Chương 91: Cô không làm Thái Tử Phi (27)

Hoa Vụ quỳ.... ngồi hơn nửa canh giờ, bên trong không còn động tĩnh gì.

Hoa Vụ rất muốn đi giúp đỡ người khác tìm niềm vui.

Lại nói tiếp, hình như nàng cũng không nhìn thấy Tông Kỳ... Cảnh huynh đệ chém giết nhau, cuối cùng vẫn phải trình diễn sao?

Nàng đã nâng đỡ Tông Ngô như vậy.

Nếu hắn còn thua, vậy chỉ có thể chứng minh, hắn không có phúc khí.

...Đáng tiếc trò hay không thể xem tận mắt.

Hoa Vu gọi Sa Ngọc tới: "Ngươi đi hỏi Thái tử, có thể cho ta vào hay không?"

"Thái tử phi, bệ hạ không gọi, không được vào." Sa Ngọc nhắc nhở Hoa Vụ.

Hiện tại không phải Thái tử quyết định đâu.

"..."

Hoa Vụ rầu rĩ không vui ngồi xuống đất, nhàm chán đếm số kẽ hở trên sàn.

Lại nửa canh giờ trôi qua.

Một đám cấm quân không biết tới từ chỗ nào, bao vây tất cả mọi người.

"Làm gì vậy?"

"Vì sao lại bao vây bọn ta?"

"Cái gì mà bảo hộ bọn ta an toàn? Bệ hạ còn ở bên trong, vì sao các ngươi dám..."

Tiếng mắng giận dữ của đại thần, cùng tiếng khóc thút thít của phi tần đan xen vào nhau, cãi cọ ầm ĩ, giống như một cái chợ.

Trong tay cấm quân cầm vũ khí, trang nghiêm vây quanh mọi người.

Hoa Vụ nhìn chuyện không liên quan đến mình.

Đôi mắt nàng liếc qua tiểu hài tử quỳ bên cạnh, "đau buồn" không giống với những người khác, vẻ mặt cậu bé chết lặng nhìn nơi nào đó.

Tiểu hài tử xanh xao vàng vọt, thân hình đơn bạc, chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi.

Không có chỗ nào giống một vị Hoàng tử.

Hoa Vụ kêu Sa Ngọc đưa người đi nhanh lên.

Sa Ngọc: "..."

Lúc này ngài không thể an phận chút sao?

Đại thần đang battle với cấm quân, Sa Ngọc lợi thừa dịp mọi người không chú ý, đưa Thập Tam Hoàng tử đi.

Thập Tam Hoàng tử không biết vì sao Thái tử phi lại kêu mình đến, nhưng vẫn lễ phép: "Chào Hoàng tẩu."

Hoa Vụ kéo cậu ta ngồi xuống.

Thập Tam Hoàng tử không dám ngồi, ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Ngươi không thấy khổ sở sao?" Hoa Vụ hỏi hắn.

Thập Tam hoàng tử: "Khổ sở."

"Nhưng biểu hiện của ngươi không giống khổ sở."

Thập Tam Hoàng tử càng rũ đầu xuống thấp.

Hoa Vụ không nói được mấy câu với Thập Tam hoàng tử, bởi vì cấm quân đột nhiên đi lại 'mời' nàng đi vào trong.

Đôi mắt Hoa Vụ nghe xong sáng ngời.

Còn có chuyện tốt!

Chỗ ngồi xem xa hoa hạng nhất, ai lại không thích đâu!

Vì thế Hoa Vụ hưng phấn đi theo cấm quân vào trong.

Sa Ngọc nhìn bóng dáng Thái tử phi nhà mình rời đi, nhịn không được lo lắng cho người bên trong.

Thái tử điện hạ cũng không dám cho nàng đi vào.

...

...

Trong điện.

Hoa Vụ theo cấm quân đi vào, không khí trong điện ngưng trọng, Tông Ngô và Tông Kỳ mỗi người ngồi một bên.

Còn cung nữ thái giám quỳ gối ở góc long sàng, run bần bật.

Mà người trên long sàng... Rõ ràng đã tắt thở.

Xem tư thế trong điện, là muốn xung hỉ cho Bệ Hạ!

Hiếu thảo!

Tông Ngô thấy Hoa Vụ bị mang vào, nhịn không được châm chọc: "Cẩn Vương hiện giờ chỉ có thể lấy nữ nhân làm lợi thế sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ vì một nữ nhân mà nhượng bộ?"

Sắc mặt Tông Kỳ không quá tốt: "Đại ca thật sự không cần Thái tử phi sao?"

Giọng điệu Tông Ngô lạnh nhạt: "Nếu ta để ý nàng ta, sao lại để nàng ta rơi vào trong tay ngươi?"

Tông Kỳ: "Đại ca thật đúng là máu lạnh, ngay cả thê tử của mình cũng không quan tâm."

Tông Ngô và Tông Kỳ người tới ta đi, trao đổi với nhau mấy hiệp, cũng không ai có thể làm gì được.

Tông Kỳ nhìn về hướng Hoa Vụ, muốn để nàng xem người mình giúp là dạng gì.

Hắn căn bản là không thèm để ý đến tính mạng của kẻ nào.

Tất cả chỉ là công cụ của hắn.

Nhưng mà hắn không thấy vẻ khiếp sợ, khổ sở ở trên mặt Hoa Vụ... Chỉ nhìn thấy Hoa Vụ thầm vỗ tay, vẻ mặt quái dị "đánh lên đi đánh đi".

Tông Kỳ: "..."

Tông Ngô căn bản không lo lắng cho Hoa Vụ.

Nàng dám vào đây, liền chứng minh bản thân nàng đã nắm chắc mạng sống.

Nếu nàng không nắm chắc, phỏng chừng đã bắt đầu kêu cứu mạng ở bên ngoài.

"Đại ca, hiện tại bên ngoài đều là người của ta. Cho dù ngươi không quan tâm đến Thái tử phi, hôm nay ngươi muốn rời khỏi nơi này cũng không dễ dàng. Không bằng Đại ca trả lại thánh chỉ cho ta."

Tông Kỳ không nghĩ đi đến bước này.

Nhưng mà nếu hôm nay hắn ta còn không làm, những nỗ lực trước kia của hắn ta đều uổng phí.

Hơn nữa...

Chiếu chỉ Phụ hoàng lưu lại là truyền ngôi cho hắn ta.

Mà không phải Tông Ngô.

Tông Ngô cười lạnh một tiếng: "Sao Cẩn Vương lại tin tưởng như thế, người bên ngoài đều nghe ngươi?"

Tông Kỳ kẽ nhíu mày.

Tông Ngô tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy hôm nay bản cung chưa chuẩn bị cái gì sao?"

Gần như Tông Ngô vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai.

Tiếng thét chói tai này tựa như tín hiệu nào đó, âm thanh đao kiếm va chạm tranh minh, truyền vào từ bên ngoài.

Hô hấp của Tông Kỳ rối loạn vài phần.

Tông Ngô nhếch khóe môi cười: "Bản cung còn không có tự tin đến mức tin Phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho bản cung."

Tông Kỳ nhanh chóng bình tĩnh lại: "Xem ra hôm nay chúng ta phải tranh thắng thua."

Tông Kỳ tùy tiện rút kiếm ra từ bên hông, không hề do dự tấn công về phía Tông Ngô.

Mũi kiếm cắt qua bầu không khí ngưng trệ trong điện.

Hai nhân vật chính đánh nhau rồi, những người còn lại cũng lập tức vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu hỗn chiến.

Tiếng thét chói tai của cung nữ và bọn thái giám vang lên, bọn họ lăn vào góc, sợ đao kiếm dừng ở trên người bọn họ.

Hoa Vụ bên cạnh cấm quân không nhúc nhích, đôi tay nàng đan lại ở trong túi áo, thích thú xem diễn.

...

...

Loảng xoảng – –

Kiếm trong tay Tông Kỳ bị Tông Ngô đánh bay, nện ở cái giá bên cạnh.

Tông Kỳ tránh không kịp, bị Tông Ngô đá một chân vào ngực, cả người hắn bay ra, đụng vào tường mới dừng lại.

Huyết khí ở ngực dâng lên, Tông Kỳ phun ra một ngụm máu.

Có lẽ là mất đi chất dinh dưỡng của nữ chính, ánh sáng của nam chính đã không còn lợi hại như vậy, đối mặt với Tông Ngô cũng đánh không lại.

Đây là nữ chính cứu nam chính.

Rõ ràng là dựa vào ánh sáng của nữ chính, còn bản thân thì không tính.

Tông Kỳ chật vật che ngực, mệnh lệnh cho cấm quân bên cạnh Hoa Vụ.

Cấm quân cuốn lấy Tông Ngô, Tông Kỳ lập tức hướng vào Hoa Vụ bên này.

Hoa Vụ còn tưởng rằng hắn động thủ, bắt nàng để uy hiếp Tông Ngô.

Ai biết hắn ta không có, ngược lại còn muốn mang nàng đi: "Tần Hoan, theo ta đi!"

Hoa Vụ: "???"

Có lẽ cái này chính là ưu điểm của nam chính ngược văn, tuy rằng hắn ngược ngươi, nhưng hắn ta một lòng.

Hoa Vụ từ chối: "Cẩn Vương điện hạ, trường hợp bỏ trốn lớn như vậy, ta ứng phó không kịp. Nếu không, ngươi tìm người khác đi?"

Tông Kỳ ho nhẹ hai tiếng, tơ máu phủ kín hốc mắt, gào rống nói: "Tần Hoan, hắn không thích nàng!"

Không đúng!

Ta cũng không thích hắn!

Hoa Vụ lùi ra phía sau hai bước, tạo ra khoảng cách với Tông Kỳ: "Nhưng mà hắn sẽ trở thành người thắng."

Sắp được làm Hoàng hậu rồi!

Đi theo nam chính ngốc như ngươi thì được cái gì?

Để ngươi ngược ta?

Tông Kỳ: "..."

Không biết cọng dây thần kinh nào của Tông Kỳ không đúng, Hoa Vụ đã nói như vậy, hắn còn không từ bỏ, trực tiếp động thủ kéo Hoa Vụ rời đi.

"..."

Đây chính là ngươi kéo tay ta trước!

Không phải ta chủ động!!

Hoa Vụ bắt lấy cánh tay Tông Kỳ, lòng bàn tay vừa di chuyển, thêm một con dao găm, để ở cần cổ hắn.

Tốc độ của nàng quá nhanh, Tông Kỳ căn bản không có thời gian phản kháng.

Hoa Vụ nhìn về phía điện, đột nhiên lớn tiếng nói: "Dừng tay! Làm trò trước mặt bệ hạ, các ngươi đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì! Không sợ bệ hạ chết không nhắm mắt sao?

Tông Ngô: "..."

Những người còn lại: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro