Editor : Halley
…………………………🐥
“Có người phát hiện mùi thối từ trong phòng của cô truyền ra, xung quanh tiểu khu có rất nhiều đứa trẻ bị mùi hôi thối trong phòng cô ngửi đến hôn mê, đây là giấy phép điều tra, mong cô phối hợp điều tra.”
Kỷ Tiểu Tư đập trứng ra không bao lâu, lập tức loại mùi thối kia liền lan tràn ra ngoài, khi cô ta nhìn thấy Giáo Hoa đàn chủ nói không thể đập ra, cô ta đã mơ hồ cảm giác được chuyện này không ổn.
Trứng này thật sự quá thối, cô ta căn bản không dám lấy dạng này đi ra ngoài, cô ta đang âm thầm gấp gáp làm thế nào để tiêu hủy trứng.
Cô ta ở trong đàn tìm Giáo Hoa hỗ trợ, đáng tiếc lúc đó Đường Quả đang vội vàng trêu chọc Ngụy Việt, làm gì có thời gian vào đàn.
Cứ như vậy, chưa tới mười phút, mùi thối của viên trứng hư kia từ cửa sổ lan tràn ra ngoài.
Mấy đứa trẻ chơi đùa ở phía dưới và mấy người già đã có tuổi đều bị mùi thối xộc đến choáng, được người nhà đưa vào bệnh viện.
Toàn bộ tiểu khu đều ngập tràn loại mùi thối không cách nào có thể hình dung, chuyện này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của người dân, bọn họ đành lựa chọn báo cảnh sát.
Sau đó cảnh sát điều tra, phát hiện mùi thối từ trong nhà Kỷ Tiểu Tư truyền ra, tìm tới cửa.
“Tôi. . . Trứng này là tôi nhặt được, tôi cũng không biết là trứng gì, chỉ hiếu kỳ đem về nhà, không ngờ tới nó lại phát ra mùi thối này.”
Kỷ Tiểu Tư thật sự muốn khóc, cô ta làm sao biết được trứng này không thể đập, đàn chủ lại không nói rõ ràng, hại cô ta hiện tại không thể giải thích thế nào.
Mặc kệ Kỷ Tiểu Tư nói thế nào vẫn bị cảnh sát mang về cục, muốn cô ta phối hợp điều tra.
Kỷ Tiểu Tư không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cầu cứu Phó Trác Thư, cuối cùng mới ra khỏi cục cảnh sát.
Buổi chiều khi đi học, Đường Quả không gặp Kỷ Tiểu Tư, quét mắt nhìn bao lì xì trong nhóm, lúc này mới phát hiện Kỷ Tiểu Tư tìm cô rất lâu, khóe miệng cô hơi vểnh.
“Kỷ Tiểu Tư đâu?”
“Bị đưa đến cục cảnh sát, ở tiểu khu nhà cô ta có rất nhiều đứa trẻ và người già bị xộc mùi thối đến choáng.”
“ A. . .”
Đường Quả cũng không chú ý, để Kỷ Tiểu Tư nếm thử mùi vị bị tất cả mọi người bài xích, không biết những người kia có yêu cầu cô ta dọn nhà hay không nha, cô đột nhiên có hơi tò mò.
Sau khi quả trứng kia hỏng cũng không có nguy hại gì, chỉ là rất thối mà thôi.
[ Ký chủ, Ngụy Viêt đang trộm ngắm cô kìa. ]
Hệ thống có cảm giác, nó có thể kiểm tra thời điểm Ngụy Việt nhìn ký chủ nhà nó, tim đập không bình thường, nhìn Ngụy Việt nó biết hắn đã ngã trong tay ký chủ nó rồi a.
Nói thật nó có chút thất vọng, dù sao Ngụy Việt là người đầu tiên kiên trì trái tim của mình trong tay ký chủ lâu như vậy.
Nơi nào hiểu được đó là bởi vì ký chủ căn bản không có nghiêm túc trêu chọc, kết quả đẩy vào liền ngã.
“Phó Trác Thư cũng không ở đây, đến cục cảnh sát đón Kỷ Tiểu Tư à?”
Khóe miệng Đường Quả kéo lên, xinh đẹp vô cùng, Ngụy Việt nhìn lén cô tim bắt đầu đập loạn, hắn vội vàng cúi đầu, giả vờ như mình không thấy gì cả.
Rõ ràng hiện tại cô không dễ nhìn chút nào nhưng hắn càng nhìn càng không thể rời, hắn chắc chắn bị bệnh rồi, Ngụy Việt mê mang nghĩ, ngày mai trốn học không đến.
Buổi chiều sau khi tan học, Ngụy Việt không lập tức rời phòng học, ngược lại âm thầm quan sát cô gái ngồi cùng bàn với hắn.
Thấy Đường Quả vẫn đang làm bài tập, hắn kìm nén không được hỏi, “Cô không đem sách bài tập về nhà sao?”
“Ừ, cũng không phải quá nhiều, làm xong rồi về.”
“Làm xong tầm sáu giờ rưỡi.”
“Bên ngoài trường có tài xế cùng bảo tiêu.”
Ngụy Việt không nói lời nào, yên lặng ngồi tại chỗ ngồi, mọi người trong lớp đều biết thói quen Đường Quả làm xong bài tập mới về nhà, cùng cô tạm biệt về trước, nhìn Ngụy Việt một cái, mập mờ cười tủm tỉm rời đi.
Ngụy Việt: “. . .” Thật tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro