Chương 831 - 832: Nữ binh đặc chủng (65 - 66)

Editor: Tieen

Chương 831: Nữ binh đặc chủng (65)

Tô Mộc trở lại bệnh viện quân đội, y tá ở cửa nhìn thấy cô, lo lắng vội vàng chạy lại, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái.

Mà Trình Lạc, vẫn luôn đi theo sau xe taxi cô lên, nhìn thấy cô vào bệnh viện quân đội, đôi mắt hắn ảm đạm đến đáng sợ.

Xe dừng lại bên ngoài bệnh viện quân đội một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Đi tra."

"Vâng, Boss." Vệ sĩ cung kính trả lời.

Trở lại phòng khách sạn, Á Thất không có ở đó, chỉ có hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

"Đuổi đi." Hắn ném ra hai chữ rồi đi vào phòng tắm.

Khi hắn tắm rửa, dường như không khí trong phòng tắm vẫn mang theo hơi thở của cô, điều này khiến hắn không thể không nhớ sự mềm mại của đôi môi cô.

Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp mơ hồ, Trình Lạc nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo mới rồi đi ra ngoài.

"Boss, tình trạng của Nam Khê tiểu thư ở đây." Vệ sĩ cầm một chồng tài liệu trong tay.

Trình Lạc nhận lấy tài liệu, lười biếng ngồi trên ghế sofa, lật xem.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào những dòng chữ nói cô đã hôn mê trong ba năm, hắn cảm thấy đặc biệt chói mắt.

Trong ba năm qua, hắn chật vật, mà cô, lại hôn mê suốt ba năm.

Hôm nay vừa tỉnh lại, cô liền tới tìm hắn.

Ai nói cho cô biết vị trí của hắn, hắn không đuổi theo tìm tòi, hắn chỉ biết rằng cô quan tâm đến hắn, nhiều hơn hắn nghĩ.

Vào đêm trước khi hắn định tỏ tình, đã xảy ra chuyện như vậy, hai người họ đã xa nhau ba năm.

Trong ba năm, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Những điều này đẩy bọn họ ngày càng xa hơn theo thời gian.

Sau khi trở về nước, hắn thực sự đã dùng lòng hận thù đã khiến bản thân quyết tâm hơn trên con đường này.

Mà cô đã chủ động thu hẹp khoảng cách giữa hai người trong ba năm qua.

Nhưng...

-

Tô Mộc biến mất vào ngày đầu tiên cô tỉnh dậy, dưới sự giám sát và yêu cầu mạnh mẽ của cha mẹ Nam, cô ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa, chứng tỏ rằng cô đã hoàn toàn bình phục, cần được xuất viện để hiểu biết thế giới sau ba năm này, cha mẹ Nam cuối cùng đã bị cô thuyết phục.

Mặc dù mùa đông gió lạnh thấu xương, nhưng vào ngày Tô Mộc xuất viện, mặt trời lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên mặt đất, xua tan cảm giác tê buốt do mùa đông lạnh giá gây ra.

Tô Mộc đi cùng với cha mẹ Nam, bước đi trên mặt đất ấm áp, đi bộ về nhà.

Điều cô không để ý là có một chiếc xe bên cạnh bệnh viện quân đội, một đôi mắt trong xe luôn dõi theo cô từ lúc cô rời bệnh viện, cho đến khi cô lên xe, chiếc xe lái đi.

Người này không ai khác chính là Trình Lạc.

Mặt trời bên ngoài ấm áp, nhưng nó không thể chiếu sáng bóng tối nơi hắn.

Nam Khê, mặc dù em muốn thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta.

Nhưng khoảng cách giữa chúng ta là em ở phía ánh sáng, còn anh ở phía bóng tối.

Trước nay em vẫn luôn ở dưới ánh mặt trời, làm sao anh nỡ kéo em vào bóng tối chứ?

-

Tô Mộc về nhà, mẹ Nam đã sớm dọn dẹp phòng rồi.

Sau khi trở về nhà, cô không được phép di chuyển nhiều, buổi chiều, quân đội bên kia gọi điện tới, chào hỏi tình trạng sức khỏe của cô, nghe tin cô đã xuất viện, đề nghị cô đến quân đội giải sầu.

Mẹ Nam thật ra không vui, nên cha Nam lái xe đưa Tô Mộc qua.

Ba năm.

Đối với cô mà nói, đó chỉ là một giấc ngủ, đối với quân khu mà nói, không có gì thay đổi lớn, chỉ là có người đến, có người đi.

Tô Mộc bước vào cửa quân khu dưới cái nhìn chăm chú của cha Nam.

Tư lệnh và Cố Thành Phong, còn có Tuyết Hồ cùng với những chàng trai trước đây đã huấn luyện với Trình Lạc, bây giờ đã trưởng thành trở thành trụ cột, đều đang đợi cô.

Chương 832: Nữ binh đặc chủng (66)

Cùng với tiếng vỗ tay vang lên, Tô Mộc do dự một chút, sau đó vững vàng đi về phía bọn họ.

Đầu tiên là tư lệnh, Cố Thành Phong trò chuyện vài câu với Tô Mộc, rồi đến văn phòng nói chuyện một lúc, sau đó để lại thời gian và không gian hiện tại cho cô và đồng đội nữ binh Tuyết Hồ và những tân binh từng do cô chỉ huy huấn luyện.

Tư lệnh và Cố Thành Phong rời đi, nữ binh Tuyết Hồ và những thiếu niên kia đã không còn kiềm chế nữa, nhìn Tô Mộc trêu chọc nói:

"Diệt Tuyệt sư thái, hoan nghênh trở về."

"Hoan nghênh trở về."

"Ba năm qua không gặp, hình như Diệt Tuyệt sư thái trắng hơn rất nhiều."

"Không chỉ trắng, mà còn gầy, có lẽ bây giờ cô không thể ngược được chúng tôi."

Khi các nữ binh Tuyết Hồ nghe thấy điều này, bọn họ lập tức nói: "Đội trưởng không thể ngược các cậu, chẳng lẽ chúng tôi không ngược được?"

Các chàng trai lập tức ngừng nói.

"Ba năm không đánh nhau, tới thủ xem thân thủ." Tô Mộc làm bộ, bẻ khớp xương ngón tay "rắc rắc".

Các chàng trai ngay lập tức xua tay cự tuyệt.

"Bóng ma của cô vẫn còn đó, không cần chứng minh."

"Ha ha ha, dám nói huấn luyện viên Nam Khê là bóng ma, cậu đang tìm chết!"

....

Mọi người trò chuyện vô cùng náo nhiệt, dù ba năm không gặp nhau, cũng không có vẻ xa lạ, ngược lại đùa giỡn không câu nệ, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.

Ngoại trừ một Trình Lạc năm đó, mười nam binh sĩ còn lại tạo thành một đội, được gọi là Bộ đội đặc chủng Hỏa Diệu.

Đội trưởng của đội Tuyết Hồ đã được Danh Tử đảm nhiệm trong ba năm cô hôn mê.

Sau khi trò chuyện với đám người bọn họ một lúc, Tô Mộc đi đến phòng làm việc của tư lệnh.

Tư lệnh hỏi Tô Mộc có cần nghỉ ngơi một thời gian mới trở về quân đội hay không, Tô Mộc rất kiên quyết đã quyết định rời quân.

Tư lệnh nghe xong, cùng không ngoài ý muốn, mà chỉ hy vọng rằng cô sẽ ở lại quân khu thêm một thời gian nữa.

"Coi như đó là quá trình rời khỏi quân đội, cô vừa rời đội đã là ba năm, trở về liền rời khỏi đội ngũ, ta sợ có chút đả kích đối với các đội viên, nên cho bọn họ chút thời gian tiếp nhận."

Tô Mộc nhìn tư lệnh rồi nói: "Tư lệnh có chuyện cứ nói thẳng."

Muốn giữ cô lại một thời gian? Quá trình rời quân sao?

Toàn độ đều là biện minh cho ý đồ khác của ông mà thôi.

"Nam Khê, một khi đã như vậy, ta sẽ nói thẳng." Tư lệnh đưa một chồng tài liệu cho Tô Mộc.

Tô Mộc nhìn qua.

Đây là về Trình Lạc.

Hắn mới trở về nửa tháng, đã chiếm được toàn bộ lãnh thổ của Lão Quỷ ban đầu rồi.

Người của Liên minh sát thủ quốc tế dữ dội khó chơi, nếu đóng quân ở nước N, nhất định là một tai họa lớn.

Đây không phải là điều mà tư lệnh thực sự muốn Tô Mộc làm, điều mà tư lệnh muốn là kỹ thuật mà Lão Quỷ che giấu.

Trên tay Lão Quỷ có kỹ thuật chế tạo vũ khí và các nghiên cứu khoa học kỹ thuật

Những thứ này từng là của Trình gia.

Mà lão không bị xử tử trong suốt những năm qua vì quân đội muốn lấy những thứ này từ lão.

Có thể nói, Lão Quỷ đã để lại một phương án dự phòng nhằm bảo mệnh.

Trình Lạc trở thành thủ lĩnh của Liên minh sát thủ quốc tế, điều này đã gây chấn động cho quân đội, hắn cũng chiếm được các nơi cứ điểm của Lão Quỷ mà quân đội đã tìm kiếm trong một thời gian dài chỉ trong nửa tháng.

Bọn họ nghi ngờ những thứ này nằm trong tay Trình Lạc.

Người có thể tiếp xúc với Trình Lạc, ở trong ấn tượng của tư lệnh, cũng chỉ có một mình cô. 

"Được, nhưng tư lệnh phải đồng ý với tôi một điều kiện."

Tô Mộc sẵn sàng đồng ý.

Nghe yêu cầu của Tô Mộc, tư lệnh im lặng một lúc rồi đồng ý.

Hai ngày sau.

Tô Mộc đưa cho tư lệnh thứ mà ông muốn.

Tư lệnh nhìn cô, còn muốn giữ lại: "Cô vẫn chưa nói lời tạm biệt với đồng đội Tuyết Hồ, cô có muốn đi không?"

"Không cần." Nói lời tạm biệt cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, trong ba năm cô không ở đây, đội ngũ cũng đã quen với hình thức không có cô.

Tạm biệt, sẽ có suy nghĩ gặp lại.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro