🍀Chương 141: Trọng sinh thứ nữ (3)
Editor: Halley
..............................🐥
Đường Quả không lập tức trở về báo thù, nơi này an tĩnh hơn nhiều, hơn nữa không gian đồ vật của nàng lưu tại hệ thống, ở thế giới này có thể sử dụng, đương nhiên là muốn đem ra sử dụng.
Móc ra một cái trận bàn, bày biện xung quanh, xác định không có vấn đề gì, lại lấy ra một đống linh đan, ăn hết một đống.
[ Ký chủ, cô không sợ bị nổ tan xác sao? Cô ăn ít thôi, tuy rằng rất lâu mới gặp một cái thế giới tu luyện, nhưng cô cũng không cần gấp như vậy nha! ]
"Không ăn cất sinh hư sao? Lúc rời khỏi thế giới, mang ít đặc sản của thế giới này, bổ sung một chút tồn kho, nói không chừng một ngày nào đó lại dùng tới."
Hệ thống yên lặng, không còn gì để nói, [ Chính là đại bộ phận thế giới cũng chưa dùng. ]
Không có lực lượng thần kỳ của thế giới, mấy đan dược này nếu người bình thường ăn vào sẽ chết.
Đường Quả đã tiến vào trạng thái tu luyện, hệ thống cũng không quấy rầy nữa.
Ba tháng sau, Đường Quả kiểm tra tình huống trong cơ thể một chút, hơi hơi mỉm cười.
Nguyên tướng trung kỳ, miễn cưỡng cũng không tồi.
Hệ thống: [ Cô sợ là đã quên mất, Đường Hạo Huy mới nguyên quân sơ kỳ, đã nhiều năm cũng chưa thăng cấp, cô dùng thời gian ba tháng, từ nguyên sĩ sơ kỳ đến nguyên tướng trung kỳ, còn chưa biết đủ. ]
Đường Quả không thèm để ý đến hệ thống, thế giới này làm nàng rất vừa lòng.
Không phải là xã hội pháp trị không cần chú ý quy tắc pháp lực, có thể dùng nắm đấm mà giải quyết.
Có chút hưng phấn! ! !
Hệ thống: Không hưng phấn chút nào.
Đôi mắt lóe lóe, nàng thu hồi trận pháp, rời khỏi sơn động.
Ngọn núi này cách chủ thành của Tiên Bình quốc khá xa, xung quanh đều là núi không dứt.
Đương nhiên, cũng vô cùng nguy hiểm.
Sau khi xuống núi, nàng liền thuê một chiếc xe ngựa.
Đi không bao lâu, xe ngựa bị chặn lại.
Đường Quả không vén rèm lên, chỉ hỏi một tiếng, "Là ai?"
"Vị cô nương này, ngựa của ta đã chết vì mệt, cô nương có thể tiện đường cho ta đi nhờ xe một chút không?"
Dạ Chu cũng là bất đắc dĩ, hắn sinh ra tương đối lười, đặc biệt không thích đi đường, không nghĩ tới ngựa lại mệt chết trên đường.
Ở đây trước sau đều không có quán trọ, hắn cũng không tìm được chỗ bán ngựa.
Trùng hợp nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa, hai mắt tỏa sáng, nhịn không được mới ngăn lại.
"Không tiện đường."
"Cô nương, ta dáng người tốt, lớn lên lại tuấn tú, có thể cho cô hảo hảo ngắm."
Dạ Chu chưa từ bỏ ý định, hắn tuy lười, nhưng cũng là một người cuồng tu luyện, bởi vậy hắn thích một bên ngắm phong cảnh, một bên ngồi trong xe ngựa tu luyện.
Nếu như đi bộ, hắn không thể vừa đi vừa tu luyện được.
Đường Quả vén mành lên, quét mắt ra bên ngoài, quả nhiên có một con ngựa đang nằm trên mặt đất, thoạt nhìn là mệt chết.
Trước mặt là một nam tử trẻ tuổi mặc hồng bào, hắn chớp chớp đôi mắt đào hoa, lại lộ ra nụ cười hắn tự cho là mê người.
Nàng nhìn chằm chằm xem xét công tử trẻ tuổi trước mặt, đôi mắt nhíu lại.
Dạ Chu mắt lóe lóe, ưỡn ngực, khóe miệng xẹt qua ý cười.
"Nếu là đem dáng vẻ này đi bán sắc, cũng có thể lắm."
Hắn đi tới hai bước, nhìn gương mặt Đường Quả, có chút cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, "Cô nương nếu như nhìn trúng hãy nói."
"Không nhìn trúng."
"Như vậy ta...Cái gì? Không nhìn trúng?"
Dạ Chu không cười nổi, hắn một đời phong lưu, phóng khoáng, là đệ nhất mỹ nam đại lục, bao nhiêu cô nương muốn ngủ với hắn, vậy mà kết quả bị cô cự tuyệt?
"Nhưng mà ta có thể đáp ứng cho ngươi nhờ một đoạn."
Dạ Chu ngẩn người, không nhìn trúng, còn muốn cho hắn đi nhờ xe, đáy mắt xẹt qua tia ý nghĩ sâu xa, nữ tử này có mục đích hay là biết hắn?
"Không muốn đi?"
Đường Quả bật cười, khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo lại có chút non nớt, Dạ Chu nhìn cũng ngẩn ra một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro