Chương 191: Không phải con người cũng phải làm công (21)

"Bà chủ."

Kim Bất Thị ló đầu vào từ cửa, ánh mắt dừng ở con búp bê kỳ quái trên ghế vài giây, không dám bước vào.

"Chuyện gì." Hoa Vụ vòng đến cái bàn phía sau, bưng bình giữ nhiệt lên nhấp hai ngụm.

"Vị đại sư lúc trước cô sắp xếp lúc nãy mới gửi tin tới nói, Tiết Thải Tĩnh lại tìm ông ta."

Hoa Vụ nhướng mày: "Tìm ông ta làm gì?"

Kim Bất Thị: "Tiết Thải Tĩnh chưa nói gì cả, chỉ nói có việc gấp phải tìm ông ta."

Hôm nay Chu Nhân Nhân vừa mới trông thấy cô, bên này Tiết Thải Tĩnh liền đi tìm đại sư......

E rằng đang muốn siêu độ cô!

Hoa Vụ suy tư trong chốc lát, nói: "Bảo ông ta đi, nhìn xem Tiết Thải Tĩnh muốn làm gì."

"Vâng."

......

......

Ba ngày sau.

Đại sư gửi tin tới nói rằng Chu Nhân Nhân muốn ông ta hỗ trợ diệt trừ một con ác linh.

Dựa theo cách nói của Chu Nhân Nhân, con ác linh kia quấy rầy cô ta, muốn chiếm giữ cơ thể của cô ta, muốn đại sư diệt trừ nó hoàn toàn.

Hoa · ác linh · Vụ: "......"

Vừa nghe đã biết cô ta muốn siêu độ mình.

Đại sư không dám tự mình làm chủ, đuổi Chu Nhân Nhân về trước.

"Vậy nên, bà chủ, cô có định làm gì không?"

Kim Bất Thị cũng đoán sơ sơ được, Chu Nhân Nhân muốn diệt trừ ai.

"Có biện pháp nào đẩy cô ta từ trong cơ thể kia ra ngoài không?"

Kim Bất Thị nghĩ nghĩ: "Có thì có, bản thân cô ta không phải chủ nhân của cái cơ thể kia, độ phù hợp của linh hồn và cơ thể không thể là trăm phần trăm, chỉ là nếu huyền môn bên kia biết......"

"Tôi mới là người gặp tai nạn, không phải sao? Muốn đuổi cô hồn dã quỷ chiếm cứ cơ thể tôi đuổi ra ngoài thì có vấn đề gì sao?"

"......"

Hình như cũng không có vấn đề gì.

Tình huống bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ cơ thể cũng không hiếm thấy, những người trong huyền môn đó chắc chắn là đã làm loại chuyện này......

Vừa tưởng tượng như vậy, dường như một chút vấn đề đều không có.

Hoa Vụ lên tiếng, Kim Bất Thị ngay lập tức chuyển lời cho đại sư.

Ngày hôm sau đại sư đã hẹn Chu Nhân Nhân gặp mặt, mang cái mác ' đại sư ', bắt đầu diễn kịch.

"Bạch tiểu thư, con ác linh quấn lên người cô vô cùng hung tàn, muốn giải quyết, chỉ sợ không dễ dàng như vậy......"

Chu Nhân Nhân: "Đại sư, tiền không phải là vấn đề."

Tề gia khóa thẻ của cô ta, nhưng khoảng thời gian trước cô ta đã có sự chuẩn bị, hơn nữa những kiện hàng xa xỉ cô ta mua, bán đi cũng được một khoản tiền không nhỏ.

Nếu vẫn không đủ, cô ta còn có thể tìm tới Tôn Hân Nhã.

Tuy rằng Tôn Hân Nhã ở Bạch gia không có quyền lên tiếng, nhưng chắc chắn là không thiếu tiền.

"Đây không phải là chuyện tiền bạc." Đại sư xua xua tay.

Đại sư nghiêm mặt, lắc đầu thở dài, phảng phất như Chu Nhân Nhân đã không thể cứu.

Chu Nhân Nhân: "Chỉ cần đại sư có thể giúp tôi giải quyết nó, mọi thứ đều không thành vấn đề."

Đại sư trầm mặc, nhìn Chu Nhân Nhân khẩn cầu, cuối cùng thở dài: "Thôi được. Chúng tôi là người tu đạo, coi trọng chính là cái duyên, nếu Bạch tiểu thư có thể tìm được tôi, tôi đây liền tạm thử xem."

"Cảm ơn đại sư."

Đại sư vẫn có vài phần bản lĩnh, nếu không Chu Nhân Nhân cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy.

Chu Nhân Nhân nói chuyện xong cùng đại sư, đang chuẩn bị rời đi, đại sư lại gọi cô ta lại, chỉ vào chiếc lắc tay trên cổ tay cô ta: "Vật này cô nhận được từ đâu?"

Chu Nhân Nhân: "Vật này không phải do đại sư ngài cho sao?"

"Ta cho?"

"Đúng vậy...... Thải Tĩnh nói là xin 'Phù An Thần' ở chỗ ngài."

"Tiết tiểu thư đúng là đã xin 'Phù An Thần' ở chỗ tôi. Nhưng cái này của cô...... Cô gỡ xuống tôi nhìn xem."

......

......

Chu Nhân Nhân trở lại Tề gia, thấy Tiết Thải Tĩnh ngồi trong phòng khách uống trà, đáy mắt đều là sự khó hiểu.

"Tiểu Ngu, cậu đi đâu vậy?" Tiết Thải Tĩnh thấy cô ta, nhanh chóng đứng dậy: "Tớ gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận, làm tớ lo lắng gần chết."

Chu Nhân Nhân rũ mắt, đè nén cảm xúc trong đáy mắt: "Đi ra ngoài, hình như là điện thoại hết pin."

Tiết Thải Tĩnh: "Gần đây cậu không nên đi lại một mình, nếu không sẽ rất nguy hiểm."

"Ừ."

Tiết Thải Tĩnh nhìn quanh bốn phía: "Chúng ta lên lầu rồi nói?"

Chu Nhân Nhân gật đầu, cùng cô ta lên lầu.

"Hai ngày nay con ác linh kia có xuất hiện không? Chuyện này vẫn nên giải quyết nhanh chóng, đại sư bên đó có trả lời không?"

"Ừ, đại sư nói có cách giải quyết." Chu Nhân Nhân nói.

Tiết Thải Tĩnh nắm tay cô ta, nói đến chân tình ý thiết: "Vậy là tốt rồi, Tiểu Ngu cậu đừng sợ, tớ sẽ bên cạnh cậu."

Chu Nhân Nhân cảm thấy thứ bắt lấy tay mình giống như rắn độc lạnh tanh, cô ta miễn cưỡng nhịn xuống mới không có thất thố.

Lời của đại sư còn đang văng vẳng bên tai.

Chính là vì Tiết Thải Tĩnh đưa lắc tay này cho cô ta mới làm cô ta liên tiếp gặp xui xẻo.

Vận may quá thấp, dẫn tới việc cô ta bị ác linh quấn lên.

Tiết Thải Tĩnh cố ý......

"Cảm ơn." Hốc mắt Chu Nhân Nhân có chút hồng: "Tớ cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào."

"Giữa chúng ta không cần khách khí."

Chu Nhân Nhân miễn cưỡng tươi cười, kéo cô ta đi đến phòng trang điểm, lấy ra một cái lắc tay: "Đây là Tề Cảnh mua lúc trước, vẫn luôn không đeo, lúc trước không phải là cậu nói thích sao? Tặng cho cậu."

"Tiểu Ngu, không cần như vậy đâu."

"Tớ cũng không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, nếu mà cậu thấy chướng mắt......"

"Không phải vậy."

"Tớ giúp cậu đeo thử lên xem."

Chu Nhân Nhân tiện tay gỡ xuống cái lắc tay giống của mình như đúc trên cổ tay cô ta, thừa dịp Tiết Thải Tĩnh không chú ý, nhanh chóng đánh tráo với cái của mình.

Chờ sau khi đeo thử xong, Chu Nhân Nhân tự mình đeo lại lắc vào tay cô ta.

Đại sư từng nói chiếc lắc tay này phải đeo một năm mới có thể hoàn toàn loại bỏ được đen đủi.

Tiết Thải Tĩnh rõ ràng là nghe lời, lần nào Chu Nhân Nhân thấy cô ta cũng đều đang đeo.

Vậy nên Chu Nhân Nhân cũng không lo lắng Tiết Thải Tĩnh sẽ gỡ xuống.

......

......

Mười sáu tháng ba.

Linh thể giám thị ở Tề gia đến mật báo cho Hoa Vụ, nói có náo nhiệt xem.

Khi Hoa Vụ đến, vừa lúc đụng phải Chu Nhân Nhân đang bắt gặp hình ảnh Tề Cảnh và Tiết Thải Tĩnh đang lăn cùng một chỗ.

Trong khoảng thời gian này Chu Nhân Nhân vẫn luôn chuẩn bị 'siêu độ' Bạch Ngu chân chính, lần trước sau khi đánh tráo lắc tay, cô ta liền lấy cớ để Tiết Thải Tĩnh ít tới Tề gia.

Cô ta muốn giải quyết sự việc quan trọng nhất trước, rồi đến đối phó Tiết Thải Tĩnh sau.

Ai biết cô ta sẽ thấy một màn như vậy......

Ba người ầm ĩ trong phòng, đến mẹ Tề cũng bị kinh động.

Mẹ Tề thấy hình ảnh này, sắc mặt có chút không chịu nổi.

Tiết Thải Tĩnh là bạn thân của Chu Nhân Nhân, ngày thường chăm chỉ tới Tề gia, ai biết lại có loại tâm tư này.

Mẹ Tề không thích Chu Nhân Nhân, đương nhiên cũng không thích Tiết Thải Tĩnh.

"Đủ rồi!"

Tề Cảnh nghiêm mặt la một tiếng, buổi tối hắn uống vào một ít rượu, trở về phát hiện trong phòng có người, hắn tưởng là Chu Nhân Nhân......

Chuyện cũng đã xảy ra, Tề Cảnh nghĩ đến việc mà Chu Nhân Nhân đã làm, áy náy trong lòng liền bị tức giận thay thế.

"Cô có mặt mũi gì để ầm ĩ với tôi?" Tề Cảnh nhìn chằm chằm Chu Nhân Nhân: "Bản thân cô làm ra việc gì còn cần tôi phải nhắc lại không?"

"Em và anh ta cái gì cũng không có!"

"Cái gì cũng không có mà lại cô năm lần bảy lượt đi gặp anh ta? Cô cho rằng tôi không biết chắc? Ngay hôm trước các người còn gặp mặt."

"Đó là tại anh ta ngăn em lại, quấy rầy em......"

Chu Nhân Nhân cũng không biết vì sao vị học trưởng kia bỗng nhiên để tâm cô ta như vậy.

So với Tề Cảnh, những học trưởng đó liền không đủ nhìn, Chu Nhân Nhân căn bản không nghĩ đến việc lui tới với hắn ta.

"Nếu cô không cho anh ta cơ hội, anh ta sẽ đến dây dưa cô ư?" Tề Cảnh cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro