Chương 84: Cô không làm Thái Tử Phi (20)
Chân trước Tông Ngô vừa rời đi, An Dương Vương phi cùng Tông Ninh đã tới.
Không giống như Tông Ngô đem đồ cho Hoa Vụ, hai người này cũng không mang gì theo.
Nhìn thấy Lương Như Sương cũng không an ủi gì, ngược lại chỉ tra hỏi nàng ta có phải là Công chúa tiền triều không.
Còn may lính canh ngục không mở cửa cho bọn họ vào.
Nếu như bọn họ mà vào... Có chút kích thích.
Hoa Vụ đang cảm thấy có chút đáng tiếc, đột nhiên sờ vào bên trong hộp, phát hiện tầng dưới có không ít lá vàng... Sa Ngọc thật sự là một phụ tá đắc lực đủ tư cách, tăng lương! !
Hoa Vụ lập tức ngoắc ngoắc tay gọi lính canh ngục ở gần đó tới.
Mặc dù Hoa Vụ đang bị nhốt ở dây, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa bị định tội, vẫn là Thái tử phi như cũ, Thái tử cũng đã đánh tiếng, cho nên lính canh ngục tung ta tung tăng chạy tới, thái độ cung kính: "Thái tử phi, ngài có chuyện gì sao?"
Hoa Vụ mò lá vàng ra đưa cho hắn ta: "Ngươi mở cửa phòng giam đối diện ra đi, để cho Thế tử phi đoàn tụ với người nhà của mình."
"Việc này..."
Lính canh ngục cầm lá vàng, hơi động tâm rồi lại do dự.
"Thái tử phi, việc này không đúng với quy củ."
"Đại ca xem đi, người nhà của Thế tử phi không quản khó khăn đến thăm nàng ta, lại để cho bọn họ gặp nhau qua cửa tù thế này không cảm thấy rất vô nhân đạo sao?"
Lính canh ngục liếc mắt qua phía đối diện.
An Dương Vương phi và Thế tử... Rõ ràng là không phải đến 'Thăm' Thế tử phi mà.
Thải tử phi lại làm như thế này là sợ bọn họ không đánh nhau sao?
"Nơi này cũng không có ai khác, ngươi không nói, ta cũng không nói, ai có thể biết được." Hoa Vụ chắp hai tay: "Ta nhất định sẽ giữ bí mật."
"...Vậy được rồi."
Lính canh ngục nhét lá vàng vào trong túi, đến bên cạnh mở cửa phòng giam ra.
An Dương Vương phi vừa rồi nói chuyện với Lương Như Sương đã nghẹn hỏa, thấy cửa mở ra, lập tức vọt vào.
Nắm lấy tóc Lương Như Sương mà kéo, vả liên tiếp mấy cái bạt tai, "Ngươi là thứ sao chổi, ban đầu nếu không phải ngươi dùng biện pháp hèn hạ đó quyến rũ con trai ta, ngươi nghĩ ngươi có thể vào được cửa An Dương Vương phủ à!"
Lương Như Sương bị đau, nhưng cũng không phải ăn chay, đánh trả tại chỗ.
Ai thèm quyến rũ cái tên ăn chơi trác táng Tông Ninh?
Lúc xảy ra sự kiện kia, cho đến giờ nàng ta vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tông Ninh không thừa nhận là hắn bắt nàng ta.
Còn trả đũa bảo là nàng ta chủ động.
Lúc đầu Lương Như Sương cho rằng Tông Ninh nói như vậy là vì đẩy trách nhiệm, cố ý đổ lỗi cho nàng ta.
Nhưng sau đó phát hiện, với loại người như Tông Ninh, nếu thật sự làm được vậy đã không biết khoe khoang bao nhiêu lần.
"Ngươi còn dám đánh trả!"
Âm thanh bén nhọn của An Dương Vương phi lan khắp toàn bộ phòng giam.
"Cái thứ tiểu tiện nhân!"
Tông Ninh thấy Lương Như Sương động thủ với mẹ mình, cũng không đứng yên nữa, đi lên hỗ trợ.
Có Tông Ninh gia nhập, Lương Như Sương rất nhanh đã bị đè xuống đất.
An Dương Vương phi ngồi trên người nàng ta mà đánh.
Đầu Lương Như Sương bị đè xuống, khuôn mặt hướng về phía Hoa Vụ.
Nàng ta nhìn thấy thiếu nữ đứng chỗ cửa lao đó, trên mặt còn có biểu tình đang xem kịch vui... Đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
Là nàng ta...
Lương Như Sương không biết lấy khí lực từ đâu tới, đẩy An Dương Vương phi và Tông Ninh ra, khóe mắt như muốn nứt ra gào thét: "Tần Hoan!"
An Dương Vương phi 'ôi chao' một tiếng.
"Nương, người không sao chứ."
"Bắt con tiểu tiện nhân kia lại cho ta!" An Dương Vương phi gần như rít ra từ trong kẽ răng.
Lương như Sương lao ra khỏi cửa ngục, chạy thẳng đến chỗ Hoa Vụ.
Hoa Vụ có chút giật mình, lùi về phía sau một ít.
Lính canh ngục cũng bị dọa không nhẹ, vừa định tiến lên chế trụ Lương Như Sương, Tông Ninh đã đuổi theo, nắm tóc Lương Như Sương kéo nàng ta về lại.
Cuối cùng nếu không phải lính canh ngục sợ xảy ra chuyện, 'Mời' An Dương Vương phi cùng Tông Ninh rời đi, e là Lương Như Sương cũng bị bọn họ đánh chết.
"Về viết hưu thư!" An Dương Vương phi có chút chật vật, nắm lấy Thế tử, ác độc nói: "Nếu nàng ta thật sự là dư nghiệt tiền triều, chắc chắn sẽ liên lụy đến Vương phủ, chúng ta có muốn giải thích cũng không xong."
An Dương Vương phi kéo Tông Ninh vội vã rời đi.
Lính canh ngục khóa kỹ cửa ngục lại, chạy tới bên phía Hoa Vụ: "Thái tử phi, Thế tử phi bị đánh thành như thế... Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Cũng không phải là do ngươi đánh, ngươi sợ cái gì." Hoa Vụ an ủi: "Ta sẽ làm chứng cho ngươi."
Lính canh ngục nhận được cam kết của Hoa Vụ, miễn cưỡng yên tâm.
Lính canh ngục liếc mắt nhìn Lương Như Sương, không nhịn được nói: "Đánh thế này cũng quá độc ác đi..."
Trước kia cũng từng nghe nói An Dương Vương phi là một người đàn bà đanh đá.
Không nghĩ tới lại ngang tàng như vậy...
Gả vào An Dương Vương phủ, gặp được mẹ chồng ác độc như vậy, cũng thật xui xẻo.
Hoa Vụ gật gù đắc ý: "Cái này gọi là mẹ con đồng tâm, kì lợi đoạn kim*."
(*) Nguyên câu thành ngữ này là : Nhị nhân đồng tâm, kì lợi đoạn kim. Ý chỉ nếu hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại. Đồng nghĩa với câu thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn ấy.
Lính canh ngục: "..."
Mặc dù hắn ít học, nhưng câu này cũng không dùng như vậy đâu?
...
...
Cả người Lương Như Sương giống như bị thứ gì đó nghiền ép, nàng ta khó khăn bò tới của ngục, nắm lấy cánh cửa thô ráp, hai mắt sung huyết, nhìn chằm chằm Hoa Vụ.
Thanh ầm khàn khàn giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, từng chữ lấy mạng: "Tần Hoan... Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Vậy biểu muội chỉ có thể thành quỷ rồi cố gắng thôi." Hoa Vụ ngồi xổm xuống, chống mặt nói: " Biểu muội làm người cũng không có bao nhiêu cơ hội, quả thật đáng tiếc."
"..."
Móng tay Lương Như Sương cào trên cửa lao, nhưng chút đau đớn ấy căn bản không thể so với nỗi đau trong lòng nàng ta.
Ánh mắt oán độc và phẫn nộ của Lương Như Sương, nếu có thể ngưng tụ thành vật chất, phỏng chừng Hoa Vụ cũng bị nàng ta làm cho thiên đao vạn quả.
"Biểu muội, ngươi nhất định phải kiên cường sống sót." Hoa Vụ lo lắng Lương Như Sương sẽ tự mình tức chết, cổ vũ nàng ta: "Phúc khí của ngươi còn ở phía sau đấy."
Lương Như Sương: "..."
...
...
Tông Ngô đến xem Hoa Vụ lần nữa, phát hiện thảm trạng của Lương Như Sương.
Khóe miệng hắn không nhịn được giật giật: "Ngươi làm?"
Hoa Vụ ăn đồ ăn mới mẻ do Tông Ngô đưa tới, hàm hồ nói: "Ta đây đường đường là Thái tử phi, há có thể chấp nhặt với nàng ta."
Tông Ngô: "..."
Đúng, ngươi sẽ không chấp nhặt với nàng ta một cách bình thường.
Để hại nàng ta, ngươi cũng cuốn cả mình vào.
"Là mẹ chồng nàng với phu quân nàng ta đánh." Hoa Vụ uống một ngụm canh, nấc một cái, chậm rãi nói: "Cũng may ta không có mẹ chồng. Thái tử sau này cũng đừng nên đánh ta, đàn ông bạo lực gia đình là không có tiền đồ."
Tông Ngô: "..."
Tông Ngô hạ giọng, "Đã an bài tốt bà đỡ, chưa tới hai ngày sau ngươi sẽ được thả ra."
Hoa Vụ: "Ừm."
Tông Ngô cùng Hoa Vụ cứ như vậy thảo luận kế hoạch của bọn họ một cách quang minh chính đại ngay trước mặt Lương Như Sương.
Vì để chứng thực thân phận 'Công chúa tiền triều' này của Lương Như Sương.
Hoa Vụ để Tông Ngô đi sắp xếp bên phía Lương gia, người Hoàng đế phái đi điều tra cuối cùng cũng chỉ có thể điều tra được manh mối do bọn họ sắp xếp để lại, chứng minh Lương Như Sương không cùng huyết thống với Lương gia.
Người của Lương gia cũng đã không còn, không cách nào trình bày điều gì.
Người là từ Lương gia đến, Tần phủ không biết gì hết.
Chỉ cần Tần đại nhân và Tần phu nhân cắn chết không thừa nhận bảo rằng lúc bọn họ đón được nàng ta cũng không biết gì cả, chẳng qua là do Tần phu nhân thương hại nhà mẹ đẻ nên mới nhận nuôi đứa chất nữ bơ vơ không nơi nương tựa này.
Tần phủ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trừ chuyện này ra, còn an bài một bà đỡ 'chạy trốn' từ trong cung ra, lấy 'vết bớt' làm bằng chứng.
Đúng như dự đoán, ngày thứ hai liền có một ma ma khí thế hung hăng đến phòng giam kiểm tra thân thể.
Hoa Vụ bên này dùng màng mỏng che đi, ma ma cũng ăn nói nhỏ nhẹ, kiểm tra xong còn hầu hạ nàng mặc y phục tử tế.
Lương Như Sương bên kia thì thảm rồi.
Ma ma trực tiếp lột đồ, không có nửa điểm thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro