Chương 208 Cháu còn không chững chạc bằng Tiếu Tiếu
Đoàn Thục Viện nhìn vào phòng bệnh, thở dài nói: "Vừa rồi kiểm tra cho thấy huyết áp lên đến 180, cộng thêm tắc nghẽn mạch máu não nhẹ. May có quản gia kịp thời phát hiện, nếu không thì..."
Cậu Út Đoàn Nguyên Huy bước tới vỗ vai Đoàn Thục Viện: "Chị cũng đừng quá lo, chờ bác sĩ hội chẩn xong rồi tính tiếp."
Đoàn Thục Viện thở dài gật đầu, nắm chặt tay Lê Tiếu.
Đoàn Diệc Tuyên đứng sau đám người âm thầm quan sát Lê Tiếu, thấy cô thản nhiên thì không nhịn được mà lẩm bẩm: "Sao chẳng thấy cô ta lo lắng cho ông nội chút nào cả, vờ vĩnh sốt ruột nhưng chẳng phải đến rồi thì cũng chỉ biết đứng yên ở đây sao?"
Tuy Đoàn Diệc Tuyên nói rất nhỏ, nhưng mọi người đang lặng lẽ chờ kết quả, tâm trạng ai nấy đều nặng nề nên lời này của cô ta khá chói tai.
Đoàn Nguyên Hoằng trợn mắt quát Đoàn Diệc Tuyên: "Biết rõ ông nội đang bệnh mà con còn đứng đây nói này nói nọ?"
Đoàn Diệc Tuyên chột dạ, thấy Lê Tiếu không để tâm thì không nén được ngọn lửa trong lòng, tiếp tục châm chọc: "Ba à, con đâu có nói linh tinh, chẳng phải trước đó mọi người khoe khoang em ấy quen người ở bệnh viện sao? Nhưng cuối cùng ba vẫn phải gọi điện cho Phó Viện trưởng, bảo chú ấy cử bác sĩ đến khám đấy thôi!"
Đoàn Nguyên Hoằng lúng túng, toan trách cứ thì bà Đoàn đã đứng ngăn trước mặt Đoàn Diệc Tuyên: "Anh đủ rồi đấy. Tuyên Tuyên đâu nói gì sai, anh mắng con trước mặt bao người như vậy sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của con bé."
Gia đình ba người tranh cãi khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu không nói một lời, cũng chẳng buồn bận tâm.
Tuy không vui nhưng Đoàn Thục Viện cũng không có tâm trạng đôi co với họ. Chỉ có mình Đoàn Nguyên Huy nghiêm mặt nhìn Đoàn Diệc Tuyên và bà Đoàn: "Lúc nào rồi mà mấy người còn tâm trạng so đo mấy chuyện vặt vãnh? Tuyên Tuyên, cháu bao nhiêu tuổi rồi, cháu là chị họ của Tiếu Tiếu mà sao còn không chững chạc bằng con bé?"
"Người một nhà việc gì phải phân ra người này người kia? Dù là ai gọi bác sĩ thì cũng vì muốn tốt cho ông nội. Đây là lúc cần so bì sao?"
Hơn nữa, nếu ông nhớ không nhầm thì người gọi cho Phó Viện trưởng là Lê Quân, liên quan gì đến Đoàn Nguyên Hoằng?
Cả nhà này đều ham hư vinh, nhìn là thấy chướng mắt!
Không lâu sau, bác sĩ trong phòng bệnh lần lượt ra ngoài. Đoàn Thục Viện vội tiến đến hỏi: "Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ chính liếc nhìn hồ sơ bệnh án trong tay, nói với Đoàn Thục Viện: "Bà Đoàn, hiện tại huyết áp ông cụ quá cao, trước mắt chúng tôi sẽ tiến hành điều trị ổn định lại huyết áp. Ngoài ra, ảnh chụp CT cho thấy mạch máu của ông cụ quá hẹp. Chúng tôi đề nghị đặt stent động mạch cảnh, nếu không trong tương lai rất có thể sẽ xảy ra nguy cơ tắc nghẽn mạch máu não nghiêm trọng hơn nữa."
Đoàn Thục Viện hốt hoảng, nghe đến mấy chữ "tắc nghẽn mạch máu não" thôi đã thấy sợ, huống hồ người đang nằm trên giường bệnh là bố đẻ mình.
"Vậy hôm nay ông cụ ngất xỉu vì tắc nghẽn mạch máu não hay cao huyết áp? Có để lại di chứng gì không?"
Bác sĩ lật lại hồ sơ bệnh án, kiên nhẫn giải đáp: "Tình trạng hôm nay do cao huyết áp. Đây là tình huống thường gặp, bà không cần quá lo. Đợi sau khi huyết áp ổn định, người nhà cần bàn bạc để quyết định có nên đặt stent động mạch cảnh hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro