Chương 189: Không phải con người cũng phải làm công (19)

Lúc trước Bạch gia là vì ích lợi nên mới để cho Bạch Ngu gả vào Tề gia.

Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cha Bạch không nói hai lời, trực tiếp giáo huấn Bạch Ngu một trận, còn bắt cô ta nhận sai.

Tôn Hân Nhã đối mặt với cha Bạch, cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể bất lực nhìn Chu Nhân Nhân.

Chu Nhân Nhân biết Bạch gia là do cha Bạch làm chủ, Tôn Hân Nhã không có quyền lên tiếng, cũng không trông cậy vào bà ấy.

Cô ta chịu đựng lửa giận: "Ba, con nói rồi, con với anh ta không có bất cứ chuyện gì."

"Đã bị người chụp lại rồi, còn không có gì, có phải phải muốn người ta bắt gian tại trận hai người ở trên giường mới tính là có chuyện gì hay không?" Mẹ Tề cười lạnh: "Tề gia chúng tôi nếu không nhận nổi người con dâu như cô."

Chu Nhân Nhân muốn giải thích: "Những ảnh chụp đó đều là chụp tá vị.(*)"

(*)chụp tá vị: căn góc chụp để đạt được hiệu quả mong muốn.

"Tá vị? Ai da, cô đã bò lên người người ta, đều...... như vậy như vậy rồi." Mẹ Tề ngắt lời, cũng không thèm nhìn thẳng mặt cô ta: "Đây là tá vị như nào nha!"

"Hôm đó con trai của tôi còn ở đó, mà cô đã gấp như vậy không chờ nổi cẩu thả với người đàn ông khác!!"

"Tôi thật sự không biết Bạch gia các người giáo dục con gái như thế nào nữa."

Mẹ Tề vốn không thích cô con gái này của Bạch gia.

Bây giờ bắt lấy điểm này, làm sao chịu để yên cho cô ta.

Tuy cha Bạch rất tức giận, nhưng cũng tỏ vẻ chuyện này có thể là có hiểu lầm.

Ông ta cũng không ngu, nếu thật sự muốn chứng thực việc này, bọn nó ly hôn, vậy thì Bạch gia có chỗ nào tốt?

Mẹ Tề tuy rất muốn để con trai mình ly hôn, nhưng Tề Cảnh không có tỏ thái độ.

Chuyện này cuối cùng nháo mấy ngày, cũng không có kết quả gì.

......

......

Chu Nhân Nhân phát hiện, từ sau sự việc kia, cô ta bắt đầu trở nên vô cùng xui xẻo.

Giống như may mắn đều do tạm ứng trước.

Ở nhà xuống lầu không hiểu sao lại giẫm phải không khí, uống ngụm nước cũng có thể bị sặc.

Ra ngoài gặp vật rơi xuống từ trên trời, gặp ăn trộm, gặp lưu manh...... đó đều là chuyện thường hay xảy ra.

Hơn nữa...... gần đây cô ta luôn ngủ không yên.

Mơ thấy một vài cơn ác mộng kỳ quái.

Lần đầu là lần gặp chuyện ở tòa nhà cao tầng tồi tàn đó, sau lại là bóng ma kỳ kỳ quái quái, đến hiện tại cô ta còn ngẫu nhiên mơ thấy một giọng nói, muốn cô ta trả lại thân thể.

Nhưng mà......

Vận đào hoa của cô ta lại trở nên đặc biệt tốt.

Vị học trưởng kia dây dưa với cô ta thì thôi đi, còn những người khác cũng tỏ vẻ hảo cảm với cô ta.

Mỗi lần đều bị Tề Cảnh gặp được, mấy ngày liền cô ta đều không được yên.

Dưới sự giận dữ, Chu Nhân Nhân đã đề nghị ly hôn với Tề Cảnh.

Nhưng Tề Cảnh không biết phát điên cái gì, nói lúc trước là Bạch gia cầu xin gả cô ta vào, bây giờ muốn ly hôn làm gì có cửa.

Hơn nữa Bạch gia cũng sẽ không cho cô ta ly hôn.

......

......

Sau khi Hoa Vụ biết "Phù An Thần" có hiệu lực, liền cố ý chạy tới xem thử.

Tác dụng phụ của lá bùa này chính là làm cô ta xui xẻo, mấy ngày liên tiếp mơ thấy ác mộng.

May mắn lúc trước đều là nhờ hiệu quả của lá bùa này, tiêu hao hết vận khí của cô ta trước.

Không chỉ có mỗi hiệu quả của "Phù An Thần", còn cộng thêm cả Đào hoa phù mà bạn thân tốt đưa cho cô ta, đó chính là Buff song song.

Từ giờ trở đi......

Ngày lành của Chu Nhân Nhân đã tới nha.

Cô không đi xem thì thật có lỗi với những vất vả mà mình đã bỏ ra.

Lúc Hoa Vụ tìm được Chu Nhân Nhân, cô ta đang bị Tề Cảnh mặt đen xì lôi kéo, đi về phía phòng nghỉ không người.

Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, Hoa Vụ thò đầu đi vào.

Hiện trường vây xem màn biểu diễn cấp thần của nam chính ngược văn.

Lại lần nữa may mắn thay, cô đã không sử dụng thân thể đó.

Nam chính ngược văn chính là có bệnh! Còn có khuynh hướng bạo lực!!

Thật là đáng sợ!

Còn may cô chạy trốn nhanh!

Hoa Vụ xem xong biểu diễn, lúc rời khỏi, quét mắt đến trên tường bên cạnh có một người đang dựa vào.

"!!!"

Sao tên nhãi ranh này lại không phát ra tiếng chứ!!

Hoa Vụ đánh giá từ trên xuống dưới hắn, người đàn ông vẫn ăn mặc rất sang trọng như cũ, tây trang màu xám bạc làm nổi bật lên thân hình thon dài của hắn, mặt mày như họa.

Người đàn ông thanh quý ưu nhã tựa như muốn lên đài trao giải......

Từ sau khi cô cầm búp bê đi, hai người đã không gặp lại nữa.

Thịnh Ý ngẫu nhiên sẽ hỏi một chút tiến triển của cô trên WeChat.

Hoa Vụ không muốn phản ứng hắn, chưa bao giờ trả lời.

Về sau Thịnh Ý cũng không hỏi nữa.

"Anh làm gì vậy?"

Con ngươi dưới tròng kính của Thịnh Ý khẽ nâng lên: "Bạch tiểu thư đang làm gì?"

"Anh quản tôi làm gì." Chuyện của nữ chính là chuyện anh có thể quản sao?

Thịnh Ý: "Bạch tiểu thư, cô thật sự không có đam mê nhìn trộm?"

Hoa Vụ: "......"

Tôi tự mình đạo diễn, còn không thể xem?

Thịnh Ý thấy Hoa Vụ không nói lời nào, tự nhiên mà chuyển hướng sang vấn đề tiếp theo: "Bạch tiểu thư tiến triển như thế nào rồi?"

"Yên tâm, nếu giao dịch, tôi sẽ hoàn thành." Hoa Vụ bay về phía hành lang.

Thịnh Ý đuổi kịp cô: "Ừ, tôi tin tưởng Bạch tiểu thư."

Hoa Vụ không thể hiểu được: "Anh dựa vào gì mà tin tưởng tôi? Tôi giấu anh làm gì, anh biết không? Nói không chừng tôi đã vứt con búp bê đi."

"Bạch tiểu thư không phải loại người này."

"Tôi không phải người."

"......"

Soi chữ là không thú vị.

......

......

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng nghỉ bên cạnh lại đột nhiên bị mở ra.

Tề Cảnh đi ra từ bên trong, đối diện với ánh mắt của Thịnh Ý, anh ta hơi sửng sốt: "Thịnh tiên sinh."

Dáng vẻ của Thịnh Ý thật sự khiến người ấn tượng sâu sắc.

Sau buổi đấu giá lần trước, Tề Cảnh đã từng sai người điều tra hắn.

Nhưng sau đó cũng không có cơ hội gặp mặt lại, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ở chỗ này.

"Tề tiên sinh." Thịnh Ý gật đầu chào hỏi, liếc mắt về phía Hoa Vụ.

Thì ra là đang nhìn Tề Cảnh......

Cô thật sự thích Tề Cảnh?

Tề Cảnh đóng cửa phòng nghỉ lại: "Ở buổi đấu giá lần trước, chưa có chào hỏi hẳn hoi với Thịnh tiên sinh."

Thịnh Ý thu hồi tầm mắt: "Là do tôi đi gấp."

Hai người khách sáo hàn huyên, tư thế kia giống như quen biết đã lâu.

Trò chuyện xong, Tề Cảnh đột nhiên nói: "La bàn Chu Tước, không biết Thịnh tiên sinh có nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích hay không? Nếu Thịnh tiên sinh nguyện ý, tôi bằng lòng trả giá cao hơn."

Thời điểm bán đấu giá la bàn Chu Tước, bên phía anh ta vừa lúc có một số việc, tài chính không đủ.

Nhưng bây giờ đã giải quyết xong.

Chỉ cần Thịnh Ý nguyện ý chuyển cho anh ta, anh ta có thể ra giá cao mua lại.

Thịnh Ý không hề suy xét, trực tiếp từ chối: "Thật xin lỗi."

Tề Cảnh gật đầu: "Tôi hiểu."

Hoa Vụ nhìn hai người này làm bộ làm tịch, cảm thấy đặc biệt thú vị.

Tề Cảnh là một tên nam chính ngược văn, ở bên ngoài là cái bá đạo tổng tài, về đến nhà lại động thủ với người phụ nữ của mình —— động thủ trên giường cũng là động thủ.

Thịnh Ý là một tên phản diện, bày ra dáng vẻ văn sĩ ưu nhã, trong xương cốt lại là kẻ bại hoại.

Tề Cảnh có thể còn có việc, không nói nhiều với Thịnh Ý, trò chuyện xong liền rời đi.

Anh ta mới vừa đi, Chu Nhân Nhân cũng đi ra từ bên trong.

Chu Nhân Nhân nhìn qua như đã khóc, hốc mắt còn có hơi hồng, cô ta vịn cửa phòng nghỉ, nhìn thấy Thịnh Ý, sắc mặt thay đổi: "Thịnh tiên sinh......"

Ánh mắt cô ta đột nhiên dừng ở vị trí của Hoa Vụ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Hoa Vụ: "......"

Ai nha!

Cô ta có thể thấy!

Trong khoảng thời gian này Chu Nhân Nhân rất xui xẻo, một người xui xẻo, đã có khả năng thấy linh thể.

Hô hấp của cô ta cũng trở nên dồn dập, nghĩ mấy ngày nay bản thân quá mệt mỏi, nhìn lầm rồi, dùng sức chớp chớp mắt, nhưng bóng dáng đối diện vẫn còn đó.

Mặt mày Hoa Vụ khẽ cong, chủ động chào hỏi: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, thân thể của tôi dùng có hài lòng không?"

Sống lưng Chu Nhân Nhân phát lạnh, rùng mình một trận.

Không phải ảo giác......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro