[TG4] Chương 294
Chương 294: Thân ái, giáo thảo (75)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
Rốt cuộc, Triệu Mộc Hề không còn chịu đựng được nữa.
Nhìn một chuỗi số điện thoại, Triệu Mộc Hề đau đến co giật.
"Thứ hai, thứ hai"
Thanh âm suy yếu, mang theo sự run rẩy.
Tuyên Vân Chi cười một câu
"Ngoan"
Dứt lời, thanh âm 001 vang lên
“Đinh Ding, chúc mừng ký chủ, giá trị may mắn của Triệu Mộc Hề giảm xuống ba mươi, thành công đánh bại hệ thống hào quang nữ chủ, hiện ngụy thiên đạo sủng nhi may mắn đáng giá 23.”
Một chuỗi chữ đỏ trước tiên hiện tại trước mắt cô, mà con số màu hồng phấn trước đó toàn bộ biến mất hầu như không còn.
Cô nhíu mày, hiện tại không phải là lúc hỏi cái này.
Cô nhanh tay nhấn dãy số, chuông điện thoại reo lên.
Rất nhanh đầu bên kia có người nhận máy.
"Còn có chuyện gì nữa?"
Âm thanh mất kiên nhẫn của Hách Lệ từ đầu dây bên kia vang lên.
Thanh âm của Tuyên Vân Chi u u
"Hách Lệ, Triệu Mộc Hề đổi chủ ý, muốn bà không được động đến Tuyên Ngọc Lan."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
"Cô là ai?”
"Có quan trọng?"
“Tuyên Vân Chi?!"
"Xuy, không sai nha, vậy mà đoán ra là tôi."
Tuyên Vân Chi cười vui vẻ.
“Triệu Mộc Hề đâu?”
"Triệu Mộc Hề ở trong tay tôi."
"Hừ, Tuyên Vân Chi, đừng tưởng rằng như vậy có thể uy hiếp ta, ta nói cho ngươi biết, mạng của Tuyên Ngọc Lan chắc chắn là của ta, ai bảo ngươi dám trêu chọc ta!!"
"Hách Lệ, tôi khuyên bà tốt nhất nên nói chuyện chú ý một chút."
"Ha ha ha, ngươi có thể làm gì ta?"
"Chú cảnh sát, chú nghe tất cả những gì họ nói chứ. Nếu mẹ tôi chết, bà là người đầu tiên không thể trốn thoát khỏi liên quan. ”
Tuyên Vân Chi nhàn nhã bịa ra nói dối.
Hách Lệ cơ hồ là theo bản năng liền nói
"Tuyên Ngọc Lan chết, là bởi vì hư phanh! Nó có liên quan gì đến ta! ”
Lời nói vừa dứt, bà ta liền cảm thấy không ổn, muốn nói gì đó.
Nhưng Tuyên Vân Chi lập tức tắt máy, cô đứng dậy, rút trâm bước nhanh ra ngoài.
Điện thoại di động của cô rung lên, là Cảnh Nhiên gọi tới
"Này, chị Vân Chi, em đang ở cổng trường, chị ở đâu?"
"Thính phòng trường học, lại đây."
"Được."
Cô vội vàng đi ra khỏi thính phòng, nửa rũ mắt xuống, cẩn thận suy nghĩ tất cả chi tiết về chuyện Tuyên Ngọc Lan gặp trong cốt truyện.
Tai nạn xe, mất lái, hư phanh.
Ngay sau khi cô bước xuống tầng, một cái bóng bao phủ cô.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Vân Tà cau mày
"Bàn tay của em, là thế nào?”
Lúc nói xong, bàn tay đẫm máu kia đã bị nắm chặt.
Tuyên Vân Chi lắc đầu.
"Không phải máu của em."
Lúc này, xe của Tư Cảnh Nhiên đã tới trước mặt cô.
“Chị Vân Chi!”
Tuyên Vân Chi cầm tay Tư Vân Tà, kéo hắn đi lên xe
"Đi."
Tư Vân Tà cũng không biết chuyện xảy ra, nhưng vẫn đi theo Tuyên Vân Chi lên xe.
Vừa lên xe, Tuyên Vân Chi liền nói
“Đi cầu Hoàng Hán, nhanh!”
Nếu cô nhớ không nhầm, Tuyên Ngọc Lan đã chết trên cầu Hoàng Hán, sau tai nạn xe, xe rò rỉ xăng liền phát nổ.
Tư Cảnh Nhiên ngồi ở ghế phụ, tài xế lái xe đại khái cũng cảm nhận được sự lo lắng của Tuyên Vân Chi, xe đạp chân ga đến số lớn nhất, nhanh chóng chạy về phía cầu Hoàng Hán.
"Cảnh Nhiên báo cảnh sát, nói Hách Lệ có âm mưu mưu sát người, có ghi âm làm chứng."
Tư Cảnh Nhiên sửng sốt một chút, lấy điện thoại di động ra dựa theo cách nói của Tuyên Vân Chi gọi tới.
Trong nháy mắt điện thoại được gọi, âm thanh của hệ thống 001 trong nháy mắt vang lên
"Đinh ding, hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ ổn định trật tự xã hội diệt trừ Xà bang, nhiệm vụ hoàn thành."
Tuyên Vân Chi cầm điện thoại di động, liên tục gọi điện thoại cho Tuyên Ngọc Lan.
Sau khi bip thêm vài tiếng, điện thoại được kết nối.
"Alo? Chị ơi.”
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro