Q7_Chương 1: Chào mừng

Cửa lớn màu lam xám rộng mở, một đường đi xuống cầu thang bằng đá, biển lớn lấp lóe ánh sáng vàng cùng ánh sáng không đâu không có lại lần nữa đập vào mắt Liaval cùng Candice, các cư dân thành Bạch Ngân.

Là thành viên tiểu đội thăm dò trước đó, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thấy khung cảnh này, nhưng vẫn bị chấn động thật sâu trong linh hồn, theo bản năng ngừng hô hấp lại.

Dereck cầm theo cây chùy "Lôi Thần rống giận" đứng ở phía trước nhất, thân cao hai thước, bả vai dày rộng, lặng lẽ không nói tiếng nào.

Qua gần một phút, Liaval thử thăm dò mở miệng nói:

"Trưởng lão Berg, chúng ta khi nào thì đi ra ngoài?"

Anh ta là một "Người thủ hộ" danh sách 5, cao gần hai thước rưỡi, tỉ lệ tay chân hơi không bình thường.

Dereck chăm chú nhìn biển lớn nhộn nhạo những mảng màu vàng kia vài giây mới nói:

"Lại chờ một chút."

Lúc này đã qua nhiều ngày kể từ khi cậu mở ra cánh cửa lớn này, cậu đã dẫn tiểu đội thăm dò mang theo tro cốt, đặc tính, vật phong ấn của thủ lĩnh cùng trưởng lão Lovia, trở về thành Bạch Ngân một chuyến, cùng lợi dụng bí ẩn kia, thu được sự tin cậy của Thủ lĩnh "Đoàn nghị sự sáu người" đương nhiệm Huete Chirmont.

Lúc này đây, Dereck dẫn đường cho 20 người phi phàm thành Bạch Ngân đi dò đường, để lần mò ra thông đạo an toàn, xác nhận tình huống bên ngoài.

Ở trên chuyện này, cậu cự tuyệt đề nghị của ngài "Thế giới" là dùng "Trượng ngôi sao" trực tiếp dời toàn bộ thành Bạch Ngân ra khỏi Nơi thần khí, muốn dùng hai chân của mình từng bước một đo đạc ra con đường hy vọng kia, khắc ghi thành Bạch Ngân sau khi trải qua hơn hai ngàn năm thủ vững cùng hy sinh tìm được "Ánh rạng đông" rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nghe được trưởng lão Dereck trả lời, Liaval cùng Candice, các thành viên tiểu đội dò đường không nói thêm gì, đều tự lui về phía sau một bước, tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp.

Bọn họ vẫn có chút không tín nhiệm đối với Dereck Berg, dù sao cậu cũng có liên hệ chặt chẽ với người từ ngoài đến, mà Thủ lĩnh cùng trưởng lão Lovia đều chết ở trong lần thăm dò trước đó, chỉ có "Kẻ vô ám" này cùng người từ bên ngoài kia còn sống, nếu không phải "Đoàn nghị sự sáu người" lựa chọn tin tưởng Dereck, bọn họ lúc này sẽ khẳng định là đối địch, nên vẫn đề cao cảnh giác.

Không biết qua bao lâu, biển lớn lấp lánh ánh vàng nọ đột nhiên bị bóng tối bao phủ.

Ở chỗ sâu trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy một mảng sương mù nhàn nhạt, bên trong sương mù, có một tòa giáo đường đỉnh nhọn màu đen cùng đủ loại kiến trúc, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như chân thật lại giống như ảo cảnh.

Đối với bóng tối, đám người Dereck tuyệt không xa lạ, theo bản năng phát ra ánh sáng thì phát ra ánh sáng, điểm hỏa ngọn nến thì điểm hỏa ngọn nến, nhanh chóng mà không loạn.

Đợi cho đội ngũ tạo thành từ 21 người đều được ánh sáng bảo hộ, bọn họ mới nghi hoặc nhìn về phía thành trấn cùng người đi đường lờ mờ trong sương mù, không thể lý giải cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Cái này không phải là bóng tối mà bọn họ quen thuộc.

Đúng lúc này, Dereck trên người tự nhiên phát ra ánh sáng thuần khiết nâng tay trái, trầm thấp nói:

"Xuất phát."

Không đợi nhóm đội viên đáp lại, cậu cất bước trước, thông qua cửa lớn, dọc theo cầu thang bằng đá ở bên ngoài, từng bước một xâm nhập bóng tối.

Đám người Liaval, Candice liếc mắt nhìn nhau một cái, cắn chặt răng, không ai tụt hậu, theo sát sau trưởng lão "Đoàn nghị sự sáu người" mới - Dereck Berg đi ra chỗ ở của vua Cự Nhân.

Trong bóng đêm nồng đậm, bọn họ đi hết cầu thang, trước mắt đột nhiên sáng ngời, thấy hào quang màu cam cùng một mảng kiến trúc màu đen kiểu Tu Đạo Viện.

"Đây là bên ngoài sao?" Candice vừa đề phòng vừa tò mò đánh giá xung quanh, phát hiện bọn họ bất tri bất giác đã đi tới đối diện "Vương đình Cự Nhân", cách một tầng biển mây màu cam so với vị trí trước đó.

"Không phải." Dereck so sánh hoàn cảnh trước mặt với những gì mà ngài "Thế giới", quý cô "Ẩn sĩ" miêu tả, khẽ gật đầu nói: "Còn cần ở chỗ này chờ một hồi, mọi người có thể tự tìm chỗ nghỉ ngơi."

Vị "Kẻ vô ám" đã không còn chút cảm giác ngây ngô này trầm ổn sắp xếp tất cả.

Liaval nhìn Tu Đạo Viện màu đen có cửa lớn đóng chặt, hơi cảm thấy nghi hoặc hỏi:

"Không cần thăm dò nơi này, tìm kiếm cửa ra sao?"

"Không cần." Dereck lắc lắc đầu.

Các thành viên tiểu đội dò đường không hỏi nhiều nữa, cũng không nghỉ ngơi, vẫn đứng ở tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từng đạo ánh mặt trời chói mắt đột nhiên chiếu vào thế giới này, để cho tất cả trở nên xám trắng, lại chợt nhạt đi, biến mất không thấy.

Đám người Dereck, Candice theo bản năng nhìn về bốn phía, lại một lần nữa thấy hải dương vàng óng ánh nọ, cảm nhận được khí tức khủng bố làm cho đám người mình không dám nhìn thẳng.

Nhưng khác với trước đó, bọn họ đã ở trên một hòn đảo, phía sau là từng đám thực vật kỳ quái rất lớn, vàng óng ánh, mọc ra khuôn mặt tươi cười, trạng thái nọ không mang theo một chút cảm giác sa đọa cùng biến dạng nào làm cho mỗi một thành viên tiểu đội dò đường thành Bạch Ngân từ đáy lòng đều thể nghiệm được niềm vui sướng xuất phát từ sinh mệnh.

'Thật sự đã đi ra... thế giới thật sự không giống...' đám người Liaval, Candice khó có thể ngăn chặn ở trong lòng phát ra lời than thở.

Bọn họ chợt xác nhận một sự thật.

Trưởng lão Dereck không có bán đứng thành Bạch Ngân, cậu hợp tác cùng người bên ngoài là thật, muốn đưa mọi người rời khỏi mảnh đất bị nguyền rủa kia.

"Trưởng lão Berg..." Candice ngập ngừng mội hồi rồi nói: "Cảm ơn."

Dereck khẽ gật đầu, thắt lưng vẫn thẳng tắp.

Liaval không biểu đạt xin lỗi trong lòng giống như Candice, nhìn thoáng qua trái phải, chuyển hỏi:

"Trưởng lão Berg, chúng ta nên rời khỏi nơi này như thế nào? Đóng thuyền?"

"Đóng thuyền" là từ chỉ có ở trong sách lịch sử của bọn họ, lúc này nói có vẻ hết sức trúc trắc.

"Nơi này, hình như không có vật liệu đóng thuyền..." Đám người Candice lập tức quan sát hòn đảo không lớn này, không tìm được thực vật dạng cây lớn.

Dereck lại lần nữa lắc đầu:

"Không cần, lại chờ một chút..."

Cậu còn chưa dứt lời, đã thấy nơi giao giới giữa biển cùng trời xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen nọ càng lúc càng lớn, dọc theo tuyến đường an toàn ánh vàng lấp lánh nhanh chóng tiếp cận bên này.

Không bao lâu, bóng đen trên lộ ra hình dáng chân thật, đó là một chiếc thuyền dâng lên sương khói, chiếc thuyền buồm hỗn hợp động lực, phía trên thuyền giắt một lá cờ rắn biển xanh lam.

"Thuyền?"

"Đây là thuyền?"

...............

Đám người Liaval, Candice một bên đề phòng, một bên phát ra nghi vấn.

Dereck được tiếp nhận giáo dục thường thức ở trên hội Tarot, đã có kinh nghiệm xem qua hình ảnh và các loại tàu thuyền, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu nói:

"Đúng."

Trong khi bọn họ nói chuyện, chiếc thuyền nọ càng ngày càng gần, để cho bóng người đứng ở mũi thuyền dần dần trở nên rõ ràng.

Đó là một người đàn ông chân mày khô vàng, đôi mắt lam sậm, khoác áo choàng màu đen, anh ta nhảy lên phía trên mũi thuyền, đối với đám người thành Bạch Ngân hơi vẫy vẫy hai tay.

Thấy một màn như vậy, Dereck vẫn duy trì tư thái nghiêm túc âm thầm nhẹ nhàng thở hắt ra, biết tất cả đều giống như dự tính, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dantiz vốn muốn trực tiếp nhảy xuống con thuyền, đi đến trước mặt tín đồ ngài "Kẻ Khờ" này, tuyên bố bọn họ đã thu được cứu vớt, nhưng sau khi nhìn thấy độ cao của đám người thành Bạch Ngân, lại yên lặng ổn định thân hình.

Hắn vẫn đứng ở trên mũi tàu, hoàn toàn mở ra hai tay, nụ cười rụt rè nói với đám người Dereck:

"Hoan nghênh đi vào thế giới ánh sáng mà thần đã hứa!"

.............

Phía trên sương mù xám, trong cung điện cổ xưa.

Klein ngồi ở trên ghế dựa cao thuộc về "Kẻ Khờ", thông qua ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho "Mặt Trời" quan sát toàn bộ hành trình của tiểu đội dò đường thành Bạch Ngân, để có thể kịp thời ra tay đối ứng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đợi cho "Lịch sử" bị phủ bụi mấy ngàn năm cùng "Thời đại" hiện nay giao nhau, đi lên con thuyền xuất phát từ chính phủ mới của quần đảo Rorsted, rời khỏi trung tâm hải vực nguy hiểm nhất của di tích thần chiến, Klein mới nhẹ nhàng thở ra, buông "Gậy chống ngôi sao" trong tay, ngoắc hai vật phẩm đến.

Hai thứ này lần lượt là đặc tính phi phàm "Bậc thầy kỳ tích" phân ra từ tấm "Màn nhung" và "Trùng ngôi sao" đến từ "Thánh giả bí ẩn" Botis.

Ngẫm nghĩ, Klein đưa tay trái ra, từ trong lỗ hổng lịch sử chộp tới một đám chất lỏng màu đen nhuốm đỏ.

Đây là máu của "Ma sói u ám" Cotard, ước chừng 300 ml, thuộc về tài liệu phụ trợ chủ yếu của ma dược "Bậc thầy kỳ tích".

Đương nhiên, là tài liệu phụ trợ, tác dụng của nó chỉ có một, đó chính là giảm bớt hiệu quả xấu của đặc tính phi phàm mang đến, giảm xóc ảnh hưởng thần bí học tương ứng, nên dù nó có phải là hình chiếu lịch sử hay không thì đều không có vấn đề gì, dù sao chỉ cần ở hai khâu điều phối ma dược cùng dùng ma dược có thể phát huy ra tác dụng là đủ rồi, chờ thời gian duy trì của hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử đạt đến cực hạn, Klein hoặc là tấn thăng thất bại, sụp đổ thành quái vật, hoặc là đã trở thành "Bậc thầy kỳ tích", bước đầu nắm trong tay đặc tính phi phàm, đều sẽ không cần phụ trợ nữa.

Ngay sau đó, Klein lại từ trong sương mù lịch sử lấy ra một thứ.

Đó là một con "Trùng thời gian" có nhiều đốt.

Bởi vì có bóng đen tâm lý mãnh liệt đối với Amon, Klein lúc này đây lựa chọn triệu hồi con "Trùng thời gian" của Pares Zoroaster từng cho, miễn cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.

Chuẩn bị xong tài liệu, anh hiển hiện ra một cái nồi sắt, cho 300 ml máu Ma sói u ám vào, sau đó, theo thứ tự đưa "Trùng thời gian" và "Trùng ngôi sao" hào quang lấp lánh kia vào.

Chất lỏng màu đen nhuốm đỏ trong nồi sắt theo đó trở nên u ám, bề mặt chợt trong suốt, ở chỗ sâu bên trong lại là lốc xoáy gợn sóng.

Không chút do dự, Klein cầm lấy phần đặc tính phi phàm "Bậc thầy kỳ tích" nọ.

Ngoại hình của nó giống như trái tim, trong suốt giống như thủy tinh, lại thường xuyên bốc lên bọt khí rất nhỏ, trong mỗi một bọt khí đều giống như cất giấu một loại ảo cảnh.

Khi đặc tính phi phàm này tiếp xúc đến chất lỏng trong nồi sắt, lập tức dung nhập vào, làm cho u ám nháy mắt áp súc, trở nên thâm thúy, để cho bên trong giống như có những con mắt vô cùng vô tận đồng thời mở ra.

Nhìn chăm chú vài giây, Klein mang ma dược "Bậc thầy kỳ tích" đã điều phối xong này rót vào một cái bình thủy tinh, thông qua nghi thức ban cho, mang nó đưa tới thế giới hiện thực.

Biển Sonia, trên một hòn đảo không người, Klein trực tiếp "Lữ hành" tới nhìn ma dược trong tay, đột nhiên có chút do dự, bởi vì một khi trở thành Thiên sứ, bản thân sẽ không thể tránh né bị đặc tính phi phàm ảnh hưởng, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng coi thường sinh mệnh, phải có đủ mỏ neo mới có thể duy trì nhân tính.

Cái này không phải như giai đoạn trước đó tiêu hóa hoàn toàn ma dược cùng nắm giữ "Cách nhập vai" là có thể tránh khỏi, lúc trước Đại đế Russell phần lớn đều thuận lợi như vậy, nhưng đến cấp bậc Thiên sứ danh sách 2 cũng thiếu chút nữa dị biến, gần mất khống chế.

Về phần các Thiên sứ mà Klein biết, nhìn mặt ngoài đều coi như bình thường, nhưng trên thực tế bọn họ là bộ dáng gì, khi trốn ở phía sau màn lại là trạng thái gì, anh không thể nào biết được.

Nếu giai đoạn danh sách 4, danh sách 3 có thể thu được sinh mệnh dài lâu, có thể sống hơn một ngàn năm, bất cứ Thánh giả nào quả thật cũng không có động lực quá lớn để tấn thăng Thiên sứ.

Kết hợp với lời nói danh sách càng cao, càng tiếp cận nguyên sơ, Klein đột nhiên lý giải "Ma nữ trắng" Catherine vì sao hơn một ngàn năm trôi qua chỉ từ danh sách 4 tăng lên tới danh sách 3.

'Nhưng mình đã không còn đường lui...' Sau khi im lặng ngắn ngủi, Klein thở dài không tiếng động.

Hiện thực Amon, Zarathu gần ngay trước mắt, tận thế sắp xảy ra, cùng với chiến tranh trước đó vô lực can thiệp, chỉ có thể thông qua các phương thức như quyên góp tiền, cống hiến tài nguyên của bản thân, đều đang thúc đẩy anh hướng đến cấp bậc Thiên sứ.

Ánh mắt lập lòe vài giây, rất nhanh quy về bình tĩnh, Klein cầm lấy bình ma dược nọ, mang chất lỏng bên trong đổ vào trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro