Chương 33: Bài ca ngẫu hứng ngày tận thế (3)

Mấy tên tiểu đệ kéo Mạch ca sang chỗ khác thảo luận.

"Mạch ca, cứ để cho cô ta gia nhập đi, dù sao chúng ta cũng có nhiều người như vậy, còn sợ cô ta gây chuyện sao? Đợi đến lúc tìm được vật tư rồi giải quyết cô ta cũng không muộn."

"Đúng đúng đúng, Mạch ca, em đói chịu không được rồi."

"Để cô ta gia nhập với chúng ta, chúng ta cũng không mất gì. Một đám đàn ông như chúng ta còn sợ cô ta sao?"

Sau khi Mạch ca bàn bạc xong với đám tiểu đệ, quay trở lại bên phía Hoa Vụ

"Cô thực sự muốn gia nhập với chúng tôi à?"

Hoa Vụ nở nụ cười chân thành, nói năng có khí phách: "Đương nhiên!"

"...Cũng được, tôi sẽ cho cô gia nhập." Mạch ca nói : "Cô giỏi nhất chuyện gì?"

"..."

Hoa Vụ im lặng, chỉ vào Lí Hợp rúc trong một góc không xa: "Không bằng tôi giúp các anh giết hắn luôn đi! Chuyện tốt đi đôi!"

Lí Hợp: "? ? ?" Từ đó có thể sử dụng lúc này sao? ?

Mạch ca vội cho người ngăn cô gái đang hào hứng chuẩn bị đi tới, cắn răng nói: "Không cần!"

Hoa Vụ tiếc hận, có chút dáng vẻ không cam lòng: "Chuyện này là sở trường của tôi đấy"

Mạch ca: "..."

Cô đang làm cái gì đấy! !

...

...

Vài con zombie lang thang trên đường, chúng có lớp da xám xanh, có thể nhìn thấy một ít đường vân màu đen dưới lớp da còn nguyên vẹn, dường như mạch máu của chúng đã bị biến thành màu đen.

Bọn họ cũng không biết virus zombie bùng nổ như thế nào, chỉ biết chuyện này bắt nguồn từ thành phố Cam Dương.

Lúc ban đầu chỉ thông báo bọn họ đợi trong phòng, không nên đi ra ngoài.

Nhưng sau đó các tin tức, chương trình phát thanh vẫn luôn yên lặng.

Thời gian trước sau cỡ một tuần, đã khiến toàn bộ thế giới lâm vào hỗn loạn.

Hoa Vụ không biết lấy một bó hoa dại từ chỗ nào ra, cắm vào trong một cái bình thủy tinh.

Hình dáng hoa có chút yêu diễm, chạm vào đôi tay trắng nõn của Hoa Vụ vô cùng chói mắt.

"Cô còn có tâm tình đi cắm hoa cơ đấy." Lão Tam tức giận.

"Tại sao lại không?" Hoa Vụ đổ một ít nước vào bình thủy tinh, nói với Lão Tam: "Chút nữa cầm nó lên xe giúp tôi."

Lão Tam: "Tôi là một thằng đàn ông, cầm cái thứ này còn ra cái giống gì nữa!"

Hoa Vụ suy nghĩ một chút: "Hoa đàn ông?"

"..."

Lão Tam ngồi trên ghế sa lon ăn bánh quy, nhìn bó hoa dại kia một lúc, lại nhìn thiếu nữ ngồi bên cửa sổ nhàn nhã ngắm cảnh bên ngoài một lúc: "Này, sao cô biết chỗ nào có đồ ăn?"

"Tôi có tên." Hoa Vụ nghiêng người qua, liếc Lão Tam một cái.

"Cô tên gì?"

"Thời Ôn."

"Thời Ôn?" Có lẽ Lão Tam cảm thấy cái tên này rất kì lạ: "Cha mẹ cô ghét bỏ cô à? Sao lại đặt cho cô một cái tên xấu như vậy"

Hoa Vụ: "Ôn trong độ ấm."

Lão Tam là một tên quê mùa, không quan tâm là chữ 'wen'* nào: "Cũng đồng âm đó thôi, có gì khác nhau đâu."

(*) 温 Ôn này là ôn trong độ ấm, tên của nguyên chủ.

瘟 Ôn này là ôn dịch ( từ dùng để chửi ), có thể là Lão Tam nghĩ tới từ này.

Cả hai đều phát âm là 'wen'.

Nói xong, Lão Tam vòng lại chủ đề đầu tiên: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Đoán."

"? ? ?"

Đây là trong một cái hẻm nhỏ, bốn phía là những kiến trúc đổ nát, nhìn thế nào cũng không giống nơi có vật tư.

Ai ngờ chỗ này lại có người yêu thích sinh tồn, tích trữ không ít vật tư.

Đáng tiếc...

Đã bị biến thành zombie.

Một chỗ như thế, ai có thể ngờ được? Lừa ai được chứ!

Lão Tam ừng ực uống cạn nửa chai nước, thoải mái ợ một cái, lau khóe miệng: "Tại sao cô phải gia nhập với chúng tôi?"

Một đường này bọn họ cũng bắt không ít người.

Cũng không phải là không có người muốn gia nhập với bọn họ.

Nhưng những người đó đều là quỳ xuống đất cầu xin, nước mắt nước mũi đầy mặt, không có chút cốt khí nào.

Nhưng cô gái nhỏ này lại không giống vậy...

Hoa Vụ khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Tôi thấy các anh là người có cốt cách thanh kỳ, là một trong một vạn kỳ tài, sau này nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ..."

Năm phút sau.

Lão Tam sang chỗ Mạch ca bên kia, ghé vào tai Mạch ca: "Mạch ca, hình như nhỏ kia bị tâm thần."

Mạch ca: "Sao?"

Lão Tam khẳng định gật đầu: "Đầu óc không bình thường."

Mạch ca cau mày, đầu óc không bình thường?

Nữ sinh ở độ tuổi này như cô, gặp bọn họ cũng đã bị dọa sợ rồi.

Vừa rồi cô còn trực tiếp nổ súng quyết đoán, không biết có được bao nhiêu người đàn ông làm được như vậy.

Sau đó còn không chút sợ hãi bàn điều kiện với bọn họ, bảo muốn gia nhập bọn họ.

Như thế này còn có thể là người bình thường?

"Con bé này có thân thủ không tệ."

Mạch ca chỉ nói một câu như vậy.

Người dưới tay hắn, cũng đều trải qua huấn luyện.

Cô có thể trực tiếp cướp được súng, chắc chắn cũng đã được huấn luyện qua.

Lão Tam suy nghĩ, tiếp tục đưa ra chủ ý: "Mạch ca, bây giờ chúng ta cũng tìm được vật tư rồi, dùng tiết kiệm thì cũng đủ ăn mấy ngày, có thể chống đỡ đến lúc tìm vật tư tiếp theo, không bằng để cho con nhỏ kia..."

Hắn ta đưa tay lên cổ làm một cái thủ thế.

Khuôn mặt tàn bạo dữ tợn.

Mạch ca đưa mắt ra hiệu.

Lão Tam không hiểu, thành thật hỏi: "Mạch ca, mắt anh có vấn đề gì sao?"

Mạch ca đầu đầy vạch đen, chủ động quay đầu sang phía sau.

Người vừa rồi còn ở bên cửa sổ, không biết đã đến sau lưng hắn từ khi nào, chắp tay, nở nụ cười không rõ ý vị: "Không bằng để tôi thế nào?"

Lão Tam nhảy cẫng lên: "Cô đi đường không phát ra tiếng sao? !"

Hoa Vụ: "Anh kêu lớn tiếng thêm chút nữa, để cho zombie bên ngoài đều nghe rõ, đến nghe anh mở đại hội."

Lão Tam: "..."

"Tôi giúp các anh tìm vật tư, các anh để cho tôi gia nhập, đây là chuyện hai bên đều có lợi." Hoa Vụ nhìn về phía Mạch ca, sâu kín thở dài: "Người thất hứa, sẽ bị trừng phạt."

Mạch ca đẩy Lão Tam ra chỗ khác, nói: "Nếu đã để cho cô gia nhập, chúng tôi cũng sẽ không thất hứa, sau này cô chính là một thành viên trong số chúng tôi."

Lúc đầu suy nghĩ của hắn ta cũng không khác Lão Tam cho lắm.

Có được vật tư rồi, sẽ giải quyết cô.

Nhưng bây giờ hắn ta đã thay đổi quyết định.

Hắn ta cảm thấy cô gái nhỏ này có chút kỳ lạ, hơn nữa cũng lợi hại, nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Trước tiên quan sát một chút, xem thử nếu thật sự tốt thì phát triển một tổ chức cũng được.

"Mạch ca?" Lão Tam không hiểu.

Mạch ca xua tay một cái, bày tỏ chuyện này không cần nói nhiều nữa.

Lão Tam trợn mắt như chuông đồng, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Vụ, tay cầm rìu càng chặt hơn.

Hoa Vụ mặt đầy chính nghĩa, một tay để ở trước ngực: "Tôi sẽ đóng góp vì người nhà mình."

Mạch ca: "..."

Ai là người nhà của cô! !

Hắn bỗng nhiên có chút hối hận vì cái quyết định này.

...

...

Hoa Vụ đang ở trong một thành phố nhỏ, có rất nhiều ngôi nhà cổ xưa, không nhìn thấy tòa cao ốc nào.

Hoa Vụ đưa đám người Mạch ca đi tìm không được nhiều vật tư lắm.

Bọn họ cần xăng, thuốc men... Thậm chí là vũ khí súng đạn.

Cho nên bọn họ định tiếp tục tìm thêm một ít vật tư nữa sẽ rời đi.

Dù sao... Tới cũng tới rồi.

Mạch ca mang bọn tiểu đệ đi đến một chỗ bên cạnh cục cảnh sát đã bỏ hoang, muốn xem thử có chút vật tư nào bị bỏ sót hay không.

Mà Hoa Vụ thì bị bắt ở lại canh chừng.

Bây giờ cô đang ngồi trên ghế phụ của xe việt dã, hai chân đặt lên bàn điều khiển, bên cạnh còn có bình hoa dại rực rỡ tươi đẹp, nhàn nhã tự tại, giống như đi nghỉ mát.

Hoa Vụ cảm thấy ở thời gian này, đám người Vu Ngôn Ngôn sớm đã rời đi.

Cô có lái xe tám bánh cũng không chắc có thể đuổi kịp, còn không bằng trước tiên biết điều offline 1 chút, cho nữ chính cô đây có thêm một chút thể diện.

Nữ chính không thể không có thể diện!

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Bỏ chút phiếu đi các bảo bối! !

***

Thả chút sao đi các bảo bối 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro