Chương 168: Ba loại người không nên xem tướng
Người đầu tiên bước lên là một ông lão. Ông ta trước tiên nhìn kỹ khuôn mặt của Dạ Mộc, sau đó mới xem đến tay nàng.
Tướng mặt, tướng tay nói huyền diệu thì rất huyền diệu, nhưng nói đơn giản thì... cũng có thể rất đơn giản.
Người ta thường nói, một quả dưa ngon hay dở, chỉ cần nhìn màu sắc và hình dáng là biết. Một con ngựa chạy nhanh hay chậm, chỉ cần nhìn hình thể, dáng vóc, khí sắc, lông bờm là phân biệt được thiên lý mã hay ngựa thường.
Con người cũng vậy. Vận mệnh con người gắn liền với diện mạo và khí sắc.
• Diện mạo: tức nét tướng, dáng người, đặc điểm hình thể.
• Khí sắc: là sắc mặt, thần thái.
Gương mặt một người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh sống sau khi sinh ra, vì thế thông qua thân thể, ngũ quan, khí sắc, có thể đoán được vận số, họa phúc của người đó.
Nhưng những điều ấy không áp dụng được với Dạ Mộc.
Bởi chỉ nhìn vào ngũ quan và khí sắc của nàng, không một ai dám nói là nàng có tướng xấu.
Thế là lão già đành phải dùng đến tuyệt chiêu xem tướng tay.
Nhưng sau một lúc lâu, ông ta chỉ có thể lùi xuống, nhận thua.
"Tay tiểu thư Dạ Mộc ngón tròn, thịt mềm, lòng bàn tay hồng nhuận, Phúc – Lộc – Thọ ba cung đều đầy đặn, Thực sự là... không có một điểm nào xấu cả."
Dạ Mộc gật đầu, đổi người khác.
Người kế tiếp cũng rất muốn nhìn ra điều gì khác biệt,
nhưng tướng tay của nàng quá đẹp, như thể mẫu chuẩn trong giới. Đành phải khen một tràng rồi... cũng chịu thua.
Mặc Lâm Uyên nghe những lời ca ngợi ấy, trong lòng thầm vui vẻ.
Hắn thầm nghĩ: "Chẳng lẽ vì mệnh cách của nàng đã thay đổi, nên vận mệnh cũ cũng bị xóa đi rồi?"
Cuối cùng, đến lượt người thanh niên trẻ tuổi nhất.
Ngay khi ánh mắt hắn nhìn thấy Dạ Mộc, khuôn mặt bầu bĩnh của hắn liền nở nụ cười rạng rỡ, hai má lún sâu hiện lên đôi lúm đồng tiền ngọt ngào, khiến Dạ Mộc cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
Dạ Mộc chìa tay ra, nhưng hắn lại... không nhìn.
"Tướng mặt của Dạ tiểu thư, nhìn sơ đã thấy phúc lộc song toàn, cả đời thuận buồm xuôi gió."
Mọi người đều nghĩ hắn sẽ bịa chuyện gây chú ý,
ai ngờ... nói cũng giống như bao người khác, nên
không khỏi thất vọng, lắc đầu chán nản.
Dạ Mộc mỉm cười: "Vậy, ngươi xem tay đi? Xem kỹ một chút?"
Trong thời đại này, xem tướng tay tướng mặt là chuyện rất nghiêm túc, không như mấy tên lang băm giang hồ thời hiện đại.
Những người trước tuy đều khen ngợi, nhưng khen có căn cứ, không phải lời tốt đẹp áp dụng đại trà.
Thế nên nàng có chút mong chờ xem người trẻ này sẽ nói gì.
Ai ngờ hắn xua tay nghiêm nghị: "Dạ tiểu thư, ta không thể xem tướng cho cô được."
"Tại sao?" Dạ Mộc thu tay lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, lúm đồng tiền lại hiện ra, rồi nghiêm túc nói: "Sư phụ từng dặn có ba loại người tuyệt đối không xem tướng. Thứ nhất, là vương hầu tướng quốc. Thứ hai, là người đã thay đổi mệnh cách."
Dạ Mộc lập tức hứng thú: "Ngươi cho rằng, ta là người cải mệnh sao?"
Hắn lắc đầu liên tục: "Không, cô là loại thứ ba."
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, Mặc Lâm Uyên cũng nhịn không được hỏi: "Loại thứ ba là gì?"
Hắn mỉm cười nói: "Loại thứ ba...là người sắp chết."
Ầm!!
Câu nói vừa dứt, cả trường thi chìm trong im lặng đến nghẹt thở!
"Ngươi hỗn láo!!" Mặc Lâm Uyên lập tức đập mạnh lên long ỷ, người dưới ngoài gã trẻ tuổi kia ra, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu!
Đặc biệt là những vị đại sư phong thủy, ánh mắt nhìn hắn như muốn khoét lỗ trên người!
Ngươi nói gì không nói, lại dám nói hoàng đế tâm can bảo bối sắp chết?! Ngươi không sợ chết à?
Dạ Mộc thoạt đầu cũng nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại ra hiệu cho Mặc Lâm Uyên bình tĩnh.
Vì nàng sực nhớ ra thân xác này trong lịch sử từng chết đúng vào năm mười bốn tuổi!
Nếu hắn nhìn ra mệnh số nguyên bản, vậy thì thật sự có chút thú vị.
Nàng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hắn không hề sợ hãi, dường như còn đắc ý nói: "Tiểu nhân là Lâm Chiêu Chiêu!"
Dạ Mộc gật đầu: "Ngươi nhìn ra ta sẽ chết, là dựa vào đâu?"
"Mộc nhi!!" Mặc Lâm Uyên lúc này sắc mặt âm trầm cực độ!
Hắn nhìn Lâm Chiêu Chiêu, cùng một đám lão đầu đang run cầm cập phía dưới, sát khí trong lòng bốc lên tận trời!
"Hắn rõ ràng đang bịa đặt gây chú ý! Không cần nhiều lời với chúng. Truyền lệnh! Tất cả lôi ra ngoài chém đầu!"
Vừa nghe xong, đám người quỳ dưới lập tức gào khóc xin tha, thậm chí còn tố cáo: "Tất cả đều do Lâm Chiêu Chiêu! Chúng thần vô can!"
Nhưng Mặc Lâm Uyên lúc này căn bản không buồn phân biệt, chỉ cần dám nguyền rủa Dạ Mộc chết, thì đều đáng chết trước!
Giữa tiếng khóc thảm, chỉ có Lâm Chiêu Chiêu vẫn bình thản, không hề sợ hãi khi cấm quân tiến vào, lớn giọng nói: "Bệ hạ vốn mang tướng minh quân, Nhưng nay mày mắt đầy sát khí, tướng bạo quân đã hiện rõ!
Cứ thế tiếp tục là điềm chẳng lành!"
Tổ tông ơi, xin người đừng nói nữa! Chúng thần muốn sống!
Đó là tiếng lòng của tất cả mọi người lúc này.
Mặc Lâm Uyên giận quá hóa cười: "Trẫm là bạo quân? Tốt! Người đâu! Kéo hắn ra ngoài trảm đầu thị chúng!"
Nhưng Dạ Mộc lại giữ chặt tay hắn, nhỏ giọng nói:
"Đợi đã!"
Cấm quân chuẩn bị ra tay, lập tức dừng bước.
Mặc Lâm Uyên cau mày nhìn nàng: "Chẳng lẽ nàng tin hắn nói nhảm sao?"
Dạ Mộc khẽ thở dài, ghé tai hắn nói nhỏ:
"Chưa chắc là nói nhảm. Vì thân thể này của ta, vốn dĩ thật sự sẽ chết ở tuổi này. Hắn... không hề nói sai."
Mặc Lâm Uyên sững sờ: "Vậy... nàng hiện giờ... có sao không?"
Dạ Mộc trấn an hắn: "Yên tâm, chuyện này để sau hẵng nói."
Sau đó, nàng quay sang đám người, lạnh nhạt nói:
"Ngoài Lâm Chiêu Chiêu ra, tất cả mọi người ra khỏi hoàng cung. Mỗi người thưởng một trăm lượng vàng, xem như trấn an."
Những người kia vốn tưởng chắc chắn mất mạng, giờ nghe được tha, còn được thưởng vàng, ai nấy mừng đến phát khóc!
Cứu được mạng đã là phúc lớn trời ban rồi, lại còn được vàng nữa?
Mọi người lạy tạ rối rít, trong lòng thầm thề:
Hoàng cung quá đáng sợ! Sau này có cho thêm vàng cũng không dám bước chân vào nữa!
Mặc Lâm Uyên vẫn nhìn Lâm Chiêu Chiêu với ánh mắt ghét cay ghét đắng. Hắn quay người bỏ đi trước, Dạ Mộc vội theo sau.
Nàng dặn nội thị bên cạnh: "Mang người này tra xét kỹ lưỡng. Nếu không có vấn đề, đưa tới ngự thư phòng."
"Tuân lệnh!" Nội thị lập tức đi làm.
Về đến cung trước, Mặc Lâm Uyên ôm bụng tức tối.
Chết tiệt! Khi hắn nghe tên kia nói như vậy, chỉ muốn lăng trì hắn ngay lập tức!
Huống hồ, Dạ Mộc còn nói hắn không sai?
Nếu... nếu tất cả là thật... thì... thì... chi bằng giết hắn trước!
Hắn cảm thấy giết xong, chuyện gì cũng sẽ ổn cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro