Chương 177: Không phải con người cũng phải làm công (7)

Thời gian khởi hành là chín giờ, Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh đến sớm hơn nửa tiếng.

Bãi đỗ xe đã có mấy thanh niên, có vẻ là đi cùng nhau, tiếng cười nói rất lớn.

Còn có một đôi tình nhân, đứng ở đằng xa quấn quýt lấy nhau.

Bên cạnh là một chiếc xe buýt trông rất bình thường đậu ngay trước cửa, một người đàn ông giống hướng dẫn viên du lịch tựa người vào cạnh cửa xe chơi trò chơi.

Bãi đậu xe đầy đủ ánh sáng, bên cạnh để một cái bàn, có nhân viên công tác đang đăng ký.

Tiết Thải Tĩnh kéo Chu Nhân Nhân đi qua đó làm thủ tục.

"Xin vui lòng xuất trình mã QR đặt trước." Nhân viên công tác ngọt ngào nói.

"Ầy..." Tiết Thải Tĩnh đưa mã QR tới rồi nhìn chung quanh một chút: "Hôm nay có nhiều người đến vậy sao?"

"Vẫn còn mấy vị khách chưa tới đâu." Cô nhân viên tập trung quét mã, thấy cái tên hiện ra có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đối diện với ánh mắt của Chu Nhân Nhân, lập tức nhoẻn miệng tươi cười.

"Mời ký tên vào đây."

Tiết Thải Tĩnh giúp Chu Nhân Nhân đặt cuộc hẹn, nên cũng trực tiếp kí tên cho cô ta.

Nhân viên công tác phát cho họ một cái túi, bên trong có mũ và sổ tay.

"Hai chị có thể đợi trên xe, cũng có thể ở dưới, nhưng đừng rời khỏi nơi này. Đúng chín giờ, chúng ta sẽ xuất phát."

Nhân viên công tác đưa mắt nhìn hai người rời đi, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kim Bất Thị.

"Quản lý, hai vị khách mà anh nói đã đến."

"Tôi biết rồi."

...

...

Kim Bất Thị lái xe đưa Hoa Vụ đến, chỉ còn năm phút nữa là đến chín giờ.

Hướng dẫn viên đang dựa vào cửa xe chơi trò chơi, lập tức ra nghênh đón: "Sếp, sao ngài lại tự mình đến đây?"

Người xung quanh cho là hắn ta đang nói chuyện với Kim Bất Thị, tò mò đánh giá anh.

Sếp còn trẻ như vậy?

Lúc Kim Bất Thị không để ria mép, quả thực là một tên công tử bột trắng trẻo đẹp trai.

Hướng dẫn viên du lịch là đồng nghiệp của Kim Bất Thị, cũng gần giống như Kim Bất Thị, hắn ta có một chút hiểu biết và có thể thấy được linh thể, nhưng để hắn đi đánh nhau cùng linh thể... Hắn ta chỉ biết chạy là thượng sách.

"Hôm nay sếp cũng tới." Kim Bất Thị phun ra thêm hai chữ: "Kiểm tra."

"Rất tốt, rất tốt." Hướng dẫn viên du lịch dẻo miệng nịnh bợ: "Tôi sẽ sắp xếp khoang hạng nhất cho sếp!"

Làm hướng dẫn viên du lịch kiếm được nhiều tiền hơn so với việc hắn ta làm thường ngày.

Đối đãi với kim chủ ba ba, đương nhiên phải nhiệt tình.

"Không cần, anh không cần nói chuyện với tôi." Hoa Vụ nói.

Hướng dẫn viên đã hiểu: "Cải trang vi hành!"

Hoa Vụ nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Kim Bất Thị: "..."

Các người đúng là một người dám nói, một người dám nhận nha!

Linh thể ở thế giới này, chỉ cần có một ít sức mạnh là có thể tự ý xuất hiện trước mặt con người.

Nếu Hoa Vụ không muốn xuất hiện trước mặt người bình thường, thì không ai có thể nhìn thấy cô.

Cho nên nếu như hướng dẫn viên du lịch nói chuyện với cô thì sẽ trông rất kỳ quái.

Giọng nhân viên công tác từ bên cạnh vang lên: "Đã đến giờ rồi, mời tất cả các hành khách lần lượt lên xe, chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Kim Bất Thị nhìn về phía xe buýt, hai hàng lông mày có chút lo lắng: "Bà chủ, cô đừng có hại người đấy..."

Sau khi linh thể hại người, sẽ phát triển theo hướng ác linh...

Huyền môn chỉ không dung thứ cho các linh thể bình thường vào thời điểm kiếm công đức cuối tháng, tránh họ đi là được.

Nhưng đối với ác linh... Mọi lúc mọi nơi đều không được khoan dung!

Hoa Vụ vỗ ngực: "Yên tâm, tôi biết rồi."

"..."

Hướng dẫn viên du lịch ghi nhớ lời Hoa Vụ nói, không nói chuyện với cô nữa, chờ sau khi cô đi lên, bắt đầu điểm danh.

"Tại sao lại thiếu mất một người?"

Đêm nay hành khách hẳn phải là mười lăm người.

Hiện tại chỉ có mười bốn người.

Ngay lúc hướng dẫn viên du lịch đang đối chiếu danh sách, một người đàn ông đi lên từ chỗ cửa xe.

Người này mặc bộ quần áo màu đen đơn giản, đeo một chiếc balo xám trên vai, khóa kéo gắn một con thỏ con trông hơi cũ.

Người này vừa lên đến nơi, hành khách trên xe liền yên tĩnh trở lại.

Ánh đèn trong xe, dọc theo sườn mặt của người đàn ông, phác họa thành một đường cong vô cùng hoàn mỹ, nhẹ nhàng và thanh nhã.

So với những minh tinh photoshop nát mặt ngoài kia còn đẹp hơn...

Cách một lúc lâu sau, có một giọng nữ đè nặng phấn khích: "Đẹp trai quá..."

Hướng dẫn viên du lịch: "Sao anh đến muộn vậy?"

Người đàn ông giơ tay lên nhìn đồng hồ, giọng điệu có chút nhạt, nhưng rất lịch sự: "Còn chưa tới chín giờ."

Hướng dẫn viên du lịch: "..."

"Lên đây đi." Hướng dẫn viên du lịch tuân theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế của công ty: "Tự tìm chỗ ngồi, được rồi thì đóng cửa, bây giờ xuất phát."

Người đàn ông đi về phía sau xe.

"Anh trai ơi, ngồi đây nè!" Lúc anh ta đi tới, có một nữ sinh trực tiếp mời gọi.

"Không cần, cảm ơn."

Người đó lịch sự từ chối nữ sinh, sau đó tiếp tục đi về phía sau.

Mặc dù nữ sinh rất thất vọng, nhưng lại cảm thấy đối phương nói lời cảm ơn với mình, tâm trạng nhịn không được mà rạo rực, quay đầu nhìn hắn.

Người đàn ông đi thẳng tới hàng cuối cùng, ngồi xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên.

Xe buýt có 33 chỗ ngồi, hầu hết hành khách đều ở phía trước, phía sau vắng tanh.

Hoa Vụ ghé mắt đánh giá người đàn ông này.

Sau khi hắn ngồi xuống liền cúi đầu, dùng ngón tay nghịch nghịch chú thỏ nhỏ treo trên ba lô.

Hoa Vụ thu tầm mắt lại, ngay khi cô nhìn về phía trước, người đàn ông đang cúi thấp đầu chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về vị trí cô đang ngồi.

Trong mắt người khác, hành động của hắn càng giống như đang nhìn ra cửa sổ phía bên cạnh.

...

...

Tiết Thải Tĩnh lấy tay kéo Chu Nhân Nhân còn đang nhìn đằng sau, cười hỏi: "Tiểu Ngu, có phải rất đẹp trai không?"

"Rất đẹp trai." Chu Nhân Nhân gật đầu.

"So với Tề Cảnh thì thế nào?"

"Loại hình không giống nhau, không so được." Chu Nhân Nhân nói.

"Thấy chưa, tớ đã nói lần đi này khẳng định xứng đáng." Tiết Thải Tĩnh nháy mắt: "Bình thường tìm đâu ra được một soái ca cực phẩm như vậy."

Chu Nhân Nhân đang muốn nhìn sang chỗ khác, thời điểm khóe mắt lướt qua hàng ghế thứ ba, cô ta đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Nhưng mà chỗ đó không có gì cả.

"Tiểu Ngu, cậu thấy lạnh không?"

"Không..." Chu Nhân Nhân thu tầm mắt lại, lại nhịn không được nhìn về phía hàng ghế thứ ba, nhưng vẫn không có gì cả, kỳ quái...

Cô ta đối diện với ánh mắt của Tiết Thải Tĩnh, lắc đầu: "Không có gì đâu."

Hoa Vụ chống khuỷu tay lên tay vịn, cơ thể trượt xuống không ít, như đang suy nghĩ gì đó, nhìn chằm chằm Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh bên kia

Tiết Thải Tĩnh này...

Ở nguyên tác cũng không phải người tốt lành gì.

Châm ngòi nam chính và nữ chính, muốn tự mình thượng vị.

Mà nữ chính mãi không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, một mực tin tưởng, nghĩ đó chính là bạn thân duy nhất của mình, giúp đỡ cô ta rất nhiều.

Chu Nhân Nhân tới ký ức cũng không có, khoảng thời gian này hiển nhiên chưa phát hiện ra Tiết Thải Tĩnh hư tình giả ý.

Chẳng qua Chu Nhân Nhân tàn độc hơn nhiều so với nữ chính, cũng phát hiện sớm hơn nữ chính.

Kết cục cuối cùng của Tiết Thải Tĩnh vô cùng thê thảm.

Kẻ thù của kẻ thù chính là công cụ lợi dụng.

Đối với những sự kiện thần quái, Tiết Thải Tĩnh luôn cảm thấy vô cùng hứng thú, vì vậy Hoa Vụ cố ý lan truyền tin tức về đoàn du lịch để cô ta biết.

Chỉ cần cô ta đến, Chu Nhân Nhân có thể cũng sẽ đến.

...

...

Địa điểm tham quan thứ nhất cách đó nửa giờ chạy xe, sau khi hướng dẫn viên du lịch phổ biến một vài điều cần lưu ý, bên trong xe yên tĩnh trở lại.

Một cặp tình nhân nhỏ từ hàng ghế phía trước đột nhiên lùi xuống phía sau.

Nếu không phải Hoa Vụ kịp thời đứng dậy, đã bị bọn họ ngồi lên người rồi.

Đôi bạn trẻ ngồi xuống liền bắt đầu dính lấy nhau, Hoa Vụ đứng ngay giữa lối đi, trừng mắt nhìn bọn họ, cuối cùng chỉ có thể kìm nén một hơi này mà xoay người đi.

Cô vừa quay người lại thì thấy người đàn ông ngồi hàng thứ hai từ dưới lên đang nhìn sang bên này.

Hoa Vụ không quá chắc chắn, hắn đang nhìn đôi tình nhân kia, hay là đang nhìn cô...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro