[TG4] Chương 308

Chương 308: Thân ái, giáo thảo (89)

Edit: Bối tiểu yêu

🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 

Hắn cũng đã sớm tính kỹ, nếu cô kháng cự hắn trực tiếp đánh gãy cánh của cô, mặc cho cô bay thế nào cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của mình.

Nào biết được, vật nhỏ này nhìn qua thích ứng rất tốt, hơn nữa cũng không cảm thấy bức bách, thậm chí còn rất hưởng thụ, khiến hắn rất hài lòng.

Khi cô thức dậy, đó là vì âm thanh của hệ thống 001

"Đinh ding, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thế giới đã hoàn thành, sau 180 phút sẽ rời khỏi thế giới, bắt đầu truyền tống cô đi tới vị diện tiếp theo."

Cô ngủ mơ hồ và đáp lại.

Đợi đến khi cô cân nhắc rõ ràng hệ thống đang nói cái gì, lập tức thanh tỉnh.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm

"Tỉnh rồi?"

Tuyên Vân Chi ngẩn người.

Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, phát hiện hai người bọn họ ngồi trên một ngọn đồi, bốn phía hoa nở tuyệt đẹp.

Cô được hắn ôm vào lòng, gió xuân thổi qua, rất thoải mái.

"001, vì sao giá trị may mắn của Triệu Mộc Hề lại giảm xuống."

"Ký chủ, nửa giờ trước, Triệu Mộc Hề bị cảnh sát bắt giữ với lý do buôn bán ma túy."

Triệu Mộc Hề trước đây làm bồi bàn ở quán bar Thiên Tinh.

Mà quán bar Thiên Tinh chính là một cứ điểm tiêu độc, đây cũng là vì sao nhân viên phục vụ ở đó mỗi ngày có thể nhận được tiền boa cao.

Triệu Mộc Hề cũng tham dự, cũng là bởi vì điều này, cô ta cùng Hách Lệ liên hợp.

Mà hiện tại, Hách Lệ bị bắt, Xà bang ngã, hết thảy đều bị đào ra, Triệu Mộc Hề liên lụy trong đó.

Căn bản không cần Tuyên Vân Chi ra tay, Triệu Mộc Hề đã ngã xuống.

Cô không trả lời, ngẩng đầu lên và nhìn Tư Vân Tà.

Vừa vặn Tư Vân Tà cúi đầu, hai người liếc nhau.

Trong mắt Tuyên Vân Chi nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp.

Ngay trước khi 001 lên tiếng, cô thật sự tính toán, không bằng, nhiệm vụ trước tiên chưa hoàn thành, ở cùng hắn thêm một chút.

Cho nên cô chọn nơi này, cô muốn cùng hắn xem hoa xem núi cảm nhận sự yên bình của hai người.

Nhưng mà lặng lẽ nhiệm vụ kết thúc, thân thể này của cô đã đến thời gian.

Mà Tư Vân Tà, khi nhìn thấy cô lộ ra ánh mắt kia, khuôn mặt vốn hàm chứa ý cười lập tức ngưng trệ.

Trong mắt đen kịt dọa người, giống như mưa gió sắp tới.

Đi theo hắn đưa tay, hung hăng kiềm chế cằm cô.

"Tuyên Vân Chi, đem ánh mắt em thu hồi lại."

Hắn nghiến răng nghiến lợi mang theo uy hiếp, ngay cả tay ôm cô cũng dùng sức.

Nếu có người hỏi Tư Vân Tà, ký ức mấy đời này, cái gì khiến hắn nhớ sâu nhất là cái gì?

Chính là lúc Tuyên Vân Chi lộ ra bộ biểu tình xen lẫn hoài niệm tuyệt lại áy náy này, trên quảng trường bị bắn chết lần đó là như vậy, cô đứng ở trong đại hỏa cũng như vậy, cô ngã xuống Đoạn Nhai Sơn không muốn hắn công thành suy yếu cùng hắn nói chuyện là như vậy, hiện tại, cũng vậy.

Hắn hung hăng nắm cằm cô, tựa như mưa gió sắp tới.

Tuyên Vân Chi nhếch khóe môi, nhìn bộ dáng của hắn, nửa ngày sau, nói một câu

"Xin lỗi."

Xin lỗi là hai từ cô hiếm khi nói.

Ít nhất trong hồi ức của cô, cô vẫn chưa nói nói với ai lời xin lỗi.

Người nào đó nắm chặt cằm cô, ánh mắt nham thầm nhìn chằm chằm cô.

Quanh thân tản ra khí tức âm trầm, lực đạo ôm cô càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng dùng sức.

Cuối cùng không khống chế được, xoay người đem cô đè ở trong cánh đồng hoa.

"Lần này, em sẽ chọn cách chết? Phải không? "

Rõ ràng nhếch môi cười, nhưng lời nói mang theo âm khí sâm sâm, lạnh lẽo.

"Không biết."

Cô lặng lẽ trả lời.

Mỗi một lần sắp rời khỏi thế giới hệ thống đều che tai mắt người khác, bởi vì vừa đến linh hồn của cô bị rút ra, tự nhiên thân thể này sẽ chết.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro