[TG4] Chương 306
Chương 306: Thân ái, giáo thảo (87)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
Cũng không biết qua bao lâu, trong căn phòng tối tăm truyền ra tiếng rên rỉ nức nở.
Cô nhấc lông mi run rẩy,
"A, không cần."
Thật sự, thật sự là, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ chết ở trên giường này mất.
Coi như là việc này có thoải mái đến đâu, cũng không thể không hề tiết chế mà ngày đêm làm a!
Cô vừa nói ra, một nụ hôn liền rơi xuống bên môi cô,
"Ngoan, chút nữa."
Người nào đó mang theo dụ dỗ, động tác cũng không có ý định dừng lại.
Tuyên Vân Chi đẩy một cái, hừ hừ hai tiếng, thật sự sắp khóc đến nơi
"Không cần!"
Cổ họng của cô đã khàn tới mức không nói được, cố gắng khiến mình nghe có vẻ kiên quyết một chút.
Nhưng tiếng rên rỉ không kiềm được lại phát ra, cho dù có kiên quyết đến đâu, nghe vào cũng chỉ như đang làm nũng.
Người này thật sự là, một lát nữa, một chút nữa, đây đã là bao nhiêu lần một lát nữa??
Hắn căn bản cũng không có ý muốn dừng lại.
Cô càng nghĩ, càng muốn khóc.
Chớp chớp mắt, thế nhưng thật sự bật khóc.
Tư Vân Tà nhìn bộ dáng hốc mắt đỏ bừng rơi lệ của cô, sửng sốt một chút, cúi người, hôn lên nước mắt của cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tất nhiên, đi kèm theo là lời khiếu nại của cô
"Anh, anh,... thật sự muốn em chết trên giường phải không? Anh, oa ....em không muốn! "
Cô thực sự không muốn khóc, nhưng nếu cô không khóc thực sự hắn sẽ làm cô đến chết mất.
Tiếng khóc, mang theo khàn khàn.
Hắn nhìn dáng vẻ của cô, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia tò mò.
Trong trí nhớ của hắn, tuy rằng cô nhóc này rất ít khi khóc, nhưng cũng đã gặp qua vài lần.
Mỗi lần nhìn thấy cô khóc, trái tim liền đau đến lợi hại, giống như bị nhân sinh vặn đau.
Nhưng lần này, trái tim ngược lại không đau, thậm chí là vui mừng hơn một chút, cũng không biết vì cái gì, hắn cực kỳ yêu bộ dáng hiện tại của cô, nhìn vào trong mắt, thật sự là nhịn không được muốn khi dễ cô để cô khóc, tiếp tục mềm nhũn nằm sấp ỷ lại vào hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Tuyên Vân Chi mắt rưng rưng, trông mong nhìn hắn, Tư Vân Tà môi mỏng mỉm cười, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy.
Cô không hiểu tại sao có một dự cảm xấu.
Cho đến khi, nụ hôn của hắn hạ xuống, môi răng giao hòa, bên hông càng lúc càng dùng sức,
"Ngoan"
Một thanh âm xen lẫn dụ hoặc, tuyên bố cuộc chiến này còn chưa kết thúc.
Cho đến buổi chiều, Tuyên Vân Chi rốt cục được giải thoát, đi ra khỏi phòng.
Chỉ là cô được bế ra.
Trên người bọc ga trải giường kín mít không thông gió, chỉ có lộ một cái đầu ra bên ngoài.
Cô ủ rũ tựa vào vai hắn, vẻ mặt Tư Vân Tà giống như tắm gió xuân.
Hắn đặt cô lên ghế sa lon, trong tay bưng một chén cháo trắng.
Cô đỏ bừng hốc mắt, đương nhiên không phải muốn khóc, chỉ là bởi vì vừa mới khóc quá lâu, mắt sưng lên.
Ngoan ngoãn há miệng, để hắn đút cho ăn.
Thật sự cô muốn tự mình ăn, nhưng hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Cô thật sự rất mệt.
Tư Vân Tà nhìn cô ngoan ngoãn ăn, lông mày nhíu một cái, hắn còn tưởng rằng sẽ ầm ĩ.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía trên nút áo sơ mi không cài, lộ ra vết hôn bên trong cùng mấy vết cào.
Đuôi lông mày còn chưa phai nhạt dục vọng, con ngươi hẹp dài mang theo màu đen không nhìn thấy điểm cuối, tuấn mỹ kiêu diễm vẫn như trước.
"Ngon như vậy?"
Tuyên Vân Chi đầu cũng không nâng, tập trung ăn.
Lão nương hiện tại không muốn phản ứng, chỉ muốn ăn cơm.
Tư Vân Tà vẻ mặt sủng nịch, cũng tùy ý bộ dạng hờn dỗi của cô, không đi so đo với cô nữa.
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro