cẩn?!
Nhưng lúc trước, là Bạch Cẩn sống chết theo đuổi cô ta, hiện tại muốn cô ta buông tay, dựa vào cái gì chứ?!!
Bởi vì cô ta là đứa nghèo nàn, vì vậy cô ta nên được đối xử như vậy?!
Vậy bà ta cảm thấy ai có thể xứng đôi với Bạch Cẩn? Tuyên Vân Chi ??!
Xuy, quả thực buồn cười!
Trong lòng Triệu Mộc Hề giống như có một ngọn lửa, không ngừng cắn nuốt lòng tự trọng kiêu ngạo bật cường của cô ta.
Mỗi khi bị sỉ nhục như vậy, trái tim cô ta giống như bị đốt cháy một lần.
Mà cô ta cực thích cảm giác bị hành hạ như vậy, trải qua hết ngày này qua ngày khác.
Đã đi tới bước này rồi, dựa vào cái gì muốn cô ta phải buông tay?!
Không bao giờ! Đừng có mơ!!
"Hệ thống, tôi nên làm gì bây giờ?"
Triệu Mộc Hề trong tuyệt vọng nghĩ đến hệ thống ký thác trên người mình.
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên,
"Triệu Mộc Hề, lúc trước bắt đầu ngươi luôn tự cho là có thể bảo vệ cái gọi là điểm mấu chốt của mình, cho nên mới để cho người khác đẩy ngươi đến cục diện khó xử như bây giờ, bắt đầu từ giờ trở đi, nghe ta chỉ huy, chỉ có như vậy, ngươi mới khả năng xoay người."
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro