Chương 49: Bài ca ngẫu hứng ngày tận thế (19)
"Đúng vậy, nếu không hay là chúng ta đừng đi cùng với bọn họ nữa?"
"Bọn họ là những kẻ giết người trong không chớp mắt ..."
"Tôi vừa nhìn thấy bọn họ đã sợ hãi"
"Ai biết bọn họ là người nào, lỡ như ngày nào đó thừa dịp các người không ở đây liền ra tay với chúng tôi thì phải làm sao ?"
Ánh mắt Tiêu Tích đảo qua khuôn mặt bẩn hề hề của đám người sống sót: "Các người có thế chém giết zombie ư ?"
"......."
Yên tĩnh—-------
Mọi người có thể sống đến bây giờ nhất định đều đã đánh qua zombie.
Nhưng bọn họ đối mặt với zombie không giống như những người đã trải qua huấn luyện. Thậm chí bởi vì phải đối diện với zombie quá mức hung ác, bọn họ đều sợ hãi lùi bước, khiến đồng bọn lâm vào nguy hiểm.
Lúc này bị Tiêu Tích hỏi như vậy, nhóm người sống sót này đều không nói lên lời
.....
....
Mạch ca mang về một ít đồ hộp, hắn ta chọn hai cái đưa cho Hoa Vụ cầm, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô không sao chứ?"
Hoa Vụ ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Tôi có hào quang của nhân vật chính, sao có thể xảy ra chuyện gì."
Mạch ca ném đồ hộp vào, cười nhạo: "Cô nhiều lắm chỉ được coi là nhân vật phản diện."
Còn vai chính.... vai chính giống như cô, toàn bộ thế giới đều phải diệt vong.
Hoa Vụ: "...." Tôi thật sự là!!
Mạch ca nói mò hai câu với Hoa Vụ, túm lấy lỗ tai Tiểu Ngũ ở bên cạnh dạy dỗ một chút. Cuối cùng có thể là cảm thấy sự việc lần này là một bài học kinh nghiệm nên gọi tất cả mọi người tới răn dạy.
"Bình thường lúc an toàn, cho dù các cậu muốn chơi đùa một chút, tôi cũng lười quản nhóm các cậu. Nhưng tình huống hôm nay là sao? Đây là không xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Các cậu có mấy cái mạng nhỏ?"
Mạch ca xoa eo, chỉ vào bọn họ mắng.
Mạch ca không thường xuyên mắng chửi người nhưng nếu thật sự mắng cũng không thua Lão Tam một chút nào.
"Mạch ca, em biết sai rồi." Tiểu Ngũ biết mặt trái của bài học này, cúi đầu giải thích.
"... Không có lần sau, quản tốt nửa người dưới của các cậu đi!"
Mạch ca dạy bảo xong, lại đi tìm Tiêu Tích.
Không biết hai người nói gì, chuyện này cứ bỏ qua như vậy, không ai nhắc lại nữa.
Lộ trình kế tiếp cũng hòa bình hơn, không ai dám tới tìm bọn họ gây phiền toái.
...
.......
Bên trong xe việt dã, Giang Dịch cầm bản đồ chỉ đường cho Mạch ca: "Đi qua con đường phía trước, rẽ vào lối này, đi vào bên trong, có lẽ sẽ đi ra được."
Hoa Vụ nhìn ra bên ngoài, còn có thể nhìn thấy một tòa nhà ở phía trước. Nhưng sau khi đến gần chỉ nhìn thấy cây cối, giống như đi vào trong rừng hoang núi sâu.
Nhưng mà con đường này còn tốt hơn những con đường khác.
Phía trước dẫn đường chính là đội ngũ của Tiêu Tích, thật ra cũng không cần Giang Dịch chỉ đường.
Rốt cuộc cũng có một con đường thông được ở phía trước, không có lối rẽ, một con đường đi thẳng phía trước mở ra, có thể nhìn thấy một lưới sắt chắn ngang bọn họ.
Bên trên lưới sắt có thể có điện.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại.
Khi Mạch ca đi qua, Tiêu Tích đã kiểm tra xong lưới sắt: "Không có điện."
Mạch ca gọi hai người cùng đám người của Tiêu Tích chuẩn bị tháo lưới sắt ra.
Hai người đứng trước lưới sắt, nhìn thấy một con đường không biết dẫn đến đâu.
"Lúc trước chưa hỏi qua Tiêu đội trưởng, các người đến đây làm gì?" "Lúc trước chúng tôi nhận được tin tức, căn cứ này còn người sống, chúng tôi tới đón bọn họ." Đây mới là nhiệm vụ lần này của Tiêu Tích.
Cứu người sống chẳng qua là thuận tiện.
Tiêu Tích dừng lại một chút, lại hỏi: "Mạch tiên sinh sao lại biết nơi này?"
Mạch ca không chút do dự nói bừa: "À, lúc trước chúng tôi gặp được người sống sót, nói nơi này có thể có vật tư."
Tiêu Tích "Nơi này bí mật như vậy, sao đối phương biết được?"
"Sau đó cậu ấy bị zombie cắn chết, tôi cũng không rõ vấn đề này..." Mạch ca cười một cái: "Chúng tôi vốn định đi hướng bên này, chỗ đó có căn cứ cứu viện Hồng Hưng, vừa vặn tiện đường, coi như thử vận may, không ngờ gặp được nhóm của Tiêu đội trưởng, phải đến đây thôi."
Tiêu Tích biết căn cứ Hồng Hưng quả thực là đi về hướng này.
Tiêu Tích thật sự không hoàn toàn tin lời của Mạch Ca, nhưng mà cũng không nghi ngờ gì.
"Tình hình bên trong là gì tạm thời chưa rõ lắm, lúc vào trong, hy vọng Mạch tiên sinh tiếp tục phối hợp với chúng tôi."
"Đương nhiên." Mạch ca sảng khoái đồng ý.
Hai người đạt được nhận thức chung, sau khi Mạch ca trở lại, đẩy Hoa Vụ đang hít thở không khí ở bên ngoài vào trong xe, trả vũ khí bị thu lại cho cô: "Vào trong không biết rõ tình huống là gì, hành xử theo hoàn cảnh, hiểu chưa?"
Hoa Vũ làm động tác OK, bắt đầu nghịch vật ở trong tay.
"Mạch ca, tôi cảm thấy có chút mạo hiểm." Lão Tam nói: "Lỡ như trong căn cứ này có người của quân đội thì làm sao?"
"Chúng ta theo ở phía sau, thấy tình huống không đúng thì bỏ chạy". Hoa Vụ nói: "Tam ca, người làm đại sự không nên nhát gan như vậy, dù gì anh cũng là một người đàn ông"
Lão Tam: "Chẳng may chạy không thoát thì làm sao ?"
"Cái kia......"Hoa Vũ vuốt ve vũ khí, khóe môi cong lên: "Chúng ta gia nhập với bọn họ!"
"Bọn họ dựa vào cái gì mà cho cô gia nhập?"
"Chúng ta là người sống sót."Hoa Vụ lý lẽ hùng hồn : "Dọc đường đi chúng ta không hề làm việc gì xấu, bọn họ dựa vào cái gì mà không cho chúng ta gia nhập? Tất cả mọi người đều là người sống sót cùng ngồi cùng ăn, từ chối chúng ta đó là kỳ thị."
Tam ca: " ....."
Giống như cô một hai phải gia nhập vào đại gia đình chúng tôi sao? Ép buộc gia nhập?
Hoa Vụ nói vậy cũng không sai, dọc đường đi, chỉ có lần trước xuất phát từ "tự vệ" giải quyết mấy người sống sót, đều chưa làm qua những chuyện khác, còn giúp bọn họ đánh zombie.
Cho nên không cho bọn họ gia nhập... cũng không được.
Mạch ca: "Đi về phía trước nhìn thử."
....
....
Căn cứ Tân Trà.
Bên trong căn cứ chỉ còn đèn khẩn cấp còn sáng, miễn cưỡng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những thi thể hư thối trên mặt đất, máu tươi đông lại thành những vết dơ màu đen, trải rộng cả hành lang.
Hô hô—---
Giang Dịch có chút chật vật chạy đến đầu hành lang, phía sau có hơn mười con zombie, giương móng vuốt đuổi theo.
Trong tay Giang Dịch có một cây gậy sắt, thỉnh thoảng hắn vung gậy lên.
Gậy sắt đánh lên đầu zombie, nhưng không đủ lực, căn bản không có cách nào giết chết zombie.
Gậy sắt không dùng được tốt như dao và vũ khí nóng, nhưng mà có còn hơn không.
Trên hành lang có cửa, nhưng Giang Dịch thử vài lần cũng không mở được.
Hô hô—---
Phía trước hành lang có zombie nghe thấy tiếng động, lần theo âm thanh đến, ngăn lại đường đi của hắn.
Hai đầu đều là zombie.
"Vù vù...."
"Hô...."
Giang Dịch thở hổn hển, bực bội kéo còng tay ở trên xuống, nắm chặt gậy sắt trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng zombie.
Rắc rắc—-
Âm thanh từ cánh cửa kia truyền đến, cánh cửa kia khá xa Giang Dịch, hắn nghe thấy âm thanh đóng cửa rất nhỏ, zombie hẳn không mở được cửa?
Suy nghĩ này trong đầu còn chưa chuyển xong, cánh cửa đã bị mở ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã có người kéo hắn đi.
"Hô hô—---"
Zombie nhào đến đập bể cửa, tiếng hét như dã thú, khiến da đầu kẻ khác tê dại.
Hành lang bên này không có đèn khẩn cấp, xung quanh tối đen, Giang Dịch chỉ có thể cảm nhận được thứ kéo mình là một con người.
Âm thanh đập cửa ở phía sau dần dần biến mất, người phía trước đẩy một cánh cửa, kéo hắn vào.
Cánh cửa đóng vào rầm một cái.
Tạch—--
Ánh sáng mỏng manh của bật lửa lóe lên.
Ánh lửa bập bùng phác họa đường nét của cô gái.
Hoa Vụ dựa vào bàn, vỗ vỗ ngực, câu chữ rõ ràng nói: "Tôi lại cứu anh thêm một lần."
"....."
—— Ngắm hoa trong sương——
Nhóm bảo bối, ném phiếu đi~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro