[TG4] Chương 305

Chương 305: Thân ái, giáo thảo (86)

Edit: Bối tiểu yêu

🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 

Cảm giác thứ hai là toàn thân không chỗ nào không đau.

Chết tiệt!

Đau quá.

Cô mở mắt ra nhìn đập vào mắt là khuôn mặt phóng to.

Đêm qua a, không, là chuyện lúc trước ngủ, tất cả đều tràn về trong đầu.

Cô đã được chăm sóc rất tận tình, như này, kia

"Anh"

Há miệng, vừa nói đến cổ họng khàn khàn lợi hại.

Con ngươi hẹp dài của Tư Vân Tà nhìn cô,

"Cổ họng khàn rồi?"

Cô nhìn hắn mà không nói gì.

"Có phải rên quá nhiều không?"

Tuyên Vân Chi "............"

Sau đó hắn đứng dậy, từ một chỗ rút qua một cái khăn tắm quấn ở bên hông, đi xuống giường, nhấn bộ đàm bên cạnh

"Đường Nhất, rót một ly nước."

"Vâng, thiếu gia."

Chẳng bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đi tới trước cửa, mở ra một chút khe hở, lấy ly nước, cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Đường Nhất đứng ở cửa, vừa rồi trên cánh tay thiếu gia có vết cào, còn có vết cắn, là Tuyên tiểu thư làm phải không?

Đêm hôm trước, Tuyên tiểu thư ngủ say, được thiếu gia ôm trở về.

Đêm qua hắn nhìn thấy Vân Chi tiểu thư cùng thiếu gia đã một ngày một đêm không rời phòng, muốn đi thăm hỏi một tiếng.

Chỉ là đi đến cửa phòng, liền nghe thấy tiếng tiểu thư Tuyên tức giận mắng chửi, hắn nghe, biết điều không gõ cửa, lại lui xuống.

Hiện tại trời lại sáng, thiếu gia cùng Tuyên tiểu thư vẫn không muốn rời giường.

Lại nhìn vết cào trên cánh tay thiếu gia cùng vết cắn ái muội, nói vậy đêm qua.

Hắn mỉm cười.

Thiếu gia tuy rằng ngày thường không thích nói chuyện, quái gở một chút, nhưng mị lực không giảm, mà hắn nhìn ra được, Tuyên tiểu thư rất thích thiếu gia.

Càng nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy hai người thật sự là xứng đôi, nếu nhanh một chút sẽ có cậu chủ nhỏ nha.

Đương nhiên, ý nghĩ này của Đường Nhất, hai vị trong phòng hoàn toàn không biết.

Tư Vân Tà đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay, đỡ cô dậy cho cô uống nước thanh giọng.

Cô ngồi dậy, uống nước xong, tầm mắt nhìn thấy da thịt trần trụi của mình, trên đó xanh xanh tím tím, vết hôn chằng chịt.

Những thứ này, cô còn có thể tiếp nhận, nhưng mà, vì sao lại có vết cắn?

Hơn nữa vết cắn kia đều bị cắn đến rỉ máu.

Người đàn ông này anh là chó à?

Nếu bảo cô cảm nhận lại cảm giác đêm qua, ân, rất chua xót.

Thoải mái nhiều hơn đau đớn.

Thế nhưng sảng khoái xong rồi, nhìn một thân này vết thương chồng chất, còn lưng mỏi chân đau, kết quả là cô đưa ánh mắt u oán nhìn về phía Tư Vân Tà.

Người này, sợ là đem cô trở thành một khối thịt mà cắn đi???

Cô muốn xuống giường, nhưng mũi chân vừa chạm đất, đã bị người ta ôm lấy.

Đầu của cô dập vào lồng ngực cứng rắn, trên đó cũng không ít vết cắn và cào.

Cô nhìn vào, liền nghe được phía trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm

"Đi đâu?"

"Đi tắm."

Cô sững sờ đáp lại.

Ai đó mỉm cười,

"Không cần rửa, tôi không ghét bỏ."

Sau đó cô lại bị ấn lên giường.

Khăn tắm quấn bên hông hắn trượt xuống, hai người lại dán chặt vào nhau.

Tuyên Vân Chi ".........."

Khi một nụ hôn rơi xuống, cô nghe thấy ai đó nói

"Tôi đã nói rồi, em nếu không chạy thoát, phải chuẩn bị cho việc bị ep khô, chết trên giường."

Dứt lời, căn bản cũng không cho cô cơ hội phản bác hoặc là nói chuyện, miệng đã bị bịt kín, nụ hôn nóng rực hạ xuống.

Cô chỉ kịp nức nở một tiếng, sau đó đều bị nuốt vào.

Tình yêu này, mãnh liệt đến đáng sợ.

Tình cảm này, khiến tim đập thình thịnh.

Xuân thất mập mờ lại bốc lên, thời gian còn dài.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro