[TG4] Chương 268
Chương 268: Thân ái, giáo thảo (49)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
"Có thể làm phiền anh đưa em trở về không?"
Tư Cảnh Nhiên gật đầu.
"Được rồi."
Hắn đang định đưa tay đỡ lấy cô, Tuyên Vân Phong ở một bên đã đưa tay ra:
"Để em đỡ đi."
Lúc nói xong, đã khoác lên cánh tay Triệu Mộc Hề.
Tuyên Vân Phong lộ ra nụ cười nhu thuận:
"Lại gặp mặt."
Triệu Mộc Hề sửng sốt một chút.
"Nhìn biểu tình cô nhất định là không nhớ rõ tôi, ở quán bar Thiên Tinh tôi nói, cô đừng nên quên."
Lời nói của Tuyên Vân Phong có ý nghĩa sâu xa.
Tư Cảnh Nhiên từ một bên đi tới, nghe được sau đó, nghi hoặc hỏi một câu
"Cái gì vậy?"
Triệu Mộc Hề nhìn Tuyên Vân Phong nhíu mày một chút.
Cô ta cúi đầu
"Không có gì."
Qua loa vài câu, mấy người liền ngồi vào trong xe.
Bên phía Đường Nhất đã đưa Tuyên Vân Chi đến Tư gia.
Đây là lần thứ hai cô đến Tư gia.
Không giống như lần đầu tiên, lần này cả nhà được thắp sáng, cô vừa xuống xe, liền nhìn thấy một ông lão đứng ở cửa.
Mặc một thân đường trang, thổ cẩm thượng hảo, tóc màu hạt tiêu, trong tay cầm một cây gậy, tinh thần sáng láng.
Trông rất khí thế.
Khi vị lão nhân này nhìn thấy Tuyên Vân Chi, đầu tiên là đánh giá từ trên xuống dưới một phen,
"Cháu là người bạn mà cháu trai ta nhắc đến?"
Tuyên Vân Chi cười rõ tươi nhìn ông
"Ông nội, người khỏe."
Vị lão nhân gia nghe được Tuyên Vân Chi xưng hô với hắn, như có điều suy nghĩ.
Lộ ra một bộ dáng lão gia khó ở.
Cho đến khi nhìn thấy Tư Vân Tà theo sát từ trên xe đi xuống.
Đường Nhất bất động thanh sắc ho khan một tiếng, tựa như đang nhắc nhở cái gì đó.
Ngay lập tức, đồng chí già này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
"Ha ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, vào đi."
Lúc nói xong tiến lên vỗ vỗ bả vai Tuyên Vân Chi, biểu lộ thân cận.
Nhưng nhìn động tác của hắn vẫn có chút cứng ngắc.
Tuyên Vân Chi cùng lão nhân gia liếc nhau một cái, cười phi thường vô hại.
Nhưng trong đầu đã bắt đầu vận chuyển rất nhanh.
Cũng không biết là ảo giác hay là như thế nào, vị lão đồng chí này hình như để ý đến sắc mặt Tư Vân Tà???
Tư Kiến Khôn chống nạng trong lòng nhịn không được thở dài thật sâu.
Để có thể ăn một bữa ăn với cháu trai của mình, ông cũng không phải là dễ dàng.
Ngẫm lại đến tuổi này rồi, thân phận thượng tướng này của hắn, đâu phải là người ta nâng lên vội vàng nịnh bợ?
Kết quả hiện tại, lại cùng một nha đầu mười mấy tuổi ở chỗ này làm quen.
Đúng là phong thủy luân chuyển.
Tuyên Vân Chi nhìn về phía sau, thấy Tư Vân Tà đi lên.
Thấy anh cúi đầu,
"Gia gia."
Ánh mắt Tư Kiến Khôn sáng ngời, một tia buồn bực vừa rồi không cánh mà bay.
"Đói bụng phải không? Đi đi ăn tối. "
Lão gia tử liền trở nên nhiệt tình, Tuyên Vân Chi nhướng mày.
Đối với sự thay đổi này vẫn còn một chút bất ngờ.
Nhưng vẫn đi theo vào.
Bàn ăn đã được trang bị tốt, các món ăn tinh tế, tỏa ra hơi nóng, đang chờ đợi sự xuất hiện của khách.
Lão gia tử ngồi ở chủ vị, Tuyên Vân Chi ngồi ở bên trái, Tư Vân Tà đi về phía bên kia bước chân dừng lại, chuyển bước thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tuyên Vân Chi.
Tuyên Vân Chi nhìn trái, nhìn phải.
"Anh"
Anh nâng mắt lên nhìn cô, rất nghiêm túc, tuy rằng một câu không nói, nhưng ánh mắt biểu đạt cảm xúc đã phi thường rõ ràng.
Anh muốn ngồi cạnh em.
Lão gia tử ngồi ở chủ vị, nhìn hai người này ở chung, là một người quân nhân nồng cốt, tuy rằng ngày thường đều là quen được người nâng đỡ, nhưng bản lĩnh quan sát vẫn rất sắc bén.
"Tiểu Tuyên là lần thứ hai tới đúng không?"
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro