Chương 210 Đưa Lê Thiếu Quyền về nhà

Lúc này, Lê Thiếu Quyền cũng chậm rãi xuống xe.

Vừa đóng cửa anh ta đã nghe thấy Lê Tiếu nói với Lê Quảng Mậu: "Bác Hai đừng khách sáo. Cháu dẫn người về rồi, cháu còn có việc nên phải đi trước ạ."

Bà Lê vội đi tới, nói: "Tiếu Tiếu không vào chơi một lát sao? Bác có nấu cháo tổ yến cho cháu đấy."

Lê Tiếu mỉm cười từ chối: "Cháu có việc thật, để lần sau rảnh rỗi lại ghé thăm ạ."

Thấy vậy Lê Quảng Mậu cũng không miễn cưỡng nữa, vui vẻ xoa đầu Lê Tiếu: "Được rồi, có việc thì cứ đi đi. Cho bác gửi lời hỏi thăm ba cháu."

Lê Thiếu Quyền ngây người. Đã nói là về chung với mình mà, đâu phải đưa về rồi bỏ đi như vậy chứ! Ba sẽ đánh chết mình mất!

Lê Tiếu tạm biệt vợ chồng Lê Quảng Mậu rồi định lên xe, nhưng Lê Thiếu Quyền đã nhảy vọt tới, kéo khuỷu tay cô, nói lí nhí: "Trời đất, đừng đi mà Tiếu Tiếu, ba đánh chết anh thì sao?"

Nhưng Lê Tiếu chưa kịp trả lời thì Lê Quảng Mậu đã đá anh ta một cú, tức giận quát lớn: "Thằng ranh này, mày còn biết đường mò về à?"

Lê Thiếu Quyền ăn một cú đạp thì lảo đảo, núp sau lưng Lê Tiếu: "Ba à, đừng đánh nửa, con biết sai rồi mà."

Bà Lê mim cười bước tới, gạt Lê Thiếu Quyền ra, nói với Lê Tiếu: "Tiếu Tiếu à, có việc thì mau đi đi, hai bác không giữ cháu thêm nữa."

Lê Tiếu gật đầu cười khẽ rồi lên xe. Lê Thiếu Quyền nhìn theo xe cô xa dần mà tan nát cõi lòng.

"Lê Thiếu Quyền, vào nhà với ba!" Lê Quảng Mậu tức giận khẽ quát, quay vào biệt thự.

Bà Lê đứng đó nhìn Lê Thiếu Quyền, cố nén đau lòng và nỗi nhớ nhung, tỏ ra nghiêm nghị: "Con còn nhìn gì nữa? Mau vào nhà với mẹ. Trước khi đến Tiếu Tiếu đã gọi cho ba mẹ, yên tâm đi, hôm nay ba mẹ sẽ không đánh con."

Lê Thiếu Quyền thầm cảm khái, daddy vẫn thương anh lắm.

Đương nhiên Lê Thiêu Quyền không nghe ra ý khác trong câu nói của bà Lê. Bà nói "hôm nay không đánh con" chứ có nói ngày mai, ngày kia sẽ không đâu...

Lê Tiếu rời khỏi nhà bác Hai thì đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Ba giờ chiều, đúng như dự đoán của cô, hai anh em Quan Minh Ngọc và Quan Minh Thần xuất hiện.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Quan Minh Ngọc quyết định phối hợp nghiên cứu thí nghiệm với tư cách người tình nguyện.

Trong phòng làm việc, Viện sĩ Giang hiền hòa nói với Quan Minh Ngọc: "Cháu gái không phải sợ, phòng thí nghiệm của chúng tôi là đơn vị trực thuộc Sở Nghiên cứu Khoa học, mọi nghiên cứu đều được sự cho phép của quốc gia."

"Còn về tình hình của cháu, ngày mai chúng tôi sẽ khởi động tổ nghiên cứu, giúp cháu khỏi bệnh càng sớm càng tốt."

Quan Minh Ngọc ngồi trước mặt Viện sĩ Giang, e đè đặt tay trên đầu gối, cảm kích nói: "Cảm ơn ông. Nếu sau này cần cháu hỗ trợ thì ông cứ nói ạ."

Viện sĩ Giang đẩy gọng kính: "Được, có lời này của cháu thì ông yên tâm rồi. Liên Trinh, trò dẫn con bé đi lấy thêm hai mẫu máu và vài mô tóc đi."

Liên Trinh đáp lại rồi dẫn Quan Minh Ngọc sang phòng bên cạnh lấy máu.

Lúc này, ở góc hành lang ngoài phòng, Quan Minh Thần đứng trước mặt Lê Tiếu, trịnh trọng cúi đầu: "Cô Lê, trước đây tôi đã hiểu lầm cô, mong cô đừng để bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro