Chương 112: Danh mục yêu đương chưa được loading (15)

Cố Kinh có chút không thể tin mình đã đoán sai, hỏi cô tiếp: "Cậu không thích Lăng Mặc à?"

"Tại sao tôi phải thích cậu ta?"

Cố Kinh lí lẽ đương nhiên nói: "Đa số nữ sinh trong trường đều yêu thích cậu ta."

Hoa Vụ ra vẻ nặng nề: "Tôi không thích thuận theo dòng chảy."

Tiểu cô nương xụ mặt, rõ ràng từng từ một nói ra câu này rất có khí thế.

Cố Kinh không biết làm sao đột nhiên buồn cười ra tiếng, bả vai run run.

Hoa Vụ: "...."

Đồ thần kinh.

Cố Kinh cười một lúc lâu, vất vả lắm mới thu lại nụ cười: "Vậy vì sao cậu nhắm vào bọn họ?"

"Tôi vui vẻ." Cô gái có chút hung dữ trừng hắn: "Chuyện của một cô gái xinh đẹp, cậu bớt quản đi!"

"...." Phụt

Cố Kinh kìm lại mới không cười thành tiếng.

Lúc trước hắn làm sao không phát hiện vị bạn học Lâm Du này thú vị như vậy.

.....

....

Ăn bữa trưa xong, Hoa Vụ ngồi trong phòng ăn chơi điện thoại một lúc.

Chủ nhiệm đợi mọi người nghỉ ngơi được kha khá, gọi mọi người đi ra sân, phân công nhiệm vụ buổi chiều ___ cùng nói chuyện với người già.

Hoa Vụ từ chối hoạt động này.

Cô không muốn nói chuyện!

Buổi sáng làm cỏ, buổi chiều nói chuyện phiếm, coi cô là cái gì?!

Hoa Vụ uể oải đứng trong bóng tối, khoanh tay nghe chủ nhiệm nói chuyện.

Khoé mắt lại nhìn bên kia.

Nhạc Man Nhi vốn được sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng trống, ai biết cô ta tự mình ra ngoài, nói cô ta không sao, có thể tham gia hoạt động buổi chiều.

Nói còn vô cùng thành thực chân thành, nói bởi vì sáng đã khiến mọi người tìm cô ta, rất áy náy, buổi chiều không thể gây thêm phiền phức bạn học làm phần của cô ta.

Chủ nhiệm lớp thấy cô ta kiên trì, cũng không ngăn cản.

"Giả vờ cái gì..."

"Thật sự là nhìn không quen dáng vẻ đó của ả, cả ngày quấn lấy Lăng Mặc, người ta để ý đến nó không?"

"Tôi nghe nó buổi sáng cô ta đi theo Lăng Mặc ra ngoài, không biết muốn làm gì, kết quả lại rơi xuống hố."

"Vậy không phải là đáng đời cô ta..."

Hai nữ sinh đứng trước mặt Hoa Vụ, hiển nhiên là fan của Lăng Mặc, rất có hiềm khích với Nhạc Man Nhi.

Tầm mắt của Hoa Vụ dừng trên người bọn họ vài giây, ý cười giữa hàng lông mày dần không kìm được.

Hoa Vụ quyết định tạo cho Nhạc Man Nhi một vé trải nghiệm làm nữ chính.

Muốn làm nữ chính nhưng không muốn gánh vác khó khăn của nữ chính, điều này sao có thể!

Hoa Vụ vươn tay, vỗ xuống vai của một nữ sinh trước mặt.

Nữ sinh đó quay đầu, có chút ngoài ý muốn: "Lâm Du? Làm gì vậy?"

Mấy ngày trước Lâm Du đột nhiên đổi kiểu tóc, trông xinh đẹp lên không ít.

Nhưng cô vẫn một mình, không qua lại với mọi người.

Nữ sinh thấy khóe môi Hoa Vụ giương cao, có loại hào quang lưu chuyển, linh động lại gian xảo.

Tiết trời giữa trưa rất tốt, sau lưng nữ sinh không hiểu sao lại lạnh toát...

...

...

Lúc này người già ở viện dưỡng lão đang nghỉ trưa, cho nên chủ nhiệm chưa phân công nhiệm vụ ngay, mà nói cho bọn họ biết lai lịch của viện dưỡng lão này.

Thôn này là ngoại thành Ngân Giang, cách thành phố rất gần.

Thôn này cũng là thôn lớn nhất ở gần đây, những người trẻ đều rời khỏi nơi này, có một số đi đến nơi xa hơn, một số lại mua nhà tại thành phố Ngân Giang.

Hoặc là con cái không muốn người già đi theo bọn họ.

Có một số muốn đón người già đi, nhưng bọn họ lại không quen, cứ muốn về thôn mà họ được lớn lên.

Vậy nên trong thôn không ít người già sống một mình.

Tuổi tác của họ ngày càng ngày càng cao, ở nhà một mình, không ai chăm sóc, rất dễ xảy tai nạn...

Vào hai năm trước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, là viện trưởng bỏ tiền của mình ra, dùng một trường tiểu học bỏ hoang trong thôn, tu bổ thành viện dưỡng lão.

Mọi người ở đây, không cầu có được một cuộc sống tốt, chỉ cần có người bầu bạn, chăm sóc lẫn nhau.

Sau này một vài người trẻ biết nơi này, dưới tình huống người già nhà mình không muốn sống cùng họ, sẽ chủ động để họ sống ở đây, mỗi tháng đóng phí sinh hoạt cho viện dưỡng lão.

Chủ nhiệm lớp nói toàn bộ những lời ông nghe được từ viện trưởng cho học sinh.

Đợi thời gian nghỉ trưa của những người già kết thúc, lúc này chủ nhiệm lớp mới vỗ vỗ tay: "Được rồi, bây giờ bắt đầu chia tổ."

Trong tay chủ nhiệm có một cái hộp.

"Mọi người bốc thăm, hai người một tổ, phụ trách một vị người cao tuổi."

Hoa Vụ đi ở giữa lên, trong tờ giấy là một chữ số.

Số giống nhau sẽ là một tổ.

Hoa Vụ lấy được số 9.

Các bạn học khác đang hô hào tìm đồng đội.

Hoa Vụ vẫn chưa nghe thấy có người gọi con số 9 này.

....Hỏng rồi!

Ông trời sẽ không chia cô chung tổ với Lăng Mặc đấy chứ?

Hoa Vụ đi tìm Lăng Mặc, đúng lúc nghe thấy có nữ sinh hỏi Lăng Mặc là số gì.

Giọng nói Lăng Mặc lạnh như băng phun ra một từ "chín'".

Hoa Vụ ôm mặt.

Đã quên không thể dựa vào cha ruột!

"Bạn học Lâm, cậu bốc được số mấy?" Cố Kinh không biết từ đâu chạy ra.

Tờ giấy trong tay Hoa Vụ chưa kịp gấp lại, Cố Kinh liếc cái là nhìn thấy.

"Sao lại không cùng một..." Cố Kinh nói thầm một tiếng, quay người đi, rất nhanh đã quay lại, trực tiếp lấy đi rồi nhét vào tay cô một tờ khác.

Thiếu niên mở tờ giấy trong tay hắn ra: "Thế là chúng ta đã thành một tổ rồi."

Hoa Vụ không muốn làm trung tâm rắc rối với Lăng Mặc, cũng không muốn để Nhạc Man Nhi ở chung với nam chính, ảnh hưởng hiệu quả của vé trải nghiệm làm nữ chính.

Cố Kinh đưa số của cô cho nữ sinh khác.

Hoa Vụ trầm mặc, rốt cuộc cũng không có cự tuyệt.

Ở cùng một chỗ với ứng viên làm người công cụ Cố Kinh này, cũng tốt hơn theo nam chính rước phiền phức.

Sau khi phân tổ là bắt đầu phân công người già.

Hoa Vụ và Cố Kinh lấy được cái tên "Nguỵ Tùng Nguyệt".

Trước cửa phòng những người già đều dán tên, không cần lo không tìm được.

Hoa Vụ nâng cằm, tuỳ ý nói: "Tôi còn một số việc, cậu đi trước đi."

"Việc gì, tôi có thể giúp cậu không?" Cố Kinh vô cùng nhiệt tình.

"Không thể."

"...."

...

...

Nhạc Man Nhi không được phân cùng tổ Lăng Mặc, rất thất vọng.

Nhưng Lăng Mặc không cùng tổ với nguyên nữ chính Lâm Du, Nhạc Man Nhi lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta ngắm nhìn Lăng Mặc cách đó không xa, cũng không biết mấy ngày nay sao Lăng Mặc lại thế này...

Thờ ơ với cô ta.

Buổi sáng hôm nay rõ ràng anh ta ở ngay trước mặt, mình ngã xuống kêu to như vậy, vậy mà anh ta lại thờ ơ.

"Man Nhi". Đột nhiên có hai nữ sinh gọi Nhạc Man Nhi.

Nhạc Man Nhi nhìn về phía hai nữ sinh đang tới, không biết bọn họ gọi mình làm gì.

Vì ngại Lăng Mặc ở cách đây không xa, cô ta lộ ra vẻ tươi cười: "Sao thế?"

"Chúng ta có thể đổi một chút không?" Một nữ sinh trong đó nói.

"Vì sao vậy?"

"Sáng nay khi chúng tôi đến, có chút không vui vẻ với bà cụ đó, bây giờ chúng tôi lại chung một chỗ rất khó xử..."

"Này...."

"Man Nhi chúng tôi biết cậu là người rất tốt." Nữ sinh lôi kéo cô ta, nâng cao giọng: "Cậu lương thiện như vậy, sẽ giúp chúng tôi mà đúng không."

Nữ sinh không có tiền đồ đề cao cô ta, đội cho cô ta đủ mọi màu sắc.

Nhạc Man Nhi thân thiết với bọn họ như vậy sao?

Nhưng Lăng Mặc bị động tĩnh bên này gây chú ý, liếc sang, ánh mắt rơi trên người cô ta, Nhạc Man Nhi đột nhiên gật đầu: "Được."

Nam chính thích nữ chính là bởi vì cô ấy tốt bụng, vui vẻ giúp đỡ người khác.

"Cảm ơn cậu nhé Man Nhi."

Nữ sinh cảm khích nói lời cảm ơn, sau khi hỏi tên người già từ chỗ cô ta, vội vã rời đi.

Chờ đến khi Nhạc Man Nhi lấy lại tinh thần, nhìn cái tên trên tờ giấy trong tay cô ta, đột nhiên ngơ ra... người này...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro