Editor: Halley
"Đường hoa khôi, tên Mã Mậu kia lại tới." Nữ sinh trước mặt liếc qua chỗ ngồi trống không của Ngụy Việt, Ngụy Việt hôm nay tham gia thi đấu, xin nghỉ một ngày.
Mã Mậu ở Nhị Trung kia, mỗi lần thừa dịp Ngụy Việt không ở đây, sẽ lén lút chạy qua bên này.
Ban đầu bọn họ còn tưởng hắn ta đến tìm Kỷ Tiểu Tư, không ngờ Mã Mậu kia công khai tìm Kỷ Tiểu Tư chỉ nói mấy câu, lại lén nhìn qua Đường Quả.
Về sau hắn dứt khoát quang minh chính đại đến tìm Đường Quả, không biết rắp tâm tư nhớ nhung gì nữa.
"Đường hoa khôi, cậu phải cách xa Mã mậu kia một chút, hắn ta rất nguy hiểm."
Nữ sinh đằng trước vừa nói xong, liền phát hiện ánh mắt Mã Mậu âm trầm nhìn cô, dọa cô vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Đường Quả đang ăn cơm, cùng không thèm nhìn Mã Mậu bên kia một cái.
"Buổi trưa hôm nay tôi mời cậu đi ăn thế nào?"
Mã Mậu ấp úng nói, hoàn toàn không có khí thế của học bá trường Nhị Trung, nếu như có người tận mắt thấy hắn lịch sự với bạn học như vậy, bọn họ đều cho rằng Mã Mậu bị đổi rồi.
Đường Quả mí mắt động đậy, "Tôi ăn no rồi."
"Nếu như không ăn, đến nhìn một chút cũng được, có thể uống trà gì đó. . ." Mã Mậu nhìn gương mặt Đường Quả, trong lòng nổi lên áy náy, "Tôi. . . Tôi lúc trước thật sự không cố ý làm tổn thương cậu, tôi ở đây nhận lỗi với cậu được không?"
【Ký chủ, cô trêu chọc Mã Mậu lúc nào thế? 】 Hệ thống ngạc nhiên.
Đường Quả hừ lạnh, "Ta ăn no rửng mỡ mới đi trêu chọc hắn ta, bạn trai ta ta còn chưa trêu đủ, làm gì có thời gian chơi với hắn ta."
Hệ thống nghĩ thầm, ký chủ nhà nó xưa nay rất có cá tính, sẽ không đi trêu loạn người cô không có cảm giác. Phải nói rằng, người không hấp dẫn cô, cô kiên quyết không trêu chọc, đánh chết cũng không trêu chọc qua.
"Không có hứng thú." Đường Quả cúi đầu ăn cơm, "Cậu nhanh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu."
"Nhất định phải như vậy sao?" Mã Mậu có chút thất vọng, "Cậu muốn cái gì, tôi đền bù cho cậu, có được hay không?"
Đường Quả nhíu mày, "Có thể a." Mẫu Mậu cao hứng, tiếp tục nói, "Cậu tự tạt axit lên mặt chính mình tôi lập tức tha thứ cho cậu, cùng cậu làm bạn tốt."
Nụ cười Mã Mậu cứng đờ, nhìn chằm chằm Đường Quả không nói ra lời, "Cậu chán ghét tôi như vậy sao?"
"Cậu đang nói nhảm sao? Cậu đi hỏi một chút những cô gái bị tạt axit xem, có ai không hận người tạt axit lên chính mình?" Ánh mắt Đường Quả lộ ra mấy phần giễu cợt, "Mấy việc cô ấy làm còn điên cuồng hơn so với tôi, đem người nghiền xương thành tro, tôi đây đối với cậu còn quá tiện nghi."
Mã Mậu cả kinh lui về phía sau một bước, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Quả. Hắn cũng không biết tại sao mình muốn tới đây, còn muốn cầu xin cô tha thứ. Hắn cho là mình điên rồi, chẳng lẽ lại vì cô có gương mặt giống với Kỷ Tiểu Tư sao?
Hắn không biết, rõ ràng ngay từ đầu người hắn thích là Kỷ Tiểu Tư, hắn không rõ bây giờ ánh mắt của hắn đều tập trung vào Đường Quả. Còn đối với Kỷ Tiểu Tư, hắn đã không còn cảm giác như trước đây.
Mã Mậu còn muốn nói thêm điều gì, Phó Trác Thư cùng Kỷ Tiểu Tư tiến vào phòng học, hai người hẳn là vừa mới đi ăn cơm.
Kỷ Tiểu Tư nhìn thấy Mã Mậu vội vàng chạy trốn sau lưng Phó Trác Thư, co ta thật sự rất sợ cái tên điên cuồng Mã Mậu này.
Phó Trác Thư nhìn thấy Mã Mẫu cũng biến sắc, vội vàng chú ý đến Đường Quả đang chậm rãi ăn cơm, thấy cô không có chuyện gì, không tự chủ thở ra một hơi.
"Mã Mậu, đây là Nhất Trung."
Phó Trác Thư cũng không e ngại Mã mậu, Phó gia hắn không kém Mã gia.
"Cô ấy đã bị cậu làm tổn thương, cậu sao có thể yên tâm thoải mái mà xuất hiện trước mặt cô ấy?"
Phó Trác Thư biết Mã Mậu tới làm cái gì, hắn cảm thấy thật nực cười, trước làm tổn thương cô, thậm chí không tiếc dùng gia tộc để cưỡng chế cô, bây giwof lại muốn cầu xin cô tha thứ, Mã Mậu này cũng không phải thứ tốt lành gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro