Chương 19: Sau khi bị bắt trở thành đỉnh lưu(19)

"Anh không lo lắng tôi là người xấu sao?"

Cô nằm ở trên sô pha nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, khóe môi nhếch lên một vòng cung quái dị: "Tôi so với anh còn tệ hơn."

"???"

Văn Ẩn cảm thấy nụ cười của cô vừa kiêu ngạo vừa biến thái.

Thật là một người kỳ quặc.

......

......

Hoa Vụ biết được những diễn biến tiếp theo từ Lăng Du vào ngày hôm sau.

Lúc ấy Dư Lâm làm loạn đến rất lớn, càng ngày càng có nhiều người đến vây xem.

Quý Uyển Vy cuối cùng là bị Dư Lâm nửa lôi nửa kéo túm đi.

Lăng Du còn gửi cho cô một liên kết.

[ Lăng Du: Cũng không biết tên phóng viên xấu xa nào đã viết ra nó, bạn bè trong giới của tôi đều đã đăng nó, phỏng chừng nó đã bị truyền bá khắp internet. Tôi nghe nói bên phía Quý gia bị Quý Uyển Vy chọc đến sắp tức chết rồi. ]

Hoa Vụ cũng không cần click mở, chỉ cần thấy tiêu đề kia là đã biết tên "phóng viên thiếu đạo đức" này là ai.

Bên trong không chỉ có ảnh chụp Dư Lâm và Quý Uyển Vy lôi kéo nhau ở cửa khách sạn.

Còn có lịch sử tình yêu của hai người, nhưng lại làm mờ đi "kẻ thứ ba'' Sở Giang Thu, cho người ta vô số không gian tưởng tượng.

Toàn bộ bài viết có thể xem là đủ mọi thăng trầm, nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nói tóm lại là rất có tinh túy của tin tức hóng chuyện.

—— Đương nhiên không giống những tin đồn nhảm được bịa ra, mọi thứ viết ở đây đều là sự thật, nhưng mà chỉ là chi tiết nào đó bị làm mờ đi, làm mọi người nhất thời không phân rõ thật giả.

Cuối cùng, cho dù bạn biết được chân tướng và đến với bài viết này, bạn cũng sẽ chỉ thấy người ta không nói rõ ràng.

[ Lăng Du: Cuối tuần này Tống tiểu thư có thời gian không? ]

[ Hoa Vụ: Không có. ]

Lăng Du chưa từ bỏ ý định, lại gửi một tin nhắn đến.

[ Lăng Du: Sau cuối tuần thì sao? ]

[ Hoa Vụ: Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. ]

[ Lăng Du: Tống tiểu thư, bạn bè ăn tối cùng nhau không được sao? ]

[ Hoa Vụ: Vương giả đã chú định phải cô độc trên con đường độc hành. ]

Hoa Vụ trả lời xong câu này thì không để ý tới tin nhắn của Lăng Du nữa.

"Anh......" Trước khi Hoa Vụ ra cửa, nhìn sắc mặt có chút khó coi của Văn Ẩn: "Anh tùy ý, tôi làm việc đây."

Văn Ẩn: "......"

Hoa Vụ có công việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ, nên không để ý trong nhà nhiều thêm một người.

Giống như thật sự chỉ tùy tay nhặt một con chó hoang ở ven đường, cho nó một ngụm thức ăn...... Mặc dù lúc trước cô đã từng nói điều gì đó đại loại như "thích hắn".

Nhưng tình yêu giữa một nhân sĩ gặp một chú chó đáng yêu đi lạc không được nói một câu 'Mi rất đáng yêu nha, ta rất thích mi' sao?

Văn Ẩn cảm thấy mình có nhận thức như vậy thật là quá đáng.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, loại cảm giác này liền sẽ gia tăng.

Vào ban đêm, khi Văn Ẩn đã ngủ say, chợt nghe thấy có tiếng mở cửa đi vào, hắn đứng dậy liền thấy Hoa Vụ tiến vào từ bên ngoài, 'bang' một chút mở đèn phòng khách lên.

Hoa Vụ tùy tiện vứt đồ trong tay xuống, cởi giày, đi chân trần vào nhà.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hoa Vụ: "...... Anh còn chưa ngủ à?"

Văn Ẩn ngồi dậy: " Vừa mới tỉnh."

"Vậy anh đi làm đồ ăn cho tôi đi." Hoa Vụ kéo hắn từ trên sô pha lên, tự mình nằm xuống, thoải mái thở dài: "Muốn cay!"

Văn Ẩn cảm thấy miệng vết thương còn có chút đau, bị Hoa Vụ kéo như vậy, cảm giác như miệng vết thương bị xé rách.

Đây là thái độ cô đối xử với người bị thương hả?

Ngẫm lại về lần đầu tiên gặp mặt, cô không chút do dự cướp túi đồ tiếp tế của hắn, giống như lại không có gì không thể lý giải.

"Muốn cay thế nào?" Văn Ẩn đã có thể đi lại, làm thức ăn khuya cũng không khó.

"Cay biến thái luôn!"

"Buổi tối mà cô còn ăn cay như vậy?"

"Tôi đang phát hỏa."

"???"

Phát hỏa cô còn ăn cay?

Văn Ẩn có đôi khi không theo kịp tư duy của nữ minh tinh này.

Người ở dưới mái hiên, nữ minh tinh nói như thế nào, hắn liền làm như thế đó, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Chờ Văn Ẩn làm đồ ăn khuya xong mang sang, Hoa Vụ đã thay một thân quần áo rộng thùng thình, nằm ở trên sô pha lướt máy tính, từ chân sợi tóc đến chân, đều lộ ra vẻ "tiếc hận".

Lúc Hoa Vụ ăn cơm, Văn Ẩn đại khái biết cô vì cái gì mà phát hoả.

Bởi vì người đại diện của cô gọi điện thoại tới đây, cô mở loa ngoài.

Có người nói người đàn ông tên Sở Giang Thu, ngáng đường cô, cho người cướp gameshow của cô, còn có một quảng cáo.

Sở Giang Thu không biết là bị cái gì chọc giận hay là cảm thấy Hoa Vụ đang đối nghịch với mình, anh ta thật mất mặt.

Cho nên từ sau ngày đó, vẫn luôn nhằm vào Hoa Vụ.

Anh ta cũng không phong sát cô.

Nhưng chỉ cần cô nhận được công việc, anh ta sẽ an bài người thay thế khiến cô mất đi công việc đó.

Đúng là một nam chính tốt.

Làm việc hạ đẳng như vậy!

Nhận thức của Hoa Vụ về điểm mấu chốt của nam chính từ một số góc độ nhất định không ngừng bị đổi mới.

"...... Đang rối tinh rối mù lên kìa, cô đang làm gì vậy?" Phùng Lệ rất tức giận, kết quả phía đầu dây bên kia có một giọng nói rất lớn.

"Ăn mì."

"......" Phùng Lệ càng tức giận: "Cô còn tâm tình ăn mì?"

"Dù là việc lớn, cũng phải ăn no chứ."

"......"

Phùng Lệ nhớ tới câu nói kinh điển trước kia của cô "Đi ăn bữa sáng, thuận tiện báo cảnh sát''.

Phùng Lệ tức giận đến mức bắt đầu phát ra ngôn ngữ của người làm công tác văn hoá.

Thật vất vả mới chờ cô ấy cắt đứt điện thoại, Hoa Vụ thở dài.

Công việc thật vất vả.

"Cô không sao chứ?" Văn Ẩn ngồi ở trên ghế đối diện, nghe xong toàn bộ quá trình cô trò chuyện cùng người đại diện, thấy cô còn buồn bực hơn vừa nãy, không khỏi hỏi một tiếng.

Hoa Vụ đột nhiên ngẩng đầu, cười quái dị một tiếng: "Tôi cứu anh nhiều lần như vậy, anh có phải nên báo đáp tôi hay không?"

Văn Ẩn: "...... Đúng không?"

Nụ cười của Hoa Vụ càng thêm quái dị, tựa như bà cô kỳ quái chuyên bắt cóc trẻ em: "Anh có muốn một công việc ổn định và phú quý không?"

"???"

Công việc nào tốt như vậy?

Cha nuôi của Văn Ẩn vốn là một tên xã hội đen.

Hắn từ nhỏ cũng học những cái đó.

Lần này bởi vì quyền kế thừa, hắn bị bắt về nước, cũng không thể làm bất cứ công việc quang minh chính đại nào.

Chỉ có thể thay người ta làm một số việc " ngầm ''.

Lúc trước hắn bị côn đồ rượt đuổi trong nhà tắm công cộng, còn có lần này, đều là bởi vì chuyện "công việc".

......

......

Hoa Vụ cảm thấy Sở Giang Thu bất nghĩa trước, không nên trách cô bất nhân.

Trong danh sách của nguyên chủ, không có Sở Giang Thu, hắn chỉ cần không cản trở mình, cô cũng không cần thiết đối đầu cùng nam chính.

Nhưng móng heo lớn này lại một hai phải nhảy nhót.

Cô xuất phát từ tâm lý tự vệ, phản kích cũng không quá phận đi?

"Cô nói...... Tôi là con riêng của Sở gia?"

Văn Ẩn hồ nghi mà nhìn Hoa Vụ.

Khi mẹ hắn và cha nuôi kết hôn, hắn đã có thể nhớ được không sai biệt lắm.

Nhưng hắn xác thật không biết cha ruột của mình là ai, mẹ hắn cũng chưa từng nhắc đến người này.

Nhưng mà......

Hiện tại biết chuyện này từ miệng một người xa lạ là rất kỳ quái.

Hoa Vụ: "Đúng vậy, anh không tin chúng ta có thể trộm đi làm giám định."

Văn Ẩn gạt sự thật của vấn đề sang một bên trước, lấy làm lạ hỏi: "Cho dù điều cô nói chính là sự thật, vậy làm sao cô biết chuyện này?"

"Anh đừng hỏi về việc làm sao tôi biết được." Hoa Vụ kéo khóe môi xuống, thâm thúy nói: "Anh cho rằng tôi cứu anh là vì cái gì?"

Văn Ẩn: "......"

Văn Ẩn đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói một phía từ Hoa Vụ.

Hắn thậm chí cảm thấy Hoa Vụ là bịa đặt ngẫu nhiên.

Nhưng là Hoa Vụ lại nhanh chóng lấy ra một cọng tóc, hưng phấn lôi kéo hắn đi làm giám định.

"Cô lấy từ đâu ra vậy?"

"Cho người lén lấy."

"???"

Sau khi Hoa Vụ nói xong, hắn đơn giản hiểu biết về bối cảnh của Sở Giang Thu.

Tóc này đến từ cha của Sở Giang Thu đi?

Người nào có thể giúp cô làm cái chuyện này?

——Ngắm hoa trong sương ——

Các tiểu khả ái có phiếu nhớ bình chọn nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro