Chương 245 Lê Quảng Minh lót đường cho Lê Tiếu
Đương nhiên, dù bác sĩ nói gì đi nữa thì Lê Tiếu vẫn về nhà họ Lê vào thứ Sáu. Vì hôm sau cô phải đi dự buối hợp mặt nội bộ với ba cô.
Mấy ngày nay, cô luôn ở biệt thự Nam Dương, mỗi ngày đều có người chăm lo cơm nước, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của có cũng được kiểm soát chặt chẽ. Dưới sự chăm sóc hết lòng như thế, tình trạng suy nhược của cô đã được cải thiện, sắc mặt trở nên hồng hào hơn.
Nửa tiếng sau, Lê Tiêu ngồi trong phòng sách, vừa thổi hơi nóng trên tách trà vừa nghe ba mình lải nhải. "Vậy nên con gái à, dự tiệc xã giao chỉ có lợi chứ không hề có hại với con." Lê Quảng Minh mân mê chuỗi hạt trên tay, nhìn Lê Tiếu với ánh mắt dịu dàng.
Lê Tiếu nhấp ngụm trà, ngước mắt nhìn ông, trả lời lấy lệ "Vâng, ba nói đúng."
"Chứ sao." Lê Quảng Minh vui mừng gật đầu: "Cô chủ nhà họ Lê chúng ta đã vắng mặt nhiều năm, đây là thời điểm tốt để mọi người được mở mang tầm mắt. Con gái à, con đừng chê ba dòng dài. Lần này, ba dẫn con đi dự tiệc họp mặt là muốn con có thêm các mối quan hệ. Ở đất Nam Dương này, mạng lưới giao thiệp ròng mới có thể làm ăn thuận lợi. Cho dù sau này có cần dùng đến hay không nhưng phòng trước vẫn hơn."
Lê Tiếu mân mê cốc trà trên tay, trong lòng như có điều suy tư, mìm cười nói: "Ba, vì sao ba lại nghĩ con cần mở rộng quan hệ?" Thứ nhất, cô không làm ăn ở Nam Dương. Thứ hai, cô không cần xuất đầu lộ diện thì quen biết những người kia để làm gì?
Lê Quảng Minh sững người, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu: "Con nghĩ là ba đang vẽ vời thêm chuyện?"
"Không phải, con chỉ hơi tò mò thôi." Lê Tiếu đưa tách trà lên miệng, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Lê Quảng Minh.
Hai cha con đều im lặng. Lê Quảng Minh cầm hộp xì gà ở bên cạnh lên nhìn một lát rồi nói: "Tò mò là tốt, nhưng ba nói cho con biết, mấy năm qua ba giấu con ở nhà, cho nên có rất ít người biết thân phận của con."
"Vụ bắt cóc đã xảy ra lâu rồi, vì vậy ba muốn con xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa. Ít nhất cũng phải để cho người ta biết, nhà họ Lê không chỉ có ba đứa con trai, mà còn có một cô con gái xuất sắc hơn cá."
"Tiếu Tiếu, ở Nam Dương năm gia tộc có sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu con có thể kết giao với họ, cho dù sau này con có làm gì thì đây cũng chính là lợi thế của con, hiểu chưa?"
Lê Quảng Minh nói rất nghiêm túc. Bất kể nhìn từ góc độ nào, ý nguyện muốn lót đường cho Lê Tiếu của ông cũng cưc kỳ mãnh liệt.
Đương nhiên Lê Tiếu hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó, nhưng... vì sao ba lại đột nhiên muốn lót đường cho cô?
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lê Quảng Minh, Lê Tiếu mang theo nỗi nghi hoặc trở về phòng. Cô ngồi ngoài ban công, nhìn màn đêm đen kịt mà suy nghĩ vẩn vơ.
Một lát sau, cô cầm điện thoại di động, ngón tay thao tác cực nhanh. Ngay lập tức, thông tin về các thành viên trong năm dòng họ lớn hiện ra.
Mười giờ sáng thứ Bảy.
Ba chiếc xe lái ra khỏi nhà họ Lê, hướng về vùng ngoại ô phía Đông.
Buổi họp mặt lần này sẽ kéo dài hai ngày, địa điểm nằm gần núi Thang Khê - một nơi dân cư thưa thớt, ít người qua lại.
Nghe nói toàn bộ núi Thang Khê đều trong tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt, vài chiếc máy bay trực thăng đã đỗ ở quảng trường Thang Khê gần khu biệt thự liền kề.
Trên xe, Lê Tiếu và Lê Ngạn đã lâu không gặp ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau.
Khi xe chạy vào đường cao tốc, Lê Tiếu liếc nhìn Lê Ngạn đang ngủ gà ngủ gật: "Dạo này anh làm gì vậy?"
Cô và anh Hai đã không gặp nhau một thời gian. Vị doanh nhân kiêm nghệ thuật gia này cả ngày hối hả ngược xuôi, có lẽ nhắm được tranh chữ quý giá ở đâu đó nên lặn lội chạy tới để mua lại.
Lê Ngạn mặc áo sơ mi màu hồng, gác một chân lên hộc trữ đồ giữa hàng ghế trước, day day hai đầu mày, lấm bẩm: "Anh vừa ra nước ngoài một chuyến, nếu không vì buổi họp mặt này thì chắc anh vẫn chưa về."
Chuyến bay của anh hạ cánh vào nửa đêm hồm qua, vẫn chưa quen giờ giấc thì sáng sớm đã bị xách lên xe.
Lê Tiếu bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số: "Kể em nghe về buổi họp mặt đi."
"Không thành vấn đề, nhưng tại sao năm nay ba lại nhất quyết phải dẫn em theo?" Lê Ngạn rướn người, nhìn Lê Tiếu với vẻ khó hiểu: "Biết trước có em đi rồi thì anh đã không đi."
Lê Ngạn lải nhải hồi lâu về những thắc mắc của bản thân, lúc ngước lên thì chạm phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Lê Tiếu. Anh lập tức ngồi thẳng dậy, bắt đầu kể lại từng quá trình một cách kỹ càng. Lê Tiếu im lặng lắng nghe.
Thoáng chốc xe đã tiên vào địa phận núi Thang Khê, đường sá xung quanh vắng vẻ. Khi đến gần quảng trường, bầu không khí dần trở nên nghiêm trang hơn.
Năm gia tộc đứng đầu Nam Dương đại diện cho tiên tài, lợi ích và quyền thế. Bất kể ai trong số họ cũng có thể gây nên chấn động không nhỏ ở Nam Dương, cho nên các biện pháp bảo vệ an ninh rất nghiêm ngật.
Lê Tiếu nhìn khu biệt thự liền kề ngoài cửa sổ, nheo mắt: "Anh Cả không tham dự ạ?"
Lê Tam ở biên giới rất hiếm khi tham dự chuyện của các gia tộc.
Nếu như tất cả thành viên của năm gia tộc đều có mặt, vậy tại sao anh Cả của cô lại không ở đây?
Lê Ngạn vươn vai, khê cười: "Từ khi lên làm Tổng thu ký, anh Cả đã không còn tham dự mấy buối tiệc như thế này nữa. Dù sao thị với thân phận như vậy, nếu anh ấy tùy tiện tham gia buổi hợp mái của các gia tộc tài chính sẽ rất dễ bị đối thủ trên quan trường chup cho cái mũ lợi dụng việc công làm việc tư, mất nhiều hơn được."
Trong lúc Lê Ngạn nói chuyện, núi Thang Khê đã gần ngày trước mắt. Giữa những ngọn núi hùng vĩ và cây rừng rậm rạp xanh mướt, tọa lạc một trang viên hoa lệ có thể so sánh với lâu đài cố. Nơi mày chính là địa điểm diễn ra buổi hợp mặt hẳng năm của năm gia tộc đứng đầu Nam Dương.
Lê Tiếu và Lê Ngạn xuống xe. Cách ăn mặc của hai người thoải mái và đơn giản như đi du lịch vậy.
Lúc này, trước cổng trang viên đã đỗ rất nhiều xe sang. Vợ chồng Lê Quáng Minh lần lượt xuống xe, vẫy tay với Lệ Tiếu: "Tiếu Tiếu, lại đây."
Lê Ngạn đút một tay vào túi quần, vừa định bước theo Lê Tiếu thì Đoàn Thục Viện đã dặn dò anh: "Thẳng Hai, con vào nói với quán gia là tối nay hãy xếp phòng của Tiếu Tiếu sát bên phòng của chúng ta."
Theo lệ, người đứng đầu mỗi nhà sẽ ở dãy phòng trên tầng cao nhất, còn các con cháu thì ở phòng nghỉ dành cho khách ở dưới tầng.
Lê Ngan dừng bước, sờ mũi rồi nghe lời đi sắp xếp phòng cho em gái.
Lê Tiếu thong dong đến bên Đoàn Thục Viện. Cô nhìn lướt qua trang viên trước mặt, lúc này đã có không ít người đứng gần đài phun nước trên sân cỏ, ai cũng ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp.
Nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản đi qua đi lại như thoi đưa. Tuy khung cảnh không khác gì một bữa tiệc bình thường, nhưng xung quanh có rất nhiều vệ sĩ canh gác, cực kỳ an toàn.
Đoàn Thục Viện liếc nhìn Lê Tiếu, sợ cô căng thẳng nên an ủi: "Út cưng, con đừng lo lắng, những người có mặt hôm nay đều là người nhà cả, không có người ngoài, gặp nhau cũng chỉ vì lợi ích chung. Ngoài ra... trong mấy dòng họ này cũng có không ít thanh niên ưu tú, có thời gian thì con hãy giao lưu với họ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro