Chương 34: Bài ca ngẫu hứng ngày tận thế (4)
[ Tiểu khả ái, cô phát triển offline, ý chỉ đám người Mạch Thanh Thanh kia sao? Có phải có chút không thích hợp không?]
Có thể là Diệt Mông đang vẩy nước, bớt chút thời gian đi làm việc, đúng lúc nhìn thấy thao tác của Hoa Vụ, nhớ tới trách nhiệm của mình, chủ động lên tiếng.
"Mạch ca tên Mạch Thanh Thanh?" Một người xấu xa, hung thần ác sát như hắn ta, lại có tên này... Hợp lý không?
[ Trọng điểm là cái này sao? ]
Hoa Vụ "khụ" một tiếng: "Sao lại không thích hợp? Cảm hóa những người xấu lầm đường lạc lối, để bọn họ từ đây bước lên con đường sai trái... À không, phải là con đường đúng đắn, đây không phải là điều mà nữ chính lòng mang thiên hạ, chính nghĩa lại dũng cảm như ta nên làm sao?"
Bốn bỏ năm lên thì cô chính là đang cứu vớt thế giới!
[ ... Có lý. ]
Diệt Mông lại bị Hoa Vụ thuyết phục lần nữa.
Đám người Mạch ca đi từ bên trong ra, Lão Tam xách rìu chạy như bay, vừa đi vừa mắng: "Đám khốn kiếp này, ngay cả một viên đạn cũng không chừa lại cho lão tử."
Mạch ca không để ý đến Lão Tam hùng hùng hổ hổ, đi tới mép cửa xe, hỏi Hoa Vụ: "Có gì bất thường không?"
Hoa Vụ vừa định lắc đầu, ánh mắt quét tới góc phố, động tác lắc đầu ngừng lại, khẽ nâng cằm lên: "Cái này có tính không?"
"Cứu... Cứu tôi..."
Một người phụ nữ mặc váy trắng lảo đảo chạy tới từ khúc cua.
Váy trắng có chút rách nát, mơ hồ lộ ra chút phong cảnh như ẩn như hiện ở bên trong.
Theo động tác chạy của cô ấy, hai khối thịt lớn mềm mại trước ngực không ngừng lắc lư.
Hoa Vụ nhìn đến hai mắt đều thẳng: "To thật đấy."
Mạch ca dù sao cũng là đàn ông, theo bản năng bị người phụ nữ váy trắng kia hấp dẫn, nhưng khi hắn ta nghe câu này của Hoa Vụ, đột nhiên hồi thần, nâng súng lên: "Đứng lại!"
Mạch ca quát lớn một tiếng, làm những người khác cũng tỉnh táo lại, vội vàng cảnh giác.
Nhưng người phụ nữ váy trắng vẫn không dừng lại, vẫn chạy về phía bọn họ, vừa chỉ phía sau: "Zom...zombie, có zombie đuổi theo tôi."
Quả nhiên, ở góc đường có ba con zombie đuổi tới.
Người phụ nữ váy trắng vốn dĩ cách bọn họ không xa, cô ta chạy mấy bước đã đến phía sau một tên tiểu đệ, ôm lấy cánh tay hắn ta: "Đại ca cứu tôi."
Hai khối thịt to lớn mềm mại dán vào cánh tay người đàn ông.
Hắn ta kinh ngạc nuốt nước miếng.
Đám người Mạch ca dám dừng lại chỗ này chính là vì phát hiện gần đây không có bao nhiêu zombie.
Chỉ có ba con đuổi tới, Lão Tam xách rìu vung qua, hai nhát liền giải quyết xong.
Vào ban ngày zombie sẽ hành động chậm chạp một chút, số lượng không nhiều, muốn đối phó cũng không khó lắm.
Sau khi zombie ngã xuống, người phụ nữ giống như đã cạn kiệt thể lực, trực tiếp ngã vào lồng ngực của tên tiểu đệ.
Tiểu đệ theo bản năng ôm lấy cô ta, ánh mắt du tẩu trên người phụ nữ.
Người phụ nữ nhu nhược đáng thương, giọng nói cũng rất yếu đuối: "Cảm ơn đại ca, nếu hôm nay không gặp được các anh, tôi nhất định sẽ chết."
Thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, phụ nữ vẫn rất thường gặp.
Nhưng hai tháng này, phụ nữ ngày càng ít thấy, đặc biệt là những người xinh đẹp...
Còn người giống như người phụ nữ váy trắng này, bọn họ đã lâu chưa thấy qua.
"Không sao rồi." Tiểu Ngũ ôm người phụ nữ cười nói: "Không cần sợ hãi."
Cách gọi Tiểu Ngũ là tên Hoa Vụ đặt cho bọn họ.
Dựa theo dáng người cao thấp...Từ Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất đến Tiểu Bát.
Người phụ nữ rúc vào trong ngực Tiểu Ngũ, giống như hoàn toàn không phát hiện bây giờ mình còn nguy hiểm hơn, gương mặt tràn đầy cảm kích: "Cảm ơn mọi người."
Những người còn lại bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá người phụ nữ này.
Mạch ca vẫn tốt, Lão Tam có chút khinh thưởng, không biết tìm đâu ra một miếng vải, vừa lau rìu của hắn ta, vừa nhìn chằm chằm người phụ nữ, giống như nếu cô ta có hành động kì lạ gì, hắn ta sẽ lập tức ném rìu qua.
Trong mạt thế, lại có người phụ nữ ăn mặc như thế này...
Chỉ cần đầu óc Mạch ca không bị lừa đá, tinh trùng không chạy lên não, tuyệt đối sẽ không tin tưởng người phụ nữ này.
Nhưng người này toàn thân chỉ mặc một cái váy trắng, cặp chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, căn bản không có chỗ cất giấu vũ khí.
Mạch ca cũng không lập tức quét sạch hứng thú của các huynh đệ
"Lên xe đi." Hoa Vụ nhắc nhở bọn họ: "Một lúc nữa zombie mà phát hiện đồng bọn bị giết rồi đến báo thù thì sao?"
"..."
Trời ơi, lại còn báo thù.
Mặc dù Mạch ca cảm thấy Hoa Vụ dùng từ rất kỳ lạ, nhưng hắn ta nhanh chóng nghĩ ra ý tứ khác trong lời nói của cô: " Lên xe rời khỏi chỗ này trước đã"
Tiểu Ngũ: "Mạch ca, còn cô ấy..."
"Kéo lên luôn đi." Hoa Vụ nói: "Nhanh chút!"
Người phụ nữ có chút mơ màng, bị kéo vào trong xe.
Mắt thấy sắp bị nhét vào trong xe, cô ta há mồm định kêu lên.
Hoa Vụ nói trước khi cô ta hét lên, "Bịt miệng cô ta lại!"
Tiểu Ngũ lập tức che miệng người phụ nữ, nhét cô ta vào ghế ngồi phía sau.
Người phụ nữ mặc váy trắng giãy giụa quay sang phía ghế phụ, tò mò quan sát cô gái, không hiểu vì sao người chỉ huy lại là cô...Còn là nữ nữa!
Tại sao việc cướp người này cô còn thuần thục hơn bọn đàn ông vậy.
"Ô ô ô..."
Thấy cửa xe sắp đóng lại, người phụ nữ váy trắng giãy dụa mạnh hơn.
Nữ sinh ngồi bên ghế phụ cười hì hì mở miệng: "Tiểu mỹ nhân đừng sợ, chúng tôi sẽ cứu cô ra khỏi biển lửa! Còn rất vui khi có thể cứu được mỹ nhân như vậy, biểu dương chính nghĩa!"
Người phụ nữ: "! ! !"
Cái quỷ gì vậy! !
Đây là biến thái đúng không! !
Hai bên người phụ nữ váy trắng đều có người, cô ta bị kẹp ở giữa, căn bản không thể trốn được.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh đường phố bốn phía lui về phía sau, trái tim cũng lạnh một nửa.
Xong rồi!
Mà lúc này, ở phố bên cạnh, một đám người canh chừng trên nóc tòa chung cư đang lẩm bẩm, sao lâu như vậy vẫn chưa về?
Không phải là đã xảy ra chuyện rồi chứ?
Đám người này đợi không nổi, thật sự ngồi không yên, chạy tới nơi đó, kết quả chẳng có một ai....
"Đcm! Trân Nương bị đám người kia bắt đi rồi!"
"Đuổi theo! !"
...
...
Bên trong xe việt dã.
Hoa Vụ ghé vào cửa sổ xe nhìn phong cảnh ngoài đường, hàng ghế phía sau có hơi ồn ào.
"Đóng cửa sổ xe lại." Mạch ca nhắc nhở cô.
Hoa Vụ đóng cửa sổ lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Bọn họ có hai chiếc xe, lúc này ngồi phía sau là hai tên tiểu đệ, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất.
Tiểu Thất giữ người phụ nữ váy trắng, Tiểu Ngũ đang chuẩn bị cầm súng đạn làm gì đó.
Hoa Vụ lên tiếng: "Các anh trai, tôi vẫn còn ở đây, phiền các anh chú ý cô bạn nhỏ vị thành niên này một chút có được không."
Tiểu Ngũ: "..."
"Cô bạn nhỏ thì sẽ không giết người, cũng sẽ không chỉ huy bọn họ cướp người." Mạch ca tức giận, "Hai người đừng có làm loạn ở phía sau."
Tiểu Ngũ đành buông người phụ nữ váy trắng xuống, tìm đồ trói cô ta lại.
Phía sau yên tĩnh xuống, Hoa Vụ lắc chân hỏi Mạch ca: "Mạch ca, anh cảm thấy cô ta có đồng bọn không?"
Mạch ca liền cảm thấy câu nói trước kia của Hoa Vụ có chút không thích hợp.
"Làm sao cô biết?"
"Tôi chỉ là cảm thấy một người phụ nữ phải dựa vào kêu cứu để tránh zombie, không thể nào sống ở mạt thế tốt như vậy." Hoa Vụ bày ra dáng vẻ tôi không dễ bị lừa: "Chuyện này chắc chắn là có quỷ!"
Mạch ca: "Rất nhiều đội ngũ sẽ dùng phụ nữ để hấp dẫn người khác."
Trước kia bọn họ cũng từng gặp qua.
Chỉ là không thể so được với người phụ nữ váy trắng này, đây thực sự là một vưu vật.
"Ừ..."
Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên bó hoa dại kia một lúc, nụ cười đột nhiên rực rỡ lên.
Nhưng nụ cười này trong mắt Mạch ca lại chính là biến thái.
Cô lại muốn làm gì?
Hoa Vụ đặt chân xuống, ngồi thẳng người, lay lay tóc mái, mỉm cười: "Mạch ca...Anh thấy, tôi có đẹp không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro