🍀Chương 227: Hoa hậu giảng đường bị hủy dung (18)
Editor: Halley
………………………🐥
Thời điểm nghe được Kỷ Tiểu Tư mở trứng ra, Đường Quả cũng sợ ngây người.
Cô ta có phải ngốc rồi không, mọi nguời đều đã nói qua trứng đã hư rồi, vì sao còn muốn làm chuyện thừa thải.
Hệ thống: 【 Khả năng nhặt tiện nghi lại nhặt thành thói quen, cho rằng hỏng rồi cũng là thứ tốt. 】
“Ha?”
Đườn Quả không nhịn được, khóe miệng càng cong sung sướng tươi cười, mà cô ngồi cùng bàn với Ngụy Việt, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.
Ở góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy Đường Quả một tay chống cầm, dáng vẻ nhắm mắt ngây ngô cười, tựa như đang ở trong mộng đẹp.
Đường Quả cảm giác được tầm mắt của hắn, bỗng nhiên mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Cậu đang nhìn tôi?”
Khóe miệng Đường Quả càng cong, dán lại gần hắn, “Cậu yêu thầm tôi?”
Ngụy Việt : “. . .”
“Không thể nào.”
Ngụy Việt nhìn thẳng vào con ngươi kia, vội vàng dời mắt chỗ khác, “Cô dừng nghĩ loạn, nếu không tôi sẽ cho là cô mắc bệnh hoang tưởng.”
“Cậu nhất định yêu thầm tôi.”
Ngụy Việt : “. . .”
“Cậu cứ không thừa nhận không có quan hệ đi, tôi biết là được.”
Đường Quả ngồi thẳng, tầm mắt liếc qua chỗ ngồi Kỷ Tiểu Tư trống trơn, lúc này đang giữa trưa, nhà Kỷ Tiểu Tư cách nơi này không xa, cách tầm mười phút.
Gia cảnh cô ta không giàu có, mỗi ngày đều về nhà ăn.
Làm cô kỳ quái là vừa đến giờ tan học, Ngụy Việt cũng không lập tức rời đi.
【 Ký chủ, nếu người ta đối với cô không thú vị, cô hãy buông tha hắn đi, coi như làm việc tốt đi mà. 】
Đường Quả mỉm cười, “Ngươi không hiểu, hắn thật sự là yêu thầm ta đó.”
【 Thật sao. . .? 】Hệ thống không xác định được, rà quét Ngụy Việt một lần, vẫn không thể nhìn ra được cái gì.
“Không tin ta?”
Hệ thống không nói lời nào, nó xác thực không tin, Ngụy Việt tim đập bình thường, nhìn thấy ký chủ nhà nó cũng không có biểu tình kỳ quái gì, bộ dáng kia không giống như thích ký chủ.
“Ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Trong lòng hệ thống rùng mình, ký chủ chẳng lẽ muốn làm chuyện xấu?
Đường Quả nói xong liền bò lên bàn, làm bộ buồn ngủ, nụ cười xinh đẹp thu hồi, ngược lại sắc mặt có vài phần tái nhợt.
Một loạt thao tác này, hệ thống sợ đến ngây người, ký chủ rốt cuộc muốn làm gì, tự mình làm nghẹn đến mức sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ nhìn qua rất khó chịu, chẳng lẽ cô cho rằng Ngụy Việt loại đầu gỗ này sẽ qua an ủi cô hai câu hay sao?
Cho dù có an ủi, cũng không chứng minh yêu thầm cô nha.
Hệ thống không nói gì, tỏ vẻ tiếp tục xem diễn.
Ngụy Việt kỳ quái, vừa rồi nữ sinh này còn cười hì hì, sao lại đột nhiên lại ghé vào bàn ngủ, nhưng mà hắn cũng không để ý.
Đứng lên bước đi ra ngoài, quỷ mới biết nguyên nhân gần đây sau khi tan học hắn không trực tiếp ra khỏi phòng học, quả thực không thể hiểu được.
Hắn bước bước nhanh ra khỏi phòng học, cùng trước đó không giống nhau.
Hệ thống: 【 Ký chủ, ta cho rằng lúc này cô phán đoán là. . . 】
Hai chữ “Sai lầm” còn chưa nói xong, nó liền thấy Ngụy Việt rất nhanh trở về, đi vào đứng trước mặt nhìn Đường Quả trong chốc lát.
Hệ thống: Nó lựa chọn không nói lời nào, nó thực sự là không hiểu nội tâm phức tạp của con người.
“Ê. . .”
Ngụy Việt đẩy đẩy Đường Quả, “Không ăn cơm à? Đệ tử tốt không ăn cơm buổi chiều không có tinh lực đi học đâu.”
Hệ thống: Bình tĩnh! Đây nhất định không phải là Ngụy Việt, hắn bị xuyên rồi.
Đường Quả ngẩng đầu cười cười, gương mặt có mấy phần tái nhợt hiện lên nét cười, “Cậu yêu thầm tôi, tôi đoán đúng rồi.”
Ngụy Việt nâng bước đã muốn đi, nhưng trước sau lại không động, mày nhăn sắp kẹp chết cả ruồi bọ, nhìn gương mặt tái nhợt kia, hắn hít sâu một hơi, không cùng cô gái vọng tưởng này so đo.
“Khó chịu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro