Chương 706 - 707: Thí chủ khoan đã (19 - 20)

Editor: Tieen

Chương 706: Thí chủ khoan đã (19)

Huyền Thanh từ cửa sau chùa đi ra ngoài, đi không xa, liền đến bãi cỏ mà mấy con chuột chũi tinh nói.

Khoảng năm mét vuông cỏ thôi, nhà chuột chũi tinh ở xung quanh này, ngày thường bọn họ ở trên bãi cỏ này chơi đùa.

Ngày đó là tiểu hài tử đi theo người nhà đến thắp hương bái Phật nghịch ngợm, từ cửa sau chùa chạy ra, vừa vặn đụng phải mấy con chuột chũi tinh.

Chuyện sau đó chính là như lời đám chuột chũi tinh nói.

Đám chuột chũi tinh từ túi bắt yêu đi ra, nhìn thấy bãi cỏ quen thuộc này, toàn bộ đều hóa thành nguyên hình, vui vẻ chạy nhảy.

Xung quanh đều rất an toàn, Huyền Thanh mang theo Tô Mộc trở về chùa.

Trước khi trở về, lão ngũ chuột chũi tinh kia kéo góc áo Huyền Thanh, muốn đem một thanh đao không biết chúng nó cất giấu ở đâu đưa cho Huyền Thanh.

Huyền Thanh từ chối, lão ngũ kia liền từ trên người lại móc ra, cuối cùng cũng không móc ra cái gì, liền nói một câu cảm ơn, nhìn theo Huyền Thanh và Tô Mộc rời đi.

Tô Mộc cùng Huyền Thanh trở lại trong chùa, trên đường chào hỏi các sư huynh đệ hắn sôi nổi nghi hoặc nhìn Tô Mộc trên vai hắn, nhiều người hỏi, Huyền Thanh cũng cảm giác được không ổn, cho nên sau khi trở lại phòng của mình, cùng Tô Mộc thương lượng.

"Thí chủ, hãy đi xuống bả vai bần tăng."

Tô Mộc vừa nhảy, liền nhảy lên bàn.

Huyền Thanh cầm ấm đun nước, rót hai ly nước.

Tô Mộc ngồi trên bàn, chân trước cầm lấy ly nước, uống lên.

"Thí chủ, ở trong chùa, người có thể không ngồi trên vai bần tăng hay không, ở trong chùa, có chút không ổn."

"Được." Nước trà trong chén Tô Mộc thấy đáy, Huyền Thanh rót cho cô một chén khác.

Huyền Thanh cho rằng đã thương lượng xong, ở trong gian phòng mình đã lâu không trở về thu dọn một phen, chuẩn bị ra cửa, sau đó...

"Thí chủ..."

Giọng điệu của Huyền Thanh toát lên vẻ bất đắc dĩ.

Hắn nhìn ngực mình, Tô Mộc chui vào ngực hắn, chỉ lộ ra một cái đầu.

Cô có bộ lông trắng bạc, rất dễ nhìn thấy.

"Ngươi nói ta đừng ở trên vai ngươi." Tô Mộc dùng lời nói của hắn phản bác.

"Vậy cũng không thể như thế, thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân."

"Pháp sư coi ta là một con thú là được."

"Mặc dù vậy, giới tính của thí chủ cùng bần tăng vẫn là thụ thụ bất thân."

"Pháp sư cảm thấy giới tính như thế nào cùng ngươi thụ thụ có thân?"

Huyền Thanh: "..."

"Thí chủ nói đùa, Huyền Thanh từ nhỏ đã thích ở một mình, cũng chưa từng cùng người nào cũng thân cận như vậy."

Hắn vô cùng quật cường đang nắm lấy điểm này không buông, Tô Mộc bất đắc dĩ, từ ngực hắn, vọt tới cổ tay áo hắn.

Từ cổ tay áo thò đầu ra.

"Pháp sư, như thế tốt không?"

Huyền Thanh thấy nàng đã lui bước, hơn nữa nàng ở trong ống tay áo của mình, chỉ cần không lộ diện, người khác tất nhiên phát giác không được, cũng không nói nữa.

Vì phòng ngừa cô khó chịu, Huyền Thanh còn cố ý đem khuỷu tay uốn cong, đặt ở bụng, để cho cô thoải mái nằm ở giữa ống tay áo.

Huyền Thanh đến phòng của trụ trì cùng sư phụ và trưởng bối, cánh cửa đóng lại đã mở ra, sư phụ cùng trụ trì cùng trưởng bối của hắn đã nói xong.

Những người còn lại đều rời đi, chỉ còn lại trụ trì cùng sư phụ ở đó.

Hai người mặc áo cà sa, râu hoa râm, rất có khí chất thanh phong đạo cốt.

"Sư phụ, trụ trì, Huyền Thanh đã trở về."

Cúi người khom lưng trước hai người.

Hai người gật đầu, sờ sờ râu, nhìn Huyền Thanh: "Trở về vừa lúc."

Lập tức hai người đem sự tình trong chùa nói cho hắn biết.

Ba ngày trước trong chùa, quan phủ Viên thành thỉnh cầu trụ trì đi dẫn hồn cho một thi thể, để quan phủ tìm kiếm hung thủ thật.

Tính toán thời gian chết của người chết, thời gian qua đời mới qua hai ngày, theo lý mà nói, hồn phách vẫn còn.

Chương 707: Thí chủ khoan đã (20)

Nhưng trụ trì liên tục thử hai lần, phát giác dẫn hồn không có hiệu quả.

Dẫn hồn người chết qua đời trong vòng bảy ngày đều có hiệu quả, bảy ngày sau hồn phách của người chết đi tới địa phủ, chiêu hồn không có hiệu quả.

Mà hiện tượng lần này của người chết này, chỉ có thể có hai loại giải thích.

Thứ nhất, hồn phách của người chết bị mang đi một cách ác ý.

Thứ hai, hồn phách của người chết đã tan biến.

Có thể làm được hai điều này, không phải người có pháp lực cao cường, chính là yêu quái pháp lực cao cường.

Ngày thứ hai sử dụng dẫn hồn không hiệu quả, trụ trì lại được gọi đến nha môn Viên thành.

Người nha môn nói xung quanh thi thể kia đột nhiên cảm giác âm phong từng trận, giống như có cái gì không đúng.

Trụ trì vừa nhìn, kinh ngạc phát giác, thi thể kia thế nhưng bắt đầu sinh ra oán khí.

Trụ trì cho rằng là hồn phách của người chết, lại sử dụng dẫn hồn, nhưng vẫn không có kết quả, mà oán khí của thi thể này càng ngày càng nặng.

Sau mấy lần thử nghiệm, trụ trì sai người mang thi thể về trong chùa, mấy vị lão nhân pháp lực cao thâm trong chùa thay phiên nhau kiểm tra, vẫn không có kết quả.

Đêm đem thi thể đặt ở chùa, có yêu lẻn vào trong chùa muốn hấp thu oán khí của thi thể kia.

Bị trụ trì kịp thời phát hiện, yêu pháp lực cao cường, chạy trốn.

Sau đó trụ trì cùng mấy vị sư huynh đệ trong chùa hợp lực, mở ra kết giới chùa, phòng ngừa lại có yêu pháp lực cường thế xâm nhập vào.

Mà mới vừa rồi thương lượng một phen, quyết định vì người chết siêu độ, tản đi oán khí càng ngày càng nặng.

Bất luận khi còn sống chịu khổ sở cỡ nào, sau khi chết hồn quy địa phủ, luân hồi chuyển thế.

Huyền Thanh nghe xong, thỉnh cầu đi kiểm tra một phen.

Trụ trì cùng sư phụ đang có ý này.

Bất quá trước khi đi, Huyền Thanh gọi Tô Mộc đi ra, thỉnh tội với hai vị trưởng bối.

Trụ trì cùng sư phụ chưa từng nhận thấy yêu khí trên người cô, nếu không phải Huyền Thanh nói, bọn họ tuyệt đối nhìn không ra, đây là yêu.

Như thường lệ mà nói, cho dù yêu đột phá kết giới vào trong, khí tức yêu vừa khuếch tán, kích phát bộ yêu pháp ấn của chùa, là có thể bị bắt được.

Đương nhiên, ngoại trừ yêu lực cao thâm có thể nhanh chóng tránh thoát pháp ấn ra.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Mộc có thể sử dụng kim bát tiến vào, lại còn kiên trì uống thuốc.

Đây là trên đường cô nghe Huyền Thanh nói.

"Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của ta." Tô Mộc vẫn dùng lời đối đãi như vậy lấy lệ cho qua.

Muốn truy cứu quá phiền toái, hơn nữa đây đều là thứ vượt quá nhận thức của bọn họ, giải thích cũng phiền toái.

Trụ trì cùng sư phụ tín nhiệm Huyền Thanh, cũng không hỏi nhiều, chỉ để cho hắn dựa theo quy củ của chùa, sau đó tự đi lĩnh phạt là được.

Trước đó, hãy đi xem thi thể.

Thi thể được vớt ra từ sông, lúc trước sưng to, hiện giờ đặt một thời gian, làn da nếp gấp lên.

Nhưng vẫn có thể phân biệt khuôn mặt.

Huyền Thanh kiểm tra, Tô Mộc từ cổ tay áo hắn thò đầu ra, nhìn một chút, sau đó một bộ không có hứng thú trở về trong tay áo hắn, nằm bất động.

Cuộc sống như vậy thực sự nhàm chán, vẫn phải tìm một số cách để kiếm tiền.

【 Ký chủ, cô nhìn bộ dáng hiện tại của cô xem, lấy hình thái một con hồ ly đi kiếm tiền? 】

Cửu Thiên Tuế ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười.

"Hệ thống, trước khi mi phân biệt đối xử, hãy xem lại chủng loại của mình."

Tô Mộc nhàn nhạt trả lời.

Cửu Thiên Tuế hừ lạnh một tiếng: 【 Ký chủ, xin cô nhớ kỹ, bổn hệ thống là hệ thống cao cấp Tinh Tế, không phải một con thú như cô có thể địch nổi! 】

Ký chủ là thú, a ha ha ha ha...

Nói ký chủ như vậy, đột nhiên cảm thấy sảng khoái.

"Mi không cần phải dựa vào ta, hiện giờ thân là một con thú để tồn tại."

Cho nên nói, cái gì mà hệ thống cao cấp, cuối cùng không có chút tác dụng.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Tim ta đau quá man!

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro