[TG4] Chương 309
Chương 309: Thân ái, giáo thảo (90)
Edit: Bối tiểu yêu
🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢
"Tuyên Vân Chi"
Hắn giống như một con khốn thú, đáy mắt bắt đầu xuất hiện màu đỏ, lại đối với người dưới thân một chút biện pháp cũng không có.
Đúng vậy, một chút biện pháp cũng không có, thật sự là không có biện pháp.
Cô sắp chết, hắn có thể làm gì?
Nụ hôn rơi trên môi cô, ngang ngược, hung ác, mang theo lửa giận ngập trời, từng chút từng chút, nghiền ép hít lấy, cắn xé.
Cô bị động thừa nhận, chậm rãi ôm lấy thắt lưng hắn mặc hắn phát tiết, nhẹ nhàng trấn an hắn.
Sau khi phát tiết xong, đôi mắt đen nhánh của Tư Vân Tà mang theo âm u, nhìn cô.
Không nói một lời.
Chỉ là ôm cô, cứ như vậy lẳng lặng ôm.
Tích tắc, kèm theo gió nhẹ, lướt qua, xẹt lên một chút hương thơm.
"Ký chủ, cô còn một phút, một phút sau linh hồn của cô sẽ được rút ra, đi đến thế giới tiếp theo, xin vui lòng chuẩn bị."
Cô nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mỉm cười
"Anh sẽ đi tìm em chứ?"
Cô hỏi.
Tư Vân Tà chỉ dùng đôi mắt âm u nhìn cô, cái gì cũng không nói, không đáp.
Trên tay cô nắm chặt một chuỗi vòng đeo tay, vật này là vào ngày sinh nhật của cô, hắn đưa cho cô.
Tay nắm chặt, cô chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng hắn không nói một câu, nhịn không được kéo vạt áo hắn:
"A Bạch."
Cô gọi lên một tiếng và tay nắm chặt vòng tay của mình từ từ hạ xuống.
Tích tắc, thời gian đi qua.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng
"Em hy vọng tôi đi tìm em?"
Lúc nói lời này, rốt cuộc là bị một tiếng A Bạch kia của cô kêu đến mềm lòng.
Sau khi hắn hỏi ra miệng, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, qua lúc lâu không thấy hồi âm.
Liền cúi đầu nhìn, Tuyên Vân Chi đã nhắm mắt, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhưng đã không còn.
Hắn siết chặt cánh tay cô, lại sợ làm cô đau liền buông lỏng một chút.
"Vân Chi? Vật nhỏ?"
Hắn mang theo hoang mang dò hỏi liên tục gọi tên cô.
Hắn không thể tin được người một giây trước còn mềm mại gọi tên hắn, trong nháy mắt đã ngừng thở, không hề có dấu hiệu, chết ở trong ngực hắn.
Bảo hắn làm sao chịu đựng được? Làm thế nào để chịu đựng ??!
Hắn vì tìm cô, chờ trăm năm, một trăm năm a.
Hắn cố nén ý niệm muốn hủy diệt hận toàn thế giới, ngày này qua ngày khác canh giữ thi thể cô, tự lừa mình dối người không muốn tiếp nhận sự thật rằng cô đã rời đi.
Thật vất vả, lại gặp lại, hôm nay cô gái này, nữ nhân chết tiệt này! !
Lại một lần nữa cô chết trong vòng tay của hắn, không có tiếng động tự nhiên rời khỏi hắn.
Hắn ôm cô, dùng sức ôm cô, gân xanh nổi lên, không nói một chữ.
Hoa núi rực rỡ, những bông hoa đung đưa trong gió, thực sự đẹp.
Hắn gắt gao ôm cô, màu đỏ nơi đáy mắt cắn nút trán ra.
Bộ dáng tuấn mỹ ngoại trừ tuất khí cùng thị huyết làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng dường như không còn một tia nhu hòa nữa.
Cho đến khi gió thổi tới, trong mắt hắn trong nháy mắt bị toàn bộ màu đỏ đỏ thẫm như máu nhuộm đỏ.
Nếu như có ai đó ở đây xe cảm nhận được hắn như tu la ở địa ngục bò lên.
Hắn cúi đầu, nhìn cô gái xấu xa của mình, đầu nghiêng nghiêng, trong mắt đỏ thẫm không còn bất kỳ cảm xúc nào.
Ngón tay thon dài phiếm lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô một chút, giống như đang xác nhận cái gì đó.
Sau khi xác nhận, hắn buông cô ra.
Nâng ngón tay lên, người trong ngực trong nháy mắt biến thành tro bụi hòa vào không khí.
---------------------oOo----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro