Anh hùng cái thế của ta 06




"Giết thêm nhiều heo một chút, kiếm thêm một chút tiền." Nhìn tâm tình của hắn tốt, Bách Hợp lại thêm một câu, Trương Hồng Nghĩa chỉ nghĩ là cô muốn cùng chính mình sống tốt qua ngày, thấy cô vừa nói như vậy, liền gật đầu:

"Sau khi chúng ta thành thân rồi, ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc."

"Ta không muốn ăn cháo, cho nên nấu cơm." Bách Hợp cắn chiếc đũa, Trương Hồng Nghĩa không bỏ bát xuống, gật đầu lia lịa. Bách Hợp nhìn hắn một cái, "Trong vại không còn gạo, ngươi cũng không muốn đến một người vợ ngươi cũng không nuôi nổi chứ, cho nên ngày mai phải bỏ rượu, tiết kiệm tiền lại."

"..."

Cô nói nửa ngày, cuối cùng lại nói đến chuyện này, Trương Hồng Nghĩa cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời, hắn cúi đầu ăn một miếng cơm lớn, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không, ngày mai ta đi tìm việc làm thêm để kiếm thêm chút tiền."

Giết lợn bán thịt kỳ thực cũng coi như là một công việc, hắn làm đồ tể mấy năm, nếu có thể tiết kiệm chút, thì cũng không đến mức như bây giờ chỉ có hai căn nhà lá như bây giờ, nhưng thứ nhất hắn cùng các huynh đệ tốt ăn chơi, thứ hai lúc có bằng hữu gặp khó khăn, trong tay hắn có tiền liền đưa ra. Hắn đối người ngoài luôn hung ác vô lại, thanh danh ở trên phố vô cùng tồi tệ, cũng có rất nhiều người sợ hắn, nhưng hắn lại rất tốt huynh đệ anh em.

Vừa nghe Bách Hợp nói hắn không được đi uống rượu nữa, hắn do dự một chút, cũng không muốn cùng bằng hữu trước đây chặt đứt đi lại, nhưng ngẫm lại thì Bách Hợp nói cũng đúng.

Trước đây hắn một người ăn no toàn gia không đói, hiện ở nhà thêm miệng ăn, cho dù hắn không vì bản thân suy nghĩ thì cũng phải nghĩ cho Bách Hợp.

Càng nghĩ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm nói: "Dù sao ta một thân khí lực, trong huyện đang thiếu người. để đến hôm nào rảnh ta liền qua đó xem thế nào nào đó ta liền đi, nghe nói trong nha môn Vương lão tà không trụ nổi nữa, Đại lục tử có ý định muốn đưa ta tiến vào." Trong miệng hắn nhắc đến cái gì 'Vương lão tà, rồi lại 'Đại lục tử', Bách Hợp chỉ có thể suy đoán những người này hẳn là là bằng hữu của hắn, hắn ăn hết một chén cơm, liếm liếm miệng, hiển nhiên còn chưa có ăn no, nhìn Bách Hợp ôm bát cầm chiếc đũa còn chưa có động, có chút không nhịn được:

"Mau ăn."

Hắn dáng người cao lớn nên lượng cơm cũng không nhỏ. Trước đây hắn làm việc đủ nuôi một người là hắn, lúc này lại nhiều ra thêm một người nữa, hơn nữa trong khoảng thời gian này sau khi tiến vào nhiệm vụ Bách Hợp còn bị bệnh, phải uống thuốc, rõ ràng mang đến áp lực cho hắn. Bách Hợp thở dài, bưng bát lên san cơm san một nửa cho hắn, hắn cau mày như muốn phát hỏa, Bách Hợp bưng bát lên : "Ta cũng không ăn nhiều như vậy. Nhưng Vương lão tà là ai, Đại lục tử là ai?"

Trương Hồng Nghĩa cúi đầu, khuôn mặt vừa đen thoạt nhìn lại có chút hung dữ lúc này lại hiện lên vẻ cảm động, môi hắn run run, phảng phất có một chút ngốc lăng, im lặng nhìn hành động Bách Hợp san cơm cho hắn, thật lâu sau hắn mới đứng lên, ăn hết cơm Bách Hợp san vào trong bát, hắn đứng dậy đi đến trước bếp, lửa trong bếp còn chưa hoàn toàn dập tắt, hắn lấy thêm củi đút vào, lửa liền bùng lên cháy lại, trong nồi còn một ít cơm cháy chưa vét hết, hắn múc một bát nước đổ vào, lấy thìa dầm dầm miếng cháy ra nói:

"Ngươi tự ăn đi! Nữ nhân các người, tóc dài, tâm tư nặng, ta khí lực lớn ăn ít cũng đói không chết, nhìn ngươi giống như con mèo nhỏ, lúc nói chuyện thì nhỏ đến nghe không rõ." Ánh lửa chiếu lên mặt hắn, mặt có vẻ có chút đỏ lên, nồi đang mở vung, nước sôi lên bốc ra hơi nóng, hắn khuấy hai khuấy, đổ ra một bát đầy, mới một lần nữa ngồi trở lại trên bàn:

"Vương lão tà là đao phủ của nha môn." Hắn nói xong, như là sợ Bách Hợp không hiểu đao phủ là gì, lại bổ sung một câu: "Là người chặt đầu đó."

Doanh Châu bên này nhiều lưu nô, tội phạm cũng nhiều, hơn nữa ngoại tộc nhân hỗn tạp, người vi phạm pháp luật cũng nhiều, có lúc trong quân thậm chí còn phát hiện gian tế, đối với loại tình huống này, mấy chúa đất Doanh châu đều tự chủ trương, đem người chặt đầu căn bản không cần báo cáo lên Hình bộ kinh sư. Chính là bởi vì như vậy, bên này nhiều người chết, mệnh cũng không đáng giá, bách tính đã sớm tê dại rồi.

Thanh danh của đao phủ ở đây cũng không tốt, thường được người ta lấy ra để mắng chửi người, ở địa phương khác, nghề nghiệp này là bình thường, nhưng bởi vì Doanh châu này là nơi đặc thùh, quá nhiều người chết, không đủ đao phủ, một số người làm không tốt, không chặt đầu được phạm nhân, Trương Hồng Nghĩa khí lực lớn, lá gan cũng lớn, sát khí trên người hắn cũng nặng, Đại lục tử trong miệng hắn là bằng hữu của hắn, lúc này đang làm sai dịch trong huyện phủ Doanh Châu, bởi vậy hắn có phương pháp, vừa lúc đẩy Trương Hồng Nghĩa vào.

Tuy nghề này nghe không được xuôi tai cho lắm, hơn nữa rất dọa người, rất nhiều người cho rằng tổn hại âm đức, không quá nguyện ý làm, Trương Hồng Nghĩa lại không để ý mấy thứ này, hắn chỉ không muốn bị người quản thúc, không thích ăn cơm của triều đình, trước đây vẫn không muốn làm nhưng bây giờ nghe Bách Hợp muốn hắn kiếm tiền thì hắn lại có chút động tâm.

Bách Hợp nghe thấy hắn muốn đi làm đao phủ thì cả người đều có chút không được thoải mái, người này đem chuyện giết người nói như không có chuyện gì, thảo nào trong cốt truyện kia Chu Bách Hợp lại sợ hắn.

"Ngươi..." Bách Hợp cầm đũa chọc chọc bát cơm, Trương Hồng Nghĩa giống như không phát hiện mình nói sai cái gì: "Dù sao giết lợn cũng là giết, giết người cũng là giết, hai công việc giống nhau, nhưng việc này tiền kiếm được nhiều hơn một chút, cũng không sợ ngươi phải chịu đói."

Mổ heo cùng giết người, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà.

"Muốn kiếm tiền, còn rất nhiều biện pháp, hay tìm việc khác đi." Bách Hợp cũng không sợ chuyện giết người, nhưng nghe hắn đem chuyện chặt đầu nói ra đơn giản như vậy thì không nhịn được khuyên hắn hai câu, Trương Hồng Nghĩa chỉ cho cô sợ, có chút hối hận mình không nên ở trước mặt một nữ nhân nói đến chuyện này, nghe nói cô xuất thân từ gia đình thế gia, chắc hẳn cũng không thích nghe mấy chuyện đánh đánh giết giết, hắn nghĩ đến chính mình xuất thân thấp hèn, đến nữa chữ bẻ đôi cũng không biết, nghĩ đến vừa cô làm cơm nhóm lửa, lại nghĩ đến cô san nửa bát cơm cho mình, từ lúc chào đời cho tới sau khi cha mẹ qua đời, còn chưa có người đối tốt với hắn như vậy, dù hắn biết rõ bây giờ Bách Hợp do hắn nuôi, đối tốt với hắn là đương nhiên, nhưng Trương Hồng Nghĩa vẫn có chút cảm động.

Trước đây đối với hắn mà nói có vợ cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao chỉ dùng có năm văn tiền mua về, chỉ cần vài ngày uống ít rượu đi là đủ, lúc trước người dịch quán nhân bán cô, giống như bán một người chết, chỉ vì không muốn vứt xác đi mà thôi, hắn cũng chỉ muốn đánh cuộc một ván mà thôi, lại không ngờ cứu sống cô, cho rằng về sau sẽ có người nối dõi tông đường rồi, cho rằng người vợ này sẽ sợ hắn, lại không ngờ bề ngoài của cô nhỏ nhắn e thẹn, lá gan lại không nhỏ dám cùng hắn nói điều kiện.

Trương Hồng Nghĩa cũng không phải người tốt lành gì, mấy chuyện như lừa lọc bách tính cũng không phải chưa làm, đánh nhau ẩu đả cũng đã từng làm rất nhiều, thế nhưng tâm địa hắn cũng không có độc ác, nữ nhân không thích hắn chỉ cần nói với hắn thì hắn cũng không cưỡng cầu, nhưng lúc này hắn lại có chút do dự, hắn không muốn buông tay tiểu nương tử này, trong nhà nhiều thêm một người mới được xem như một gia đình, có người làm cơm, có người quan tâm hắn ăn không no, vừa nghĩ tới việc mình không xứng với cô, Trương Hồng Nghĩa đang bưng nửa bát cháo, đột nhiên lại cảm thấy có chút ăn không vô.

"Ngươi nói cho ta một chút, tên của ngươi là gì? Người ở dịch quán nói ngươi họ Chu, gọi là Chu thị, trong nhà ngươi còn những ai, cha mẹ huynh đệ ngươi lúc ở kinh thành gọi ngươi là gì?" trong lòng Trương Hồng Nghĩa như có cái gì đó nghẹn lại, một cỗ cảm giác nghẹn khuất đang dâng lên trong lòng hắn, chỉ là hắn có thói quen không chịu thua ai, nên lúc phát hiện ra hắn có khả năng không xứng với tiểu thư quan gia, nhưng vẫn không chịu thua, ngược lại quay qua hỏi Bách Hợp:" Đừng nói mấy chuyện kia nữa"

Thời đại này mọi người gọi nữ nhân chỉ xưng ra họ, còn tên không quan trọng, trong nội dung truyện quan hệ của Trương Hồng Nghĩa cùng nguyên chủ cũng không thân thiết, chưa bao giờ hỏi qua tên của cô, lúc trước Chu Bách Hợp sợ hắn như sợ dã thú, lâu dần hắn cũng không có kiên nhẫn nói nhiều với Chu Bách Hợp, một ngày có lúc hai người còn chưa nói được hai câu, lúc đó mọi người đều gọi Chu Bách Hợp là Chu thị, về sau ở cùng với Trương Hồng Nghĩa, đều gọi nàng ấy như vậy, thẳng đến khi Chu Bách Hợp chết, Trương Hồng Nghĩa cũng không biết khuê danh của nàng, không biết tại sao lúc này Trương Hồng Nghĩa lại nhớ tới mà hỏi.

Bách Hợp nhìn hắn ném bát đũa, trong lòng thấy có chút lạ, Trương Hồng Nghĩa này là người không để việc gì ở trong lòng, lúc ăn cơm thì nhanh gọn, nằm xuống là có thể ngủ, mà lúc này đến cơm cũng không ăn, nghe hắn hỏi, cô cũng bỏ bát đũa xuống nói:

"Ta họ Chu, ngươi biết rồi đấy, ta gọi là Bách Hợp, bởi vì tổ tiên Chu gia có công phò trợ thái tử lên ngôi, được phong hầu, thế tập ngũ đại." Bách Hợp nói ra thân thế nguyên chủ, nghe được cái gì vương đạo thuật, lại nghe cái gì phong hậu, trong lòng Trương Hồng Nghĩa có chút phát lạnh, hắn từ nhỏ lớn lên ở Doanh châu này, người có quan hệ với hắn làm to nhất cũng chỉ là đại lục tử làm sai dịch cho huyện lệnh đại nhân mà thôi, Đến nhân vật như huyện lệnh mà hắn cũng mới thấy có mấy lần, không ngờ bây giờ lại lại chiếm được một người vợ xuất thân từ Hậu phủ.

Khó trách cô không muốn gả cho mình, Trương Hồng Nghĩa buồn vui lẫn lộn, vui chính là mình trong lúc vô tình mua về một tội nô, người dịch quán chỉ nói là tội nhân, hắn rằng tối đa cũng chỉ là nữ nhi của một quản sự nào đó mà thôi, chỗ nào nghĩ đến lại là một đại tiểu thư.

Bách Hợp đem trong nhà tình huống giản lược nói một lần, sau khi Trương Hồng Nghĩa biết lai lịch của cô, mấy câu nói sau không thể nghe tiếp được nữa, hắn ăn hết cháo trong bát, tự mình đem đi rửa, nhìn Bách Hợp thu thập bát đũa, sắc mặt thay đổi thất thường.

Hai người không nói thêm gì nữa, Bách Hợp bởi vì tâm nguyện nguyên chủ mà phát sầu, Trương Hồng Nghĩa lại không biết đang suy nghĩ gì, lúc hai người cùng nằm trên giường, hắn rõ ràng câu thúc rất nhiều.

Buổi sáng trời còn chưa sáng, hắn đã dậy ra cửa đi giết lợn bán thịt, Bách Hợp còn chưa luyện xong một vòng luyện thể thuật thì hắn đã về.

Mấy ngày nay ở chung, Bách Hợp cũng đã thăm dò được đại khái quy luật của hắn, bình thường hắn bán thịt tới buổi trưa mới về, hôm nay trở về sớm như vậy, hắn mang về hơn nửa cân thịt heo, bên cạnh còn một ít lá cây cọ.

Hắn mở cửa phòng, buổi sáng Bách Hợp có nấu nước lá bạc hà, lúc này vẫn đang còn, cô rót ra cốc đưa cho hắn uống.

Anh hùng cái thế của ta 07

"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Thịt còn chưa bán xong, hiển nhiên hắn để dành mang về, hắn một hơi uống hết nước rồi xoay người tìm kiếm đồ trong sọt, đống lá bị hắn để loạn thất bát tao, hắn lấy một bọc đồ được bọc trong lá dâu ra, để ở trong lòng bàn tay cẩn thận từng li từng tí lật ra, bên trong là một cây lược gỗ và một sợi dây đỏ.

Trương Hồng Nghĩa đảo tròng mắt, không dám nhìn Bách Hợp, ngữ khí có chút cứng ngắc, nói:

"Mặc kệ những thứ kia, nhìn tóc ngươi rối tung kìa, mau chải đầu lại đi, dùng cái dây này mà buộc lại, chờ hai ngày nữa ta kiếm được tiền, ngươi thích loại vải gì, ta sẽ mua cho ngươi may y phục."

Bách Hợp không ngờ hắn sẽ mua đồ cho mình, mặc dù không phải là đồ vật quý trọng gì, nhưng trong tay Trương Hồng Nghĩa cũng không có tiền dư, thịt hôm nay còn chưa bán hết, hiển nhiên hai thứ đồ này là hắn dùng tiền hôm nay kiếm được để mua. Cô sửng sốt một chút, không có đưa tay ra lấy, Trương Hồng Nghĩa giống như thẹn quá hóa giận, nhét đồ vào tay của cô: "Họ Trương ta mặc dù không có bản lĩnh gì, không thể cho ngươi cuộc sống giống như trước kia, nhưng cũng sẽ không để ngươi phải chịu khổ, hãy cầm đi. Buổi trưa ăn thịt, ta đã mua gà rồi, lát nữa ta sẽ đi giết!" Hắn nói xong, đá cái sọt một phát, ngũ cốc bên trong liền phát ra tiếng lạo xạo.

Trên mặt hắn có chút đắc ý, lại có một tia quẫn bách giấu ở đáy mắt, nhìn thấy Bách Hợp tóc dài chỉ là dùng vải bố buộc lên, hắn muốn giơ tay sờ, nhưng lại không dám.

"Có muốn ta giúp ngươi chải đầu không?" Hắn nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không nhịn được. Hỏi một câu.

Bách Hợp nhìn hắn một cái, hắn lúc này cúi thấp đầu, đầu ngón chân câu trên mặt đất đá, Trương Hồng Nghĩa có thể mua đồ đưa cô, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong kịch tình, nhìn thấy hắn tận lực tỏ ra thiện ý như thế, Bách Hợp cũng không muốn đả kích hắn, dội cho hắn một chậu nước lạnh, hai người bây giờ tạm thời ở chung dưới cùng một mái nhà, nếu có thể chungg sống hòa thuận, sẽ có lợi hơn đối với mình.

Huống chi chỉ là chải đầu buộc tóc cũng không phải cái gì to tát, bởi vậy cô chỉ dừng một lúc, nhìn Trương Hồng Nghĩa giả bộ lơ đãng, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm cô. Bộ dáng kia rất giống một con thỏ đang cảnh giác. Bách Hợp gật gật đầu thì cả khuôn mặt hắn sáng bừng lên.

Hai người chiều cao lệch nhau rất nhiều, nguyên chủ vóc người xinh xắn lanh lợi, do sau khi gia đạo sa sút thân thể gầy yếu nên thoạt nhìn vóc người cô càng thêm nhỏ nhắn. Vóc người Trương Hồng Nghĩa thì cao lớn, cao chừng 1m9, Bách Hợp đứng trước mặt hắn, hắn muốn chải đầu cho Bách Hợp thì không cần cô ngồi xổm xuống.

Thấy Bách Hợp gật đầu, Trương Hồng Nghĩa có chút hưng phấn, nói thật, từ hôm ôm tiểu nương tử này về nhà, hắn vẫn chưa chạm vào người cô, lúc cho ăn cơm đút thuốc cho cô, không phải lúc thì hắn ôm lúc thì hắn xách sao? Nhưng lần này không giống, lần này Bách Hợp đồng ý cho hắn chải đầu, Trương Hồng Nghĩa lại cảm thấy có chút khẩn trương làm tay phát run, hắn thầm mắng chính mình hai câu không có tiền đồ.

Trước đây lúc lên núi đốn củi, giết lợn đánh nhau, tim cũng không đập nhanh như vậy, hai lòng bàn tay hắn mồ hôi đầm đìa, lược cầm trong tay suýt nữa bị hắn bẻ gãy. Hắn vội vàng đổi tay, cánh tay kia chùi vài cái lên áo, mới cẩn thận từng li từng tí vén lên một lọn tóc của Bách Hợp, hắn biểu tình thành kính, giống như đang cầm bảo vật trên tay, nhưng bởi vì khẩn trương, cái lược liền mắc ở trên tóc, thử mấy lần, không biết chuyện gì xảy ra, vậy mà lại không lấy ra được.

Hắn liền dùng sức, Bách Hợp liền bắt đầu kêu đau, thêm vài lần, trong tay hắn thậm chí đứt ra vài sợi tóc dài.

Trương Hồng Nghĩa rất sợ bị Bách Hợp nhìn thấy, vội vàng đem tóc ném ra sau. Tóc cô rất mượt, khác hoàn toàn với mái tóc như rơm rạ của hắn, có điều quá dài, hơn nữa trong khoảng thời gian này Bách Hợp không có lược, chỉ lấy tay vuốt vuốt một chút mà thôi, Trương Hồng Nghĩa trước đây chưa từng chải đầu cho ai, hắn vừa khẩn trương, hắn nghĩ muốn dùng lực rút ra, sức lực kia của hắn mấy sợi tóc làm sao đọ được, hắn cảm thấy mình còn chưa dùng lực, mấy sợi tóc kia liền đứt ra.

"Aaaa, được rồi được rồi, ngươi đừng chải nữa, để ta tự mình làm." Bách Hợp bị hắn lôi kéo làm đầu đau ê ẩm, muốn giơ tay lên sờ, lại bị hắn gạt đi, trên tay hắn lúc nặng lúc nhẹ, bắt được tay cô, hắn bắt được không có buông ra, thẳng đến lúc Bách Hợp bắt đầu giãy giụa, hắn mới như là kịp phản ứng lại, như là đụng phải lửa, cuống quít thả ra:

"Gấp cái gì?" tóc trên lược càng quấn càng chặt, lúc này đã rối như một đống tơ vò, Bách Hợp lại giục hắn, Trương Hồng Nghĩa vừa định gỡ, cô liền kêu đau, hắn liền nói: "Sao nữ nhân lại yếu ớt như vậy, mới mắc có chút tóc như vậy mà đã kêu đau rồi..." Trong miệng hắn còn đang oán trách, Bách Hợp không nhịn được nữa nói: "Để ta tự chải, ngươi đừng làm nữa."

"Một chút nữa là tốt rồi!" lúc hắn nói chuyện, tay run lên, 'Xoạt' một tiếng, một tay hắn đè đầu Bách Hợp, tay còn lại thì dùng sức kéo lược, tóc quấn trên lược theo đó mà đứt ra, quấn một vòng dày ở trên lược.

bên tai Bách Hợp nghe được tiếng tóc bị thặc đứt, đầu theo quán tính ngửa ra sau, nhưng bởi vì đầu bị hắn đè lại, không thể nhúc nhích, da đầu nóng bừng lên, miệng cô liền phát ra tiếng hút khí lạnh, nhìn đến phần gáy của Bách Hợp bị thiếu một luồng tóc, Trương Hồng Nghĩa thoáng cái liền ngây ngốc. có ngốc hắn cũng biết lần này mình đã gây họa, có chút dại ra, Bách Hợp cố nén đau đớn, giơ tay lên sờ, mặt liền đen lại.

"Là, là ngươi giục ta, ta mới sốt ruột..." Hắn giải thích hai câu, Bách Hợp quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn càng lúc càng chột dạ, "Ta, để ta luyện vài lần nữa, nhất định sẽ không làm đứt tóc ngươi nữa..."

Trên cái trán đen thui của hắn đều là mồ hôi lạnh, khẩn trương không dám nhìn cô, trong lòng Bách Hợp bừng lên lửa giận, không đợi hắn nói xong, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay đánh hắn, hắn vô ý muốn giơ tay ra đỡ, nhưng tay vừa mới giơ ra, còn chưa chạm đến tay Bách Hợp, liền đổi hướng chắn trước người mình: "Ai nha đừng nóng giận, đừng đánh, không chạm vào tóc ngươi nữa được chưa." Hắn không nói còn đỡ, hắn vừa nói, Bách Hợp càng tức, bàn tay hắn giống như thiết chưởng, đánh hắn một cái, chính hắn không có cảm giác gì, trái lại lòng bàn tay của Bách Hợp lại đau rát. Cô đánh hai cái, Trương Hồng Nghĩa đều dùng tay chặn lại, Bách Hợp tức đến mắt nổ đom đóm, hắn còn ở bên cạnh tận tình khuyên bảo:

"Ta xin lỗi ngươi, làm đứt tóc ngươi, không phải là do ta không có kinh nghiệm sao? Lần tới ta sẽ làm tốt hơn..."

Sống cùng hắn mấy ngày, Bách Hợp hiểu được phần nào tính cách của hắn, tính tình của hắn chưa chắc đã tốt, không phải một người tốt nhưng cũng không phải một người xấu, nhìn thì hung hãn không phân rõ phải trái, nhưng kì thực cũng không phải là lúc nào cũng chỉ biết khinh suất làm càn.

Bách Hợp nghe hắn nói, cũng không nói, nhìn thấy dưới mái hiên để một cái dao, liền chạy lại cầm lên, Trương Hồng Nghĩa còn muốn muốn giải thích, vừathấy cô cầm dao, mí mắt lập tức nhảy lên:

"Để dao xuống đi, miễn cho làm cho mình bị thương."

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy Bách Hợp cầm đao hướng hắn xông lại, Trương Hồng Nghĩa vội vàng chạy ra bên ngoài, hắn người cao chân dài, hai ba bước liền chạy đến ngoài cửa, liền giơ tay đóng cửa lại, 'Loảng xoảng 'một tiếng liền đóng lại.

"Mở cửa!" Bách Hợp bị hắn nhốt ở trong viện, lấy chuôi đao gõ gõ cửa. Hắn bên ngoài gắt gao lôi cửa, làm sao dám mở, nghe nói như thế, cuống quít lắc đầu: "Không mở!"

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, đưa tay sờ sờ gáy mình, nhịn khí nói: "Ta không tin, ngươi có thể ở bên ngoài ngồi cả đời."

Trương Hồng Nghĩa cũng không chịu thua, nghe cô vừa nói như vậy, vội vã nói: "Ta cũng không tin ngươi có thể thủ cả đời." Hắn nói xong lời này, lại hình như có chút tức giận, tiếng nói dần dần lớn lên: "Phản rồi ! Một tiểu nương tử, dám lấy đao truy ta, bị người thấy, còn đâu là hình tượng của ta nữa? Uổng công ngươi còn là người đọc sách,, dám hung hãn với nam nhân, uổng công ngươi học tam tòng tứ đức!" Hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc Bách Hợp giơ tay đánh hắn, rõ ràng hắn có thể đem người chế phục, nhưng không biết có phải do mình chột dạ vì đã kéo tóc cô, hay vì thấy cô là một nữ nhân, dáng người nhỏ nhắn, vòng eo như dương liễu, chỉ cần hắn dùng một chút lực là bị gãy, một cái tát của hắn có thể lấy đi nửa cái mạng của cô, lúc giơ lên tay muốn phản kháng, hắn liền dừng lại.

Lúc này ma xui quỷ khiến bị người đuổi tới trên đường, may mà không ai thấy, bằng không nếu là bị người phát hiện mình bị vợ đánh chạy ra khỏi sân, thì đúng là không biết dấu mặt đi đâu.

"Nào có người vợ nào đánh trượng phu của mình? Còn có vương pháp hay không!" hắn đang thao thao bất tuyệt, Bách Hợp cầm chuôi đao gõ hai cái lên cửa hắn liền không dám nói nữa, một lúc lâu mới nói thầm: "Ta không phải sợ ngươi mới trốn ở ngoài cửa, chỉ là không muốn cùng ngươi chấp nhặt, nếu không ta sớm đã đi uống rượu, đem ngươi khóa trong phòng, ngươi cũng ra không được!"

"Ngươi còn đi uống rượu, trên người ngươi còn có tiền sao." Bách Hợp da đầu còn đau, nghe thấy Trương Hồng Nghĩa nói nhỏ bên ngoài, nói lại hắn một câu, thấy hắn chết sống kéo cửa không chịu buông ra, khí lực hắn không nhỏ, cửa bị hắn cố hết sức kéo lại, sức của cô căn bản kéo không ra, cuối cùng cô không kéo nữa, cô dùng dây buộc chuôi dao lên cửa, để hắn lúc nhìn xuyên qua khe cửa nhìn thấy, liền xoay người đi vào nhà.

Đem thịt buổi sáng Trương Hồng Nghĩa bán còn thừa đi rửa, cắt thành miếng nhỏ, không biết có phải do hôm qua hắn ăn khoai tây thấy ngon hay không, mà còn mang theo một ít khoai tây cùng với cành lá khoai tây trở về, Bách Hợp lấy ra rửa. Cô ở bên này chuẩn bị nhóm lửa làm cơm, Trương Hồng Nghĩa bên ngoài nói nửa ngày cũng không thấy tiếng cô đáp lại, đẩy cửa không có động tĩnh, vừa nhìn qua khe cửa, liền thấy một cái dao lắc lư ở trước mặt, hắn vội vàng rụt đầu lại, nghĩ nghĩ một chút thấy có gì đó không đúng lắm, hắn nhìn qua bờ tường, thấy Bách Hợp đang nhóm lửa làm cơm, đã không còn đứng ở cửa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro