Chương 104: Danh mục yêu đương chưa được loading (7)

"..."

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô dám gọi người đến giúp đỡ.

Điều quan trọng nhất là...

Cô dựa vào cái gì có thể kêu đám người kia?

"Em gái biết sai rồi phải không?"

Liễu Vũ Hi: "..."

Ai là em gái cô.

Hoa Vụ mang trên người dáng vẻ của trưởng bối: "Mẹ cô dạy dỗ cô không tốt, người làm chị gái như tôi, đành phải vì Lâm gia dạy dỗ cô cho thật tốt.

Đây cũng vì tốt cho cô, hôm nay chỉ là một bài học nhỏ.

Ngộ nhỡ sau này cô nói không lựa lời, chọc phải rắc rối lớn, mẹ cô chẳng phải sẽ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh sao, cô cũng không nên bất hiếu như vậy."

Hoa Vụ cảm thấy điều này tốt cho Liễu Vũ Hi.

Con người phải biết ơn!

......

......

Lâm gia.

"Được rồi, nhiều chuyện quá, anh nói mấy lần rồi, ngày mai tôi sẽ mang anh đi xem, được rồi chứ. Không nói nữa, tôi về nhà rồi."

Trương Phần Lan cúp máy, mở cửa vào nhà.

Trong phòng có đèn sáng, bà ta liếc mắt nhìn thấy Hoa Vụ đang nằm trên sô pha xem TV.

"..."

Trương Phần Lan cảm thấy trán lại bắt đầu đau.

Cục tức đó bà ta vẫn nuốt không trôi.

Con nhỏ khốn khiếp này...

Vậy mà giống như không có việc gì!

Trương Phần Lan đổi giày giống như đánh giặc, Hoa Vụ cảm thấy bà ta không hổ là mẹ con với Liễu Vũ Hi.

"Vũ Hi?" Trương Phần Lan liếc nhìn Hoa Vụ hét lên về phía trong phòng.

"Con gái bà còn chưa về, đừng gọi." Hoa Vụ bị làm phiền bởi giọng nói chói tai của Trương Phần Lan: "Bà nhìn xem bây giờ đã bao nhiêu giờ rồi? Từ khi nào con dâu nhà họ Lâm tôi tối đen rồi còn ở bên ngoài dạo phố?"

Trương Phần Lan: "??"

Cái gì mà con dâu nhà họ Lâm.

Nói nhảm nhí cái gì...

Uống nhầm thuốc không?

Không đúng... Con nhỏ chết tiệt này sáng sớm ra đã uống nhầm thuốc.

Buổi sáng nó chạy trốn nhanh quá, mình còn chưa kịp dạy dỗ nó.

Cơn giận vào buổi sáng của Trương Phần Lan lại nổi lên, đang muốn dạy dỗ một chút, để cho cô biết nhà này ai làm chủ, cô gái đang ngồi trên sô pha lại than thở.

"Dì Trương, bà xem cả ngày bà ở bên ngoài, buổi tối không ở nhà. Lỡ cha tôi trở về, ngay cả cơm nóng cũng không được ăn, vậy còn cần bà làm gì?"

"Còn có, bà nhìn căn nhà này đi, bà không thu dọn gì cả, bà chất đống những quần áo kia ở chỗ này làm cái gì? Chờ cha tôi đi tìm Tiểu Tứ về giặt à?"

"Mỗi ngày không làm việc nhà, chỉ biết ăn, cũng không thấy bà sinh một đứa con trai béo tốt cho Lâm gia nối dõi tông đường, nuôi bà để làm cái gì?"

Trương Phần Lan: "..."

Bà chợt nhớ đến mẹ chồng cũ của mình.

Đây không phải là những câu nói đó sao?

Giống hệt nhau! !

Ngay cả cái tư thế nằm trên sô pha kia, dường như cũng na ná với lão thái bà kia.

Trương Phần Lan rét run, lập tức nổ tung: " Lâm Du, có phải đầu óc cô bị cửa kẹp hay không, lá gan lớn như vậy! Còn dám nói chuyện với tôi như thế!"

Hoa Vụ nhanh chóng đứng lên ấn bà ta xuống, giọng điệu còn cực tốt: "Dì Trương, buổi tối rồi, đừng quấy rầy mọi người."

Trương Phần Lan nơi nào nghe cô nói chuyện, bước nhanh về phía ghế sô pha: "Mày đứng dậy cho bà."

Mỗi buổi sáng, bà ta đều ở bên ngoài đánh bài, buổi trưa tùy tiện giải quyết một chút.

Buổi tối đều chờ cô tan học về nấu cơm, giặt giũ lau nhà những công việc này, vốn dĩ là của cô!

"Bà mày cho mày ở chỗ này là đang tạo phước, mày đã không biết cảm ơn thì thôi, bây giờ còn dám cãi nhau với bà!"

Trương Phần Lan hùng hổ, đưa tay muốn nhéo lỗ tai Hoa vụ.

"Chuyện sáng nay còn chưa tính sổ với mày!"

Mắt thấy tay Trương Phần Lan sắp túm lấy lỗ tai Hoa Vụ, cây dây mây thô to bằng hai ngón tay quất đến, đánh lên mu bàn tay Trương Phần Lan.

Nháy mắt mu bàn tay Trương Phần Lan đỏ bừng lên.

Hoa Vụ ngồi dậy, trong tay cầm dây mây, trông cực kỳ giống lão tổ tông chuẩn bị dạy dỗ đứa con bất hiếu.

Cô đặt dây mây lên đùi, nhìn về phía Trương Phần Lan, nhếch mép cười: "Dì Trương, lời tôi nói vào buổi sáng xem ra bà nghe không lọt rồi.

Đúng là mẹ như thế nào thì con sẽ như thế đó, khiến cho nhà họ Lâm chúng tôi mất hết sạch mặt mũi."

Khuôn mặt cô gái nghiêm túc, nói xong còn kêu lên một tiếng vô cùng đau đớn.

Giống như bà ta đã thực sự khiến cho nhà họ Lâm thực sự mất mặt.

Trương Phần Lan tức giận đến mức nếp nhăn trên mặt đều run lên: "Mày nói cái gì..."

Cửa truyền đến tiếng vặn chìa khóa.

Giọng của Lâm Võ cùng lúc đó vang lên: "Phần Lan."

"Lão Lâm, anh đã về rồi đấy à!" Trương Phần Lan lập tức đi ra cửa, kéo Lâm Võ vào: "Anh nhìn con gái tốt của anh đi, vừa quay về đã nằm, còn học thói cãi nhau với em, còn đánh em..."

"..."

"..."

Căn phòng rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Hoa Vụ buộc tạp dề, cầm cây lau nhà kéo.

Nghe Trương Phần Lan nói, cô quay đầu nhìn lại và gọi một tiếng: "Cha ơi, cha đã trở lại."

Lâm Võ: "???"

Đôi mắt Trương Phần Lan trợn lớn: "Mày..."

Không phải vừa rồi cô còn nằm sao?

Còn cây mây trong tay nó đâu?

Làm cái gì!

Hoa Vụ: "Cha, ngày mai con còn có bài kiểm tra, con có thể đi ôn tập trước không?"

Lâm Võ không biết vừa rồi Trương Phần Lan kêu la cái gì, nhưng trong lòng Lâm Võ, đứa con gái này vẫn như vậy.

Bình thường rất ít nói, hỏi cô có muốn thứ gì hay không, cô đều nói không thiếu.

Làm sao cô có thể cãi nhau với Trương Phần Lan được.

Vì vậy, khi nghe Họa Vụ nói muốn ôn bài, ông vội vàng nói: "Mau đi đi."

Hoa Vụ bỏ tạp dề xuống, cầm cây lau nhà đi đến bên cạnh Trương Phần Lan, ở góc độ Lâm Võ không nhìn thấy cười với bà ta: "Dì Trương, tối nay làm phiền dì rồi."

Từ trong kiểu tóc mái dày của cô gái, đôi mắt lộ ra ngoài giống như một con dã thú nào đó, lộ ra tia sáng lạnh sâu kín bên trong.

Kết hợp với nụ cười cổ quái của cô, trông càng biến thái hơn nữa.

Trương Phần Lan bị ép cầm cây lau nhà, chờ Hoa Vụ đi qua, bỗng lấy lại tinh thần: "Lão Lâm, nó..."

"Con bé còn có bài kiểm tra, em để nó ôn tập thật tốt." Lâm Võ nói: "Có cơm không? Hôm nay anh đi xã giao, mới ăn được hai miếng."

Trương Phần Lan: "..."

Nồi và bếp trong nhà đều lạnh lẽo, làm gì có đồ ăn?

Ăn gì bây giờ!

Trương Phần Lan đưa tay cho Lâm Võ nhìn: "Lão Lâm, nó đánh em! ! Anh nhìn vệt đỏ này đi! !"

Lâm Võ hoài nghi, có chút không tin: "Lâm Du làm?"

"Đúng vậy, em có thể lừa gạt anh sao!" Trương Phần Lan nắm lấy Lâm Võ: "Vừa rồi lúc anh chưa trở về, nó nằm trên sô pha, nói nhảm nhí, còn cãi nhau với em, lúc anh trở về ngay lập tức trở mặt..."

"Hôm nay em uống rượu à?"

"Ai uống rượu!" Trương Phần Lan tức điếng người: "Có phải anh không tin tôi không? Hả? Anh nghĩ tôi đã đổ lỗi cho con gái anh sao?"

Giọng nói của Trương Phần Lan giống như một cái kèn lớn hét vào tai ông.

Lâm Võ đi xã giao vốn đã mệt, nghe thấy giọng nói kia đầu lập tức đau đớn: "Em đừng nổi giận mà..."

"Anh có ý gì? Bây giờ tôi nói chuyện với anh là nổi nóng à?"

"Ý anh không phải vậy...."

"Con gái anh đánh tôi, anh không làm chủ cho tôi thì thôi, anh còn cảm thấy tôi đang lừa gạt anh. Lâm Võ, anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi có phải không! ! "

"Em đang nói bậy bạ gì vậy ..."

"Tại sao anh không dám nhìn tôi? Có phải chột dạ hay không!!"

"Tôi chột dạ cái gì, em đừng có phát điên!"

......

......

Hoa Vụ nghe thấy Trương Phần Lan và Lâm Võ cãi nhau ở bên ngoài, giống như đang nghe kịch nói vậy, còn thấy rất thú vị.

Tiếng cãi vã dần dần biến thành tiếng đồ vật va đập vào nhau.

Tuy Lâm Võ bên ngoài là... tra nam*, nhưng ông ta không có tiền sử bạo lực gia đình, vậy nên chắc chắn tiếng động đó là Trương Phần Lan gây ra.

(*) Trai đểu.

Khoảng chừng nửa giờ sau, âm thanh đó mới dừng lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro