RED
Evelyn Chevalier x Astra Yao
---RED---
original author: Bae967 (on AO3)
lưu ý: bản dịch dùng 'cô ấy' cho cả hai để vai vế của 2 người không bị phân biệt, giống như sắc thái của tác phẩm gốc.
Xưng hô trong bản dịch sẽ không được đồng bộ để tạo cảm giác gần gũi những lúc cần thiết.
______________________
Tác giả notes:
*14.000 chữ, (Evelyn x Astra) không phân công thụ. Có yếu tố chiến thương, kết thúc có hậu (HE), một phần có thể hơi lệch nhân vật (OOC).
*Dòng thời gian diễn ra sau sự kiện Vành Sao
*Sau khi viết xong, nhận ra đã bao gồm phần lớn những hiểu biết của mình về cặp đôi Evelyn và Astra.
________________________________________________________________________________
1
Evelyn không thích màu đỏ.
Nhưng màu đỏ lại ở khắp mọi nơi. Trong màn đêm đô thị lấp lánh ánh neon, trong ánh sáng nóng bỏng của đèn sân khấu, trong những cây son và móng tay được trang điểm cầu kỳ. Cô luôn trốn chạy, nhưng lại không ngừng chạm mặt nó.
Có một ngoại lệ. Màu đỏ thắm sâu thẳm, đó là đôi mắt của Astra. Ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, giống hệt khoảnh khắc cô ấy quay người rời đi bảy ngày trước.
Đêm ấy, nốt nhạc cuối cùng rơi khỏi đầu ngón tay. Âm thanh cây đàn dừng lại. Evelyn vẫn nhớ vẻ mặt dịu dàng mà trang trọng của cô gái.
"Tớ thích cậu, Eve."
"Chúng ta ở bên nhau nhé." Cô ấy đưa tay ra, trao cả thế giới.
Những lời giản đơn thuần khiết như chính con người của cô. Nhưng Evelyn không nắm lấy bàn tay ấy. Cô không thể nắm lấy.
"Eve, là tớ hiểu lầm sao?" Không nhận được câu trả lời như mong đợi, giọng Astra khẽ run. Ánh trăng chiếu sáng những vì sao dần lụi tắt trong mắt cô
Evelyn không đáp.
"Cut." Giọng đạo diễn trên phim trường kéo cô về thực tại.
Evelyn định thần, đưa chai nước và khăn. "Nước của cô đây." Ánh mắt chạm vào Astra đang bước tới, rồi nhanh chóng lảng đi.
Cô ấy nhận lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay Evelyn, cả hai đồng thời khẽ run. Suốt tuần qua, mỗi lần nhận nước, Astra đều cố ý tạo ra chút tiếp xúc, mong chờ phản ứng từ Evelyn. Cô ngẩng lên, nhưng đối phương vẫn tỏ ra như không có gì. Astra khẽ cắn môi dưới.
Quay phim kết thúc, đoàn phim rời đi. Góc phòng chỉ còn lại hai người.
"Hôm nay biểu diễn tốt lắm," Evelyn cố phá vỡ sự ngưng đọng.
Astra nghịch nắp chai nước, tóc đen che nửa khuôn mặt.
"Cậu thấy tốt thì tốt." Cô dừng lại, như đang gom góp dũng khí. "Eve, giữa chúng ta—"
"Chiều nay còn buổi phỏng vấn, phải đi rồi, tiểu thư."
Evelyn gõ nhẹ màn hình điện thoại, vội bổ sung rằng nếu trễ sẽ khiến biên tập viên khó chịu, rằng ánh đèn cần kiểu trang điểm nào phù hợp hơn. Những lời vụn vặt chặn đứng câu hỏi chưa kịp thốt ra.
Astra quen thuộc với chiêu trò này. Mỗi khi Evelyn không muốn đối diện, cô đều làm vậy. Bận rộn là lớp ngụy trang không thể phản bác.
Bữa tối.
Im lặng trở thành vị khách thứ ba, chen lấn nặng nề giữa hai người.
Astra máy móc khuấy món mì trong bát, xoay, xoay. Cuối cùng, cô từ bỏ hành động vô nghĩa này.
"Gần đây cậu lạ lắm," cô đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang cắm cúi ăn mì. Ngón tay khẽ gõ mặt bàn. "Sao không dám nhìn tôi? Sao lúc nào cũng như tâm hồn treo ngược cành cây?"
Astra nghi ngờ mình đã sai. Lời tỏ tình đêm ấy như một vách đá, cô đưa tay ra, nhưng chỉ thấy bóng dáng Evelyn lùi xa dần.
Evelyn cụp mắt.
"Tôi đang nghĩ về tương lai," cô chậm rãi nói. "Danh tiếng của tiểu thư ngày càng lớn, sự nghiệp sau này sẽ phức tạp hơn. Lưu diễn toàn cầu, hợp đồng quảng cáo, lời mời đóng phim... Tôi tự hỏi, liệu tôi có phải người phù hợp nhất để ở bên cô."
Chỉ là một lời biện hộ. Tay Astra khẽ run.
"Vì lời tỏ tình của tôi sao? Vì cậu không biết cách từ chối tôi?"
"Không," Evelyn lắc đầu mạnh mẽ. "Tuyệt đối không phải vì thế."
"Sau buổi hòa nhạc, chúng ta sẽ nói chuyện," cô ngập ngừng, dịu dàng nói.
"Xem tôi biểu diễn xong, cho tôi câu trả lời, được không?" Astra khẽ cầu xin. "Hứa với tôi."
Evelyn hít sâu, móc tay với cô gái có đôi mắt ươn ướt.
Sau khi bình tĩnh chúc nhau ngủ ngon, Evelyn về phòng mình.
Cởi bỏ mọi lớp ngụy trang, cô mệt mỏi tựa vào cửa. Tiếng chuông hai tuần trước trong hành lang thoát hiểm vẫn vang vọng bên tai, giọng nói lạnh lẽo từ micro từng chữ gõ vào lưng cô.
"Cô phản bội rồi, Scheler's Green."
"Ba tháng không báo cáo tình báo, hai lần từ chối gặp mặt, nguồn tin cho biết quan hệ của cô và mục tiêu đã vượt quá nhu cầu nhiệm vụ." Giọng nói không chút dao động. "Nộp bí mật thương mại của tập đoàn Đế Cao và chiến lược của liên minh TOPS. Tất cả thông tin. Đừng phụ giá trị của việc nằm vùng."
"Chúng tôi đã phái Rhyn giám sát mọi hành động của cô. Cô ta sẽ báo cáo thường xuyên và thực thi lệnh xóa sổ nếu cần. Cô hẳn còn nhớ hiệu quả của cô ta."
"Nộp thông tin, hoặc biến mất. Cô biết tổ chức xử lý kẻ phản bội thế nào."
Evelyn hiểu "biến mất" nghĩa là gì. Bóng tối mơ hồ nuốt chửng tầm nhìn. Trong đầu lướt qua những đồng đội từng biến mất, cuối cùng đều bị cuốn vào một màu đỏ chói mắt.
Evelyn không thích màu đỏ. Những giọt máu bắn ra khi mục tiêu ngã xuống, dấu vết trên găng tay sau nhiệm vụ, con dấu xóa sổ trên hồ sơ. Màu đỏ luôn nhắc cô về quá khứ và bản chất của mình.
Nhưng mặt trời lại chiếu ánh nhìn về phía cô. Đôi mắt ấy. Màu đỏ rực rỡ mà bình yên, màu đỏ không mang sát ý. Cô vừa muốn trốn chạy, vừa muốn đến gần.
Hãy để tôi bảo vệ cô ấy thêm ba ngày nữa, cô thầm nhủ. Nghe cô ấy hát thêm ba ngày.
Cô biết mình đang bước trên dây, may mắn giành được chút ấm áp ngắn ngủi. Lời đe dọa lạnh giá giờ đây thậm chí mang đến một cảm giác "quả nhiên là vậy" bình thản.
Sau buổi hòa nhạc, cô sẽ rời đi một mình, đối mặt với tổ chức.
Cô tuyệt đối không để bất kỳ nguy hiểm nào đến gần tiểu thư, kể cả chính mình.
2.
Sau khi nhận được lời đe dọa, thần kinh của Evelyn lúc nào cũng căng như dây đàn.
Hôm qua, dưới tòa nhà công ty, cô lại nhận ra bóng dáng đeo mũ trùm ấy. Rhyn chẳng hề có ý định lẩn trốn, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Cô ta không tiến lại gần, cũng không trao đổi gì, chỉ lạnh lùng quan sát Evelyn.
Rhyn từng là đồng đội của cô. Họ đã từng kề vai sát cánh nơi lằn ranh sinh tử, nhưng giờ đây lại tái hợp với tư cách thợ săn và con mồi.
Evelyn luôn nghĩ rằng giữa cô và Rhyn, ít nhất cũng tồn tại một sự thấu hiểu nhất định. Nhưng trong tổ chức, chuyện đồng đội cũ trở thành kẻ thù tương lai chẳng có gì lạ lẫm—chỉ là một phương trình lạnh giá.
Lúc này, Evelyn đứng ở góc sân khấu buổi hòa nhạc, ánh mắt lướt qua từng nhân viên. Lần thứ năm kiểm tra lại hệ thống an ninh. Vẫn chưa đủ. Mãi mãi không đủ. Cảm giác bị theo dõi, trực giác từng đồng hành cùng cô suốt bao năm, giờ đây đâm nhói dây thần kinh.
"Địa điểm giao nhận thông tin: hậu trường buổi hòa nhạc. Nếu từ chối, xóa sổ ngay lập tức. Đừng hòng trốn thoát lần nữa."
Cô siết chặt điện thoại. Tổ chức chọn ngày này để hành động không phải ngẫu nhiên—lượng người đông đúc, lực lượng an ninh bị phân tán; đây là khoảnh khắc đỉnh cao trong sự nghiệp của Astra, nên cô ấy sẽ không dễ dàng rời đi. Một bố cục hoàn hảo, vừa khống chế được cô, vừa có thể tiếp cận Astra để đe dọa cô nếu cần.
Cánh cửa phòng trang điểm bật mở, Astra nhẹ nhàng bước ra. Váy xanh lam như bầu trời sao lấp lánh, tóc đen được tết thành những đường nét tinh xảo, những viên pha lê nhỏ lấp lóa giữa mái tóc. Ánh mắt cô tìm đến Evelyn, khóe môi khẽ cong.
"Đẹp không?" Giọng cô nhẹ hơn thường lệ, ánh mắt mang theo chút chờ mong dò xét.
Evelyn cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Vẻ đẹp quá đỗi ấy gần như hóa thành một nỗi đau.
"Rất hợp với tiểu thư."
Ánh sáng trong mắt Astra chợt mờ đi, cô chậm rãi tiến lại gần.
"Tối nay là lời hứa của chúng ta." Cô hạ giọng. "Sau khi diễn xong, Eve đã hứa rồi." Cô gái khẽ nắm lấy vạt áo sơ mi của Evelyn.
Evelyn mỉm cười không lời, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Nữ ca sĩ quay người, bước về phía sân khấu. Evelyn dõi theo bóng lưng cô, cho đến khi mái tóc đen khuất sau tấm màn.
Ba phút trước giờ mở màn. Điện thoại Evelyn rung lên.
"Bọn họ đến rồi. Chuẩn bị tiếp ứng."
Evelyn vội xóa tin nhắn, bước nhanh đến lối thoát hiểm gần nhất.
"Scheler's Green." Một giọng nam xa lạ vang lên từ phía sau.
Cô quay lại, đối diện một gương mặt vừa quen vừa lạ. Bộ đồ đen với những đường nét sắc bén, dáng người cao lớn toát lên sự áp đảo không thể từ chối.
"Đi theo tôi."
"Ở đâu?" Cô hỏi, ánh mắt lén quan sát xung quanh.
"Xe đen ở cửa sau. Mang tài liệu theo."
"Tiểu thư chưa lên sân khấu, tôi cần đảm bảo an toàn." Cô xoay người, giả vờ giơ tay chỉ về phía sân khấu.
Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô.
"Không, đi ngay bây giờ."
Khoảnh khắc giằng co. Cô nhận ra đây không phải thương lượng, mà là bắt cóc.
Xa xa, giọng hát của Astra vươn qua đám đông và bóng tối.
"Trong đêm đen vô tận, tôi nhìn thấy ánh sao của người..."
Evelyn giả vờ phục tùng, bước theo hai bước, rồi bất ngờ xoay người đá mạnh vào đầu gối đối phương. Hắn đau đớn, nhưng phản ứng cực nhanh, lưỡi dao lướt qua cánh tay cô.
Giọng hát trong trẻo vẫn vang vọng, hòa quyện kỳ lạ với bạo lực đang tuôn trào phía sau.
"Trong mắt người là nỗi tang thương tôi chẳng thể thấu hiểu, nụ cười người giấu đi nỗi buồn không ai hay biết..."
Evelyn đỡ đòn, phản công, động tác chính xác. Đối thủ nhanh nhẹn, rõ ràng là một đặc vụ tinh nhuệ. Cô vừa đối phó, vừa liếc tìm thiết bị liên lạc. Nhưng tai nghe đã rơi trong lúc đánh nhau, cô không thể cảnh báo đội an ninh.
"Tôi muốn trở thành ánh sáng của người, soi rọi mọi quá khứ của người..."
"Không biết điều," gã đàn ông cười khẩy. Một nhát dao nữa lao tới, mang theo luồng gió sắc lạnh.
Evelyn tránh được chỗ hiểm, nhưng chân trái bị chém trúng. Cơn đau nhói xộc lên đầu, máu nóng trào ra, chảy thành vệt đỏ nóng bỏng trên bắp chân. Cô cắn răng, giả vờ lùi lại để dụ đối phương tiến lên, rồi bất ngờ dồn sức, đẩy hắn đâm sầm vào tường.
"Hãy để tôi bước vào thế giới của người, cùng người đối mặt với phong ba..."
Cùi chỏ cô đập mạnh vào giá bình chữa cháy trên tường, bình kim loại nặng nề tuột khỏi dây đai. Cô chụp lấy, xoay người đập mạnh vào ngực đối thủ. Hắn bị lực đánh bật ra sau, Evelyn nhân cơ hội giật lấy con dao, một đòn hạ gục hắn.
Chiến thắng đến quá muộn. Evelyn đứng dậy, cơn choáng váng ập tới. Vết thương ở chân nghiêm trọng hơn cô tưởng, máu nóng thấm đẫm ống quần. Tệ hơn, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Đây không phải vũ khí thông thường. Khốn kiếp.
Cô vịn tường, cố lê bước. Phải đảm bảo sân khấu an toàn. Phải cảnh báo đội ngũ. Phải...
"Bên này!" Một giọng nữ vang lên từ bóng tối.
Evelyn cảnh giác xoay người, siết chặt lưỡi dao. Một bóng dáng quen thuộc tiến lại gần. Tóc ngắn, đội mũ trùm.
"Rhyn?"
"Im mồm, đi theo tôi." Rhyn đỡ lấy cô, nhanh chóng đánh giá vết thương và con dao rơi trên sàn. "Chất độc mới của chúng, dành riêng cho đặc vụ. Tôi nhận ra hoa văn trên con dao đó."
"Cô trúng độc rồi, phải xử lý ngay."
"Không... sân khấu... Astra..."
Rhyn kéo cô về phía lối thoát hiểm.
"Đừng nhiều lời, cứu mạng trước đã."
Evelyn lê bước yếu ớt. Dòng máu đỏ lan trên sàn, phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ sân khấu. Hai thế giới gần nhau đến thế, nhưng lại cách xa muôn trùng.
Giọng hát của Astra vẫn trong trẻo lơ lửng trong không khí. Evelyn cố giữ tỉnh táo, nhưng ý thức như cát mịn lặng lẽ trôi qua kẽ tay.
Có lẽ sự chia ly này là một ân huệ tàn nhẫn. Máu và lửa của tổ chức đang tiến đến, và cô đã trở thành cây cầu dẫn lối tới Astra. Rời đi là cách bảo vệ cuối cùng.
Hơn nữa, cô không thể để Astra chứng kiến cô lúc này—thảm hại, bị thương, yếu đuối. Cô không cho phép mình sụp đổ trước mặt cô ấy. Đôi mắt từng nhìn cô, không nên phản chiếu một kết cục như thế.
Tiểu thư, xin lỗi.
Bóng tối không khoan nhượng ôm lấy cô.
3.
Hai tuần. Tròn hai tuần không một tin tức từ Evelyn.
Astra ném điện thoại lên giường. Lại một lần vô vọng. Manh mối từ thám tử tư đứt đoạn, hy vọng lần nữa lụi tàn. Camera giám sát chỉ ghi lại cảnh Evelyn bị một phụ nữ đội mũ trùm dẫn đi, rồi bốc hơi khỏi phạm vi ống kính.
Cô đã thử mọi cách—huy động mối quan hệ để điều tra, công khai treo thưởng tìm người, chạy khắp các bệnh viện trong đêm, lục tung phòng Evelyn tìm dấu vết, thậm chí chi tiền hack vào hệ thống an ninh hậu trường. Nhưng Evelyn như chưa từng tồn tại, không để lại bất kỳ dấu vết nào cho cô lần theo.
Hai tuần trước, Astra đứng giữa sân khấu, ánh sáng như thác đổ tràn xuống.
Đó là khoảnh khắc cô yêu thích nhất. Hàng vạn ánh mắt đổ dồn vào mình, nhưng chỉ một ánh nhìn thực sự quan trọng. Mỗi buổi diễn, cô luôn tìm kiếm đôi mắt tím biếc ấy trong một khoảnh khắc nào đó. Nhưng giờ đây, vị trí ấy trống rỗng.
Bài hát cuối cùng là bài cô viết cho Evelyn. Bề ngoài hoàn chỉnh, nhưng chỉ cô biết đoạn điệp khúc cuối vẫn còn dang dở. Lời bài hát giấu bao bí mật, cũng chứa đựng toàn bộ chân tình của cô. Mỗi nốt nhạc đều chờ đợi một câu trả lời.
Khi cúi chào khán giả, tiếng vỗ tay chưa kịp tan, cô đã lao về hậu trường, chạy đến với nhân vật chính trong bài hát, chạy đến với người cô tin là định mệnh cả đời. Tim đập thình thịch, mỗi bước chân như giẫm trên mây, mỗi hơi thở mang theo nỗi đau ngọt ngào của kỳ vọng.
Cho đến khi màu đỏ kinh hoàng xâm nhập tầm mắt.
Cô không còn nhớ rõ sau đó mình đã thế nào—gào tên Evelyn giữa đống đổ nát và vết máu, lật tung bàn trang điểm, tay quờ quạng trong không khí, đội an ninh đến kéo cô khỏi hiện trường ra sao. Giọng cô vang vọng trong hành lang trống rỗng, va vào tường lạnh lẽo rồi dội lại. Sự tĩnh lặng triệt để bóp nát cô.
Đêm ấy, lớp trang điểm của cô đã nhòe nhoẹt. Nước mắt hòa cùng eyeliner vẽ những vệt đen trên mặt. Như bây giờ.
Trong tầm nhìn mờ mịt, cô như lại thấy vẻ mặt Evelyn hôm đó, u sầu và xa xôi.
"Sau buổi hòa nhạc, chúng ta sẽ nói chuyện."
Dối trá. Tất cả đều là dối trá. Răng cắn vào môi, cô nếm được vị rỉ sét của máu. Nếu biết trước, cô thà không bao giờ tỏ tình, thà giữ khoảng cách an toàn chỉ nhìn nhau không nói. Ít nhất—ít nhất Evelyn vẫn ở nơi cô có thể chạm tới, chứ không như bây giờ, ngay cả một lời từ biệt cũng keo kiệt.
"Tiểu thư, lát nữa còn một buổi tiệc tối cần tham dự." Trợ lý tạm thời lần thứ tư kéo cô ra khỏi trạng thái mơ màng. Một bàn tay lo lắng chạm vào vai cô, nhưng không bao giờ là bàn tay của cô ấy.
Astra hủy gần hết công việc. Tập đoàn Đế Cao gây áp lực nặng nề, đe dọa và chỉ trích liên tiếp ập đến. Cô chỉ giữ lại vài việc quan trọng nhất.
"Được." Astra nghe giọng mình như nuốt phải gai, khản đặc vì những đêm dài khóc cạn. Giọng nói từng là niềm tự hào của cô giờ đã gục ngã.
Từ hôm ấy, Astra không hát nữa. Cô nhìn mình lặng lẽ héo úa.
Cô chưa bao giờ nghĩ chỉnh trang ngoại hình lại là việc phải ép buộc. Ngón tay máy móc thoa phấn lên đôi má hõm sâu, dừng lại khi chạm vào tóc. Trước mỗi buổi tiệc, Evelyn luôn tỉ mỉ chải tóc cho cô, nắm tay cô khi cô căng thẳng. Bàn tay chai sần của Eve truyền hơi ấm, khiến sự mệt mỏi cũng trở nên ngọt ngào.
Cô đau đớn nhận ra không gian này đầy ắp hình bóng Evelyn, đến mức bất kỳ khoảnh khắc nào cũng hóa thành tra tấn. Ký ức màu hổ phách xé toạc nội tâm, lớp phấn vừa phủ đã bị nước mắt làm nhòe, để lộ quầng thâm dưới mắt.
Ý nghĩ đáng sợ nhất xâm chiếm trái tim cô trong đêm khuya—Evelyn có lẽ đã chết.
Chết. Từ này khiến Astra choáng váng. Cô chợt nhận ra mình luôn xem Evelyn là điều hiển nhiên—mạnh mẽ, đáng tin, luôn ở nơi chỉ cần ngoảnh lại là thấy. Cô quên rằng cô ấy cũng là con người, cũng biết đau, biết chảy máu.
Cũng có thể mãi mãi rời xa cô.
Ý nghĩ ấy như rắn độc quấn lấy tim. Cái chết. Vết máu. Trong mơ, bóng đen và màu đỏ cười nhạo vây lấy cô, ánh tím luôn bảo vệ cô lại chẳng còn xuất hiện. Sao lần này, số phận lại không nhìn về phía cô?
Astra chưa từng nghĩ rằng mất đi Evelyn, mình lại yếu đuối đến thế.
4.
"Tỉnh rồi?"
Evelyn nhấc đôi mí mắt nặng trĩu, cảm nhận ánh mắt từ bên giường đang nhìn mình.
Ánh sáng trắng chói buộc cô nhắm mắt lại. Thử lần nữa, cô mới từ từ thích nghi. Trần nhà loang lổ vết nứt cũ kỹ, góc tường bò đầy mốc. Căn hộ chật hẹp với ít ỏi nội thất, cửa sổ bị bịt kín. Một ngôi nhà an toàn điển hình, một dạng lồng giam khác. Suốt mười bốn ngày qua, mỗi lần tỉnh dậy, cô đều nghĩ vậy.
Cô cố ngồi dậy, cơn đau nhói từ chân trái xé toạc cơ thể. Vết thương bị độc tố ăn mòn lành lại chậm chạp lạ thường. Chấn thương khiến cơ thể cô kiệt sức, chỉ muốn ngủ.
"Cô nhờ tôi điều tra tin tức về cô ấy," Rhyn khoanh tay. "Yên tâm, cô ấy không sao. Chỉ là..."
Evelyn nín thở, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
"Đang tìm cô," Rhyn nhún vai. "Tìm điên cuồng. Nghe nói hủy hết mọi lịch trình, thậm chí thuê cả thám tử tư."
Evelyn nhắm mắt. Đau đớn như sóng triều tấn công từ mọi hướng. Vết thương ở chân bỏng rát, đầu óc ong ong, nhưng tim cô lại chịu một nhát đâm sắc nhọn hơn cả.
Người phụ nữ tiếp tục nói, sau đêm ấy, tổ chức xác định Evelyn đã chọn phản bội. Kẻ phản bội không thể tha thứ, tên cô đã nằm trong danh sách xóa sổ.
Đúng như dự đoán. Evelyn đánh giá tình trạng của mình. Chân trái quấn băng dày, cánh tay phải có vết thương nhẹ. Chóng mặt là do độc tố còn sót lại. Đừng nói đến giao chiến, ngay cả đi bộ cũng là xa xỉ.
"Đưa cho họ thông tin cô thu thập được về Đế Cao và TOPS," Rhyn dừng lại một lát. "Tọa độ, mật mã, kế hoạch mua lại chưa công bố—tất cả những gì cô có được trong mấy năm nằm vùng. Tổ chức có thể bán chúng cho đối thủ của TOPS, kiếm bộn tiền."
"Không thể," Evelyn đáp cương quyết.
Những thông tin này đủ để hủy diệt Đế Cao, giáng đòn nặng vào mảng giải trí của TOPS, và phá tan sự nghiệp của Astra.
Rhyn nhìn cô một lúc, bật cười khinh miệt.
"Nhìn cô xem, hoàn toàn thay đổi rồi." Cô ta tiến lại gần, cúi xuống quan sát Evelyn từ trên cao.
"Scheler's Green, một trong những đặc vụ xuất sắc nhất, sao lại cam tâm hy sinh vì một cô nhóc?"
Evelyn không đáp. Không cần phải đáp. Rhyn sẽ không hiểu, cũng chẳng cần hiểu.
"Tôi định cứu cô," Rhyn thở dài, phẩy tay. "Nhưng cô hết thuốc chữa rồi, sa lầy hoàn toàn."
"Tại sao lại giúp tôi?"
Rhyn quay đi xử lý đống đồ vừa mang về.
"Đừng nghĩ nhiều. Chỉ là trả món nợ năm xưa cô cứu tôi trong nhiệm vụ ở Asmhir."
Evelyn nhướn mày, không hỏi thêm. Trong thế giới của họ, có những câu hỏi không nên đào sâu. Cô nhìn cơ thể mình quấn đầy băng gạc. Hiện tại, ngoài dựa vào Rhyn, cô chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn.
"Không có cách nào vẹn cả đôi đường," Rhyn lạnh lùng chỉ ra. "Hoặc cô chết, hoặc rời xa cô ấy để sống. Chọn đi."
Quay về bên Astra là dẫn họa đến cô ấy; trốn chạy một mình nghĩa là vĩnh viễn không gặp lại. Hai con đường, cùng một điềm xấu.
"Tôi cần giấy và bút," cuối cùng, sau một lúc lâu, Evelyn nói.
5.
Trong ba tuần, Evelyn lại rơi vào những ngày bị ác mộng đánh thức liên hồi như lúc trước.
Cơn đau thể xác và gánh nặng tinh thần bóp nghẹt cô. Nỗi nhớ nuốt chửng cô trong những khoảng lặng thất thần. Mảnh vỡ của chiếc cốc vô tình làm rơi lấp lánh trên sàn, cô nhìn chăm chăm, nghĩ rằng nó chẳng khác gì mình.
Nửa đêm tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt chăn đệm, tim đập thình thịch. Cô đếm những hơi thở hữu hạn của mình.
Lời cảnh báo của Rhyn như bóng ma vang vọng—nếu cứ thế này, chân trái cô sẽ vĩnh viễn mất chức năng. Điều đó chẳng quan trọng. Vài ngày nữa, có lẽ cô còn chẳng có cơ hội để thở. Cái chết lặng lẽ rình rập dưới chân.
Ngôi nhà an toàn lạnh lẽo và ẩm ướt, viết lách là điều duy nhất mang lại chút hơi ấm.
Trước mắt hiện lên nụ cười của Astra, ánh sáng dịu dàng trên mái tóc đen dưới nắng, hàng mi khẽ run khi cô ấy hát. Những ký ức ấm áp, dựa vào nhau, nổi bật giữa những ngày u ám vô vọng của cô.
Evelyn mỉm cười thầm. Những mảnh vỡ ấy đủ để cô đối mặt với bóng tối sắp đến.
Mưa đập vào cửa sổ hẹp của ngôi nhà an toàn. Hơi lạnh giúp cô tỉnh táo phần nào. Evelyn ngồi trên xe lăn, cúi người viết.
"Cô thực sự quyết định rồi? Ngày mai một mình đối mặt với tổ chức?" Rhyn cau mày, nhìn bóng lưng gầy gò toát lên ý định bình thản đón nhận cái chết.
Evelyn không đáp, im lặng là câu trả lời. Vết thương ở chân nghiêm trọng hơn dự đoán, độc tố đã ăn mòn dây thần kinh, sự thật khắc nghiệt và rõ ràng. Rhyn thời gian qua đã liều mình che giấu tung tích cô dưới mũi tổ chức, đồng thời chăm sóc cô trong khe hẹp. Cô biết ơn, nhưng không cách nào đền đáp.
Sau nhiều lần tính toán, với cơ thể này, mọi con đường thoát thân đều đã bị chặn. Tiếp tục trốn chỉ vô nghĩa, chỉ kéo dài cái kết không thể tránh.
Thay vì bị lôi đi thảm hại, chi bằng chủ động tấn công. Cô quyết định đàm phán trực tiếp với tổ chức. So với cái chết đơn thuần, cách này còn chút cơ hội giành lợi thế cho Astra.
Cô nhếch môi nhợt nhạt. Mạng sống này của cô vẫn còn chút giá trị.
"Ngốc quá," Rhyn bất ngờ lên tiếng. "Quen biết lâu vậy, tôi chưa từng thấy cô đa cảm thế này."
Evelyn ngẩng lên. "Cô nói thế nghe mỉa mai thật."
"Tôi ít nhất còn biết tự bảo vệ mình." Rhyn đẩy cửa. "Tôi ra ngoài một lát, xem có ai theo dõi chỗ này không."
Evelyn cúi đầu, tiếp tục viết lá thư có lẽ mãi mãi không gửi đi.
Lâu lắm. Có lẽ viết rất lâu.
Cô nhớ lại mình trước đây—chưa bao giờ tự mình tìm kiếm hy vọng. Không thể đưa tay giúp người khác, cũng chẳng muốn nắm lấy tay ai.
Cô chưa từng khóc vì bất kỳ ai ngoài mình.
Ở rìa ý thức mơ hồ, cô đứng trên một đồng hoang mờ mịt. Bầu trời thấp trĩu, mây xám như chì đè xuống. Cơ thể cô nhòe dần, như sương như khói, chỉ một cơn gió là tan biến.
Trên đường chân trời, một tia sáng ấm áp bướng bỉnh cháy mãi. Cô biết đó là Astra. Cô bước tới, nhưng mỗi bước chân, cơ thể cô lại càng thêm hư ảo.
"Cô là đặc vụ hoàn hảo," một giọng nói đều đều vang lên từ mọi hướng, là băng ghi âm lặp lại ngày qua ngày trong quá trình huấn luyện của tổ chức. "Cảm xúc sẽ làm vẩn đục phán đoán, giảm hiệu quả. Sự tồn tại của cô chỉ để phục vụ nhiệm vụ, giá trị của cô nằm ở việc hoàn thành mệnh lệnh."
Giọng nói không hung hăng, không lạnh lùng, mà mang một sự bình thản gần như dịu dàng đầy chắc chắn.
"Quay về bóng tối đi. Ở đó, cô có thể phát huy hoàn hảo. Ở đó, cô không cần cảm nhận, không cần khao khát, không cần đau đớn."
Cát đen từ mọi phía tràn đến, nhấn chìm đôi chân cô, rồi đầu gối, eo, cuối cùng là ngực. Cô vươn tay, tuyệt vọng cầu cứu tia sáng ấy, nhưng cát đen đã dâng đến cổ, lan đến cằm.
Cô chìm xuống, bị kéo vào một vực sâu không đáy. Bóng tối càng lạnh, càng nặng, ép chặt lồng phổi, khiến cô không thở nổi. Tia sáng ấy dần xa, nhỏ lại, chỉ còn một chấm như đầu kim.
Ngay khi cô sắp bị nuốt chửng, một giọng nói từ xa vọng đến, yếu ớt nhưng rõ ràng lạ thường.
"Evelyn!"
Evelyn giật mình mở mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Tiếng khóa cửa xoay gấp gáp phá vỡ sự tĩnh lặng, âm thanh kim loại va chạm sắc nhọn như còi báo động.
Thần kinh cô căng lên, phản xạ vượt qua suy nghĩ, tay nhanh chóng chạm vào vị trí giấu sẵn dưới xe lăn, nắm chặt chuôi dao lạnh buốt.
Mạch đập thình thịch trong tai. Cô nín thở, ánh mắt khóa chặt quỹ đạo tay nắm cửa, tính toán góc tấn công. Trong ngôi nhà an toàn chật hẹp này, đường lui đã không còn.
Cửa mở. Không phải người phụ nữ tóc ngắn như cô dự đoán.
Nước mưa nhỏ xuống từ tóc Astra, rơi lặng lẽ trên sàn. Cả người cô ướt sũng, tóc đen như rong biển dính vào má nhợt nhạt, vùng mắt sưng đỏ hòa lẫn với vệt mưa. Cô thở hổn hển, như kẻ chết đuối vừa ngoi lên từ đáy biển khao khát không khí.
Khoảnh khắc thấy Evelyn, cô đứng sững, môi run rẩy gọi tên.
"Evelyn..."
Ngón tay Evelyn buông chuôi dao, tiếng kim loại chạm nhẹ vang lên chói tai trong im lặng. Cơn choáng váng dữ dội đánh vào cô. Đồng tử cô rung động, nhất thời không phân biệt nổi thực tại và mộng mị.
Không thể nào, không thể nào.
"Tiểu thư..." Giọng Evelyn nghẹn lại, cảm xúc ào ạt trào dâng. "Sao cô tìm được nơi này?"
Astra không đáp. Cô loạng choạng lao tới, quỳ trước xe lăn.
"Chân cậu..."
Người phụ nữ từng mạnh mẽ giờ bị xe lăn giam cầm, đôi chân vô lực buông thõng, dáng người gầy guộc như thể chạm vào sẽ vỡ. Cô thở ngắt quãng, vòng tay ôm lấy vai Evelyn mong manh, nhẹ nhàng mà tuyệt vọng. Xương chạm xương xuyên qua cô.
Gầy quá. Cảm nhận sự yếu ớt của người kia, Astra như chết thêm lần nữa.
"Sao cậu dám..." Astra thở không ra hơi. "Dám biến mất như thế!"
Khóc nức vỡ tan mọi lời nói, Astra im bặt. Cô vẫn ôm chặt, rồi chợt nhớ ra người kia đang bị thương, vội vàng nới lỏng lực.
"Tiểu thư không nên đến," Evelyn cứng người, khó khăn mở miệng. "Nguy hiểm lắm."
"Nguy hiểm?" Astra buông cô ra, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt, ánh mắt cháy lên giận dữ xen đau đớn. "Cậu nói nguy hiểm? Vậy ba tuần qua cậu ở đâu? Cậu biết tôi sợ thế nào không?"
Cô chỉ vào xe lăn của Evelyn, giọng nghẹn ngào. "Nếu tôi tìm thấy cậu muộn hơn chút nữa, cậu định cứ thế đi tìm chết sao?"
"Tớ biết..."
"Tớ biết hết!" Astra vụng về lau nước mắt. "Rhyn nói với tớ rồi... cậu định mai một mình gặp người của tổ chức, dùng chính mình để đổi lấy an toàn cho tớ."
Rhyn. Evelyn giờ mới hiểu, Rhyn đã lén liên lạc với Astra sau lưng cô. Cô nhắm mắt, như thấy cảnh Rhyn rời nhà an toàn, gọi điện cho Astra. Thảo nào hôm mưa cô ta không ở trong nhà, nói phải "ra ngoài một lát".
"Sao Eve không tin tớ chứ?" Giọng Astra tràn ngập tủi thân. "Sao lần nào Eve cũng gánh hết mọi thứ, không để tớ chia sẻ?"
Tay Evelyn siết chặt tay vịn xe lăn, khớp tay trắng bệch. Cô ngẩng lên nhìn thẳng Astra, thấy bóng mình tan vỡ trong mắt cô ấy.
"Vì tôi sợ," cô khó khăn thừa nhận. "Quá khứ của tôi, đôi tay tôi, nhuốm đầy máu. Tôi và tiểu thư là hai thế giới khác nhau. Tôi sinh ra đã thuộc về bóng tối."
Evelyn dời mắt, giọng trầm xuống. "Tôi không thể để tiểu thư bị kéo vào. Cô không nên trả giá cho tội lỗi của tôi, tiểu thư."
"Tôi từng nói tôi là gián điệp."
"Nhưng tiêu thư không biết hết." Evelyn nhắm mắt. "Đôi tay tôi vấy máu, tiểu thư. Quá nhiều. Tổ chức huấn luyện tôi thành sát thủ, tôi đã cướp đi bao mạng người... những điều này tiểu thư đều không biết."
"Năm mười tám tuổi, ở khách sạn Lido, tôi thực hiện vụ ám sát đầu tiên. Mục tiêu là một chính trị gia, có vợ và hai con. Tôi vẫn nhớ ánh mắt ông ta khi ngã xuống."
Đôi mắt ấy. Ban đầu là bối rối, rồi sững sờ, cuối cùng đọng lại một sự thấu hiểu đầy thương xót, một sự tha thứ kỳ lạ xót xa. Như thể ở giây cuối đời, ông ta không nhìn một sát thủ, mà nhìn một đứa trẻ lạc lối.
Máu rỉ ra từ khe hở trên bộ vest, chậm rãi nở thành đóa cúc đen ẩm ướt, xuất hiện trong giấc mơ của Evelyn mỗi đêm mưa, lặng lẽ gặm nhấm những lời tự bào chữa của cô.
Ngón tay cô vô thức xoa tay vịn xe lăn.
"Sau đó là gián điệp thương mại, đánh cắp thông tin, giả danh... Tôi từng nằm vùng bên một mục tiêu hai năm, trở thành người hắn tin tưởng nhất, rồi phản bội hắn vào thời khắc quan trọng. Giống như khi tôi được phái đến bên tiểu thư. Mục đích chỉ có một—thu thập thông tin, rồi rời đi vào lúc thích hợp, hoặc..."
Cô không nói hết, nhưng Astra hiểu phần bị lược bỏ.
"Chỉ có tiểu thư, chỉ duy nhất người..." Giọng Evelyn vỡ vụn. "Tôi thực sự sợ bị người ghê tởm..."
Không khí ngưng đọng. Astra im lặng một lúc, đưa tay nhẹ nhàng xoay mặt Evelyn, buộc cô đối diện mình.
"Nhìn em, Eve" giọng cô kiên định lạ thường. "Cậu nghĩ biết những chuyện này sẽ khiến em thay đổi tình cảm với cậu sao?"
Evelyn cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô, cổ họng nghẹn lại. "...Mọi người ở bên cạnh tôi, cuối cùng đều rời đi."
Astra vuốt má cô. "Hôm sự kiện Vành Sao, chính cậu lao vào nguy hiểm, bảo vệ em, bảo vệ cả những người xa lạ. Một sát thủ thuần túy sẽ làm thế sao? Dù quá khứ cậu thế nào, lựa chọn hiện tại mới định nghĩa cậu là ai."
"Tôi không thể hứa hẹn gì với tiểu thư. Ở bên tôi, người sẽ luôn gặp nguy hiểm."
"Vậy để em cùng cậu đối mặt," ánh mắt Astra như thiêu đốt cô. "Cậu luôn nói muốn bảo vệ em, nhưng cậu có bao giờ nghĩ, em cũng muốn bảo vệ Eve?"
"Cậu sợ em thấy con người thật của cậu rồi sẽ rời đi. Nhưng ngược lại, em luôn chờ cậu cho em thấy con người cậu. Người em yêu không phải một thần tượng hoàn hảo, mà là cậu, Evelyn, mọi thứ thuộc về cậu."
Evelyn cúi đầu, vai khẽ run, để lộ cảm xúc cô cố che giấu. Mọi lớp ngụy trang kiên cường bị một giọng nói dịu dàng đánh tan.
"Nhưng..."
Astra bất ngờ cúi xuống, dùng môi chặn đứng những lời tự dằn vặt chưa kịp thốt ra. Hơi thở gấp gáp, động tác gần như thô bạo, như muốn cắt đứt mọi lối thoát.
Cô từng nghe, nếu yêu một người quá sâu đậm, trái tim sẽ đau nhói.
Họ hôn nhau trong đau đớn.
"Astra..."
Evelyn nếm được vị mặn của nước mắt nóng hổi trên đầu lưỡi. "Đừng khóc."
Cô giơ tay muốn lau nước mắt cho cô ấy, nhưng cơ thể nặng nề không chịu hợp tác. Đây là mặt trời của cô, báu vật của cô. Vậy mà cô vẫn khiến cô ấy buồn.
Cô căm ghét cơ thể mình, khinh bỉ sự bất lực của mình. Evelyn, mày chẳng làm được gì.
"Đừng nghĩ vậy." Astra nhìn đôi mày rũ xuống của cô, như đọc được tâm tư. "Chúng ta sẽ cùng tìm cách. Em không để cậu một mình đối mặt đâu."
Mưa tạnh dần. Qua khe cửa sổ, một tia nắng vàng đỏ chiếu xuống giữa hai người.
"Về nhà với em," Astra dịu dàng nói. "Còn lại để em lo."
"Eve, em không xin cậu giúp em. Em chỉ muốn nói rằng em sẽ đối mặt cùng cậu." Cô nắm chặt tay Evelyn, từng lời chắc chắn.
"Lần này, để em bảo vệ cậu."
Evelyn nhìn chăm chú mặt trời của mình với ánh mắt rực cháy, dòng cảm xúc nóng bỏng trào lên cổ họng. Cảm giác bất ngờ như cơn mưa lớn giữa sa mạc.
Hóa ra khi cô sống vô nghĩa, có người vì cô mà đau đớn tột cùng.
Có lẽ, chỉ là có lẽ, cô không cần chiến đấu một mình nữa. Có lẽ cô có thể tin Astra, tin rằng có người sẵn sàng chiến đấu vì cô, như cô sẵn sàng vì Astra.
Ý nghĩ ấy xa lạ mà ấm áp. Cô cảm nhận bàn tay Astra vẫn nắm chặt tay mình, như không bao giờ buông.
6.
Những ngày sau đó, Evelyn được Astra cẩn thận chăm sóc trong căn hộ, như thể cô là một món đồ quý dễ vỡ. Tiểu thư chỉ ra lệnh một điều duy nhất—nghỉ ngơi, đó là nhiệm vụ quan trọng nhất trên đời.
Evelyn chỉ biết Astra thường xuyên ra vào trụ sở Đế Cao. Cô ấy luôn mỉm cười trấn an cô đừng lo, nhưng chẳng bao giờ tiết lộ kế hoạch cụ thể.
Một tuần sau, vào khuya, Astra trở về căn hộ, đôi mắt đầy tơ máu lấp lánh ánh sáng.
"Xong rồi," cô nắm tay Evelyn, giọng pha lẫn niềm vui mệt mỏi.
"Tiểu thư, người đã làm gì?"
Astra cười nhẹ, giọng như đang nói về một hợp đồng tầm thường. "Chỉ là nói chuyện với người của tập đoàn TOPS. Dùng vài mối quan hệ, thuyết phục họ can thiệp."
"Chỉ đơn giản thế?" Evelyn nhướn mày. "Tổ chức không dễ dàng buông tha mục tiêu."
"Đương nhiên không đơn giản," Astra bĩu môi. "Nhưng chi tiết thì chán lắm, toàn là đàm phán thương mại với các điều khoản. Dù sao thì, giờ Eve an toàn rồi." Cô siết chặt tay Evelyn, nhìn cô chăm chú. "Tổ chức thấy tiền là sáng mắt, họ đồng ý không quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."
Evelyn nhìn lại đôi mắt đỏ thắm của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắng chát.
Cũng đúng. Với tổ chức, cô chỉ là một cái cờ lê tiện tay trong hộp đồ nghề. Hỏng rồi, bỏ đi, thay cái khác. Giờ có thể dùng cô đổi lấy tiền, sao lại không làm?
Huống chi, TOPS cũng chẳng ngu ngốc để tổ chức ôm bí mật của họ mà đi. Danh phận cựu gián điệp từng là lời nguyền của cô, giờ lại thành lá bùa cứu mạng.
Đời thật trớ trêu.
"Cảm ơn, Astra," Evelyn nói nhẹ mà trang trọng.
Cô gái cười rạng rỡ hơn. "Có gì đâu. Quan trọng là Eve phải khỏe lại." Cô đổi chủ đề. "Em sẽ tìm cho Eve bác sĩ tốt nhất."
Evelyn khẽ gật đầu. Tiểu thư của cô không giỏi nói dối, sự mệt mỏi sau nụ cười kia quá rõ, đâm nhói mắt cô. Nhưng cô không hỏi thêm. Cơn bão này đã vắt kiệt sức lực của cả hai. Lúc này, bình yên quý hơn sự thật.
Một ngày sau khi mọi thứ lắng xuống, điện thoại Evelyn rung lên. Màn hình hiện số lạ, nhưng cô lập tức biết là ai.
"Xong rồi?" Giọng Rhyn vang qua điện thoại.
"Ừ, suôn sẻ hơn dự đoán," Evelyn đáp. "Nhờ cô giúp."
Đầu bên kia im lặng một lúc.
"Chúc mừng cô."
"Vậy, tại sao lại giúp tôi?" Evelyn lại hỏi câu hỏi vẫn ám ảnh cô. Trực giác mách bảo đây không chỉ là trả ơn.
Đầu dây bên kia lại lặng thinh, cô gần như nghĩ Rhyn sẽ không trả lời.
"Lâu lắm rồi, cũng từng có người đưa tay về phía tôi. Đôi mắt anh ấy xanh như đại dương."
"Nhưng tôi do dự," Rhyn cười khẽ, tiếng cười sắc như mảnh thủy tinh vỡ. "Chỉ một khoảnh khắc do dự. Ngày hôm sau, anh ấy chết. Tổ chức bảo đó là bài kiểm tra của tôi, và tôi đã qua."
"Tôi chỉ tò mò," cô ngừng một lát. "Những người như chúng ta, liệu có thể có một kết cục khác không."
"Hôm đó, nhìn cô ngồi trước cửa sổ viết di chúc, y như tôi ngày trước, tự cho là đúng. Tôi không chịu nổi, nên mới lén liên lạc với tiểu thư của cô. Có lẽ vì, tôi hy vọng ít nhất một người có thể thoát ra."
Lời nói vốn sắc bén của người phụ nữ, giờ như một lá thư từ quá khứ xa xôi, mơ hồ mà dịu dàng.
"Tôi phải đi rồi," Rhyn cuối cùng nói. "Tôi dùng số này lâu quá rồi."
"Chúc cô hạnh phúc, Evelyn." Cô hít sâu.
"Đừng ngoảnh lại."
Điện thoại ngắt. Evelyn không biết phải đáp thế nào. Cô, Rhyn, và những người khác trong tổ chức, đều là mảnh vỡ bị tách khỏi bóng tối, mài giũa thành những cái bóng vô danh. Linh hồn họ sớm bị khắc lên cùng một kết cục—cái chết, phản bội, hoặc mãi lạc lối trong những danh tính giả.
—Cô cũng muốn, đúng không? Một cuộc sống thật sự.
Câu nói ấy trượt khỏi môi Rhyn, rơi vào một đêm mưa trong ngôi nhà an toàn nhiều năm trước. Khi ấy, biệt danh của họ chưa thấm vào xương máu, khi ấy, mắt họ còn giữ được chút ánh sáng chưa bị xóa sạch. Hai cô gái được huấn luyện thành vũ khí, trong khoảnh khắc tĩnh lặng giữa các nhiệm vụ, từng thoáng bộc lộ với nhau những khát khao không nên có.
Evelyn đứng đó, điện thoại vẫn áp vào tai. Rhyn là người duy nhất trong tổ chức gần giống bạn của cô.
Ánh nắng lặng lẽ rơi trên đầu ngón tay, tiếng bíp kéo dài đến nơi xa vô tận.
7.
Cửa sổ kính lớn của căn hộ cao tầng phản chiếu bóng dáng người phụ nữ ngồi trên xe lăn. Ba tuần trôi qua, vết thương ở chân đã khá hơn, nhưng bác sĩ phục hồi chức năng khăng khăng cô cần thêm thời gian quan sát trước khi được phép dùng nạng.
Ông nói thẳng—chân trái của cô có thể vĩnh viễn không còn linh hoạt hoàn toàn. Cô bình thản chấp nhận. Đi lại được là đủ.
Evelyn tự tập các động tác đơn giản ở nhà. Đứng lên, ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Cô thực hiện kế hoạch phục hồi như thực thi nhiệm vụ, cẩn thận từng ly. Mỗi cử động, cơn đau như dòng điện chạy dọc dây thần kinh, cô cắn răng chịu đựng. Cô phải nhanh chóng hồi phục, không thể mãi bị giam trên xe lăn, không thể mãi dựa vào Astra.
Trong thoáng mơ màng, quá khứ u ám vấy máu dần phai nhạt, Evelyn đối diện với đường nét của một cuộc sống mới. Trước đây, cô quen trú ẩn trong bóng tối, quan sát, bảo vệ, nhưng chẳng bao giờ tham gia. Giờ cô trở thành một phần của câu chuyện, không còn chỉ là người đứng ngoài. Cô học cách ngắm ánh nắng trượt trên sàn nhà, học cách để bản thân chìm vào âm nhạc cả buổi sáng.
Cô cần học cách sống, chứ không chỉ tồn tại.
Dù bất tiện, cô vẫn cố tự làm mọi thứ—pha trà, cắt hoa quả, dọn bữa sáng. Đó là cách cô khẳng định mình vẫn còn giá trị, vẫn có thể chăm sóc Astra.
Tiếng khóa cửa xoay phá vỡ sự tĩnh lặng. Đại minh tinh bước vào, bụi đường đầy người, gương mặt không trang điểm lộ rõ mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Evelyn.
"Eve đang tập luyện?" Cô đặt túi xuống, tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán Evelyn.
Sự thân mật này đã thành thường nhật. Sau khi cơn bão lắng xuống, tình cảm của Astra trở nên thẳng thắn và bộc lộ hơn. Ôm, hôn, nắm tay. Nhưng mỗi lần, Evelyn đều chưa thể đáp lại đúng cách.
Astra chỉ mỉm cười. Không sao, cô sẵn sàng chờ. Ít nhất giờ đây, Evelyn không còn né tránh đụng chạm của cô. Cô cũng không hỏi lại câu trả lời ấy.
Evelyn gật đầu, để ý quầng thâm dưới mắt Astra. "Hôm nay lại chạy lịch trình liên tục?"
"Ổn mà," cô cởi áo khoác, thu lại nét mặt, rõ ràng không muốn nói thêm về chủ đề này.
Trước đây, Astra luôn trốn khỏi lịch trình, như chú chim bướng bỉnh lao vào bầu trời. Evelyn luôn theo kịp, bắt lấy cô gái nghịch ngợm, bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán cô.
Nhưng giờ cô không thể đuổi theo cô ấy nữa.
Astra không còn lang thang, không còn bướng bỉnh hay vô tư. So với tự do phóng khoáng nhất thời, cô mong ngóng về nhà hôn lên đôi mắt tím trên xe lăn hơn.
Mở tủ lạnh, kiểm tra nguyên liệu. Người từng không biết nấu nổi một bát mì giờ đã có thể làm bữa ăn gia đình trông khá bắt mắt.
"Muốn ăn gì? Em nấu."
Evelyn im lặng. Câu này trước đây luôn là cô nói. Astra đang mặc bộ đồ yêu thích, vạt váy đỏ tung bay khiến cô ngẩn ngơ. Bóng hình đỏ rực rỡ.
Cô luôn nghĩ, vạt váy ấy nên mãi thuộc về tự do.
Astra nhận ra lông mày cô khẽ chau lại.
"Eve, nghĩ gì thế?"
Evelyn nhìn cô chăm chú, ánh tím trong mắt lấp lánh.
"Tiểu thư..." giọng cô chậm rãi. "Tôi muốn cô hạnh phúc."
Âm cuối nhẹ nhàng mà buồn bã lơ lửng trong không khí. Dụng cụ bếp trong tay cô dừng lại giữa lưng chừng. Họ nhìn nhau từ xa.
Như chợt nhớ phải thở, Astra hít sâu, bước tới.
"Thời gian qua đã là những ngày hạnh phúc nhất của em." Cô tiến lại, quỳ xuống, nghiêm túc nhìn Evelyn.
"Nhưng tôi làm cuộc sống tiểu thư rối loạn," giọng Evelyn gần như hóa thành tiếng thở dài. "Xin lỗi."
"Không phải, Eve." Astra nhìn thẳng vào cô. "Chính Eve giúp em nhận ra điều mình muốn. Trước đây, em chỉ biết chạy trốn, giờ em muốn ở lại vì người quan trọng của mình. Đây không phải gánh nặng."
Eve là lí do em tồn tại, Astra thầm nghĩ.
"Đừng xin lỗi nữa." Cô khẽ cười. "Chăm sóc Eve, em cam tâm tình nguyện."
Astra trân trọng nâng tay cô, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay siết chặt. Evelyn nhìn ánh sáng chân thành trong mắt cô ấy, khẽ gật đầu.
Sau bữa tối, Astra lại vội vã đến công ty, trở về khi kim đồng hồ đã chỉ sang ngày mới.
Đèn bàn trong phòng khách vẫn sáng. Evelyn tựa trên xe lăn, cuốn sách trên đùi trượt xuống, mắt nhắm nghiền. Astra nhẹ bước lại gần, ngắm gương mặt cô khi ngủ. Cô chưa bao giờ ngủ yên thế này. Trước đây, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ cắt đứt giấc mơ của cô.
"Astra?" Evelyn cảm nhận hơi thở, chậm rãi mở mắt.
"Xin lỗi, làm Eve tỉnh rồi," Astra khẽ nói. "Eve không nên chờ em."
"Thói quen rồi," Evelyn dụi mắt, giọng khàn vì buồn ngủ. "Muốn chắc chắn tiểu thư về an toàn."
"Thấy chưa, chúng ta vẫn chăm sóc lẫn nhau," Astra mỉm cười. "Ngủ thôi."
Evelyn hiểu ý an ủi trong lời cô, lồng ngực ấm lên.
Astra đẩy xe lăn vào phòng ngủ, đỡ Evelyn lên giường. Động tác thuần thục và dịu dàng, khác hẳn sự vụng về ban đầu.
"Hôm nay lại tăng ca khuya thế, tiểu thư vất vả quá rồi," Evelyn khẽ nói, nhận ra sắc mặt cô nhợt nhạt hơn trước.
"Không sao," Astra cười, lắc đầu, môi chạm lên má cô. "Khi Eve đứng dậy được, em sẽ giữ lời hứa."
"Hứa gì?"
"Bài hát đó, nhớ không?" Astra mỉm cười. "Em nói khi Eve đứng được, em sẽ hát cho Eve nghe phiên bản hoàn chỉnh."
Evelyn gật đầu, nhớ lại bài hát dang dở trong buổi hòa nhạc hai tháng trước.
Astra thỏa mãn vùi vào cổ cô, hơi thở dần đều. Evelyn nhìn ngắm ánh sáng và bóng tối đan xen trên trần nhà, cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh thấm vào tận xương tủy.
8.
Những ngày bình dị ấm áp kéo dài thêm hai tuần. Ánh đèn trần tỏa ánh vàng dịu, chiếu sáng đường nét chiếc nạng bên cạnh xe lăn. Nỗ lực phục hồi cuối cùng có kết quả, giờ đây cô đã có thể chống nạng đi được quãng ngắn.
Nhưng lúc này, Evelyn chẳng có tâm trạng chia sẻ niềm vui. Cô chưa bao giờ mong Astra về nhà đến thế.
Sáng nay, người từ phòng pháp lý của tập đoàn TOPS đến.
"Tiểu thư Astra nhờ tôi mang hợp đồng tới."
Người đàn ông giới thiệu ngắn gọn. Astra vừa ký lại hợp đồng năm năm với Đế Cao. Điều kiện khắc nghiệt gần như tàn nhẫn. Nhiều buổi diễn thương mại hơn, nhiều hợp đồng quảng cáo hơn, lưu diễn toàn cầu và các dự án phim. Khối lượng công việc gần gấp ba lần trước.
"Sao cô ấy đồng ý với những điều khoản này?" Evelyn cau mày.
"Theo tôi biết, chính cô ấy chủ động đề xuất," người đàn ông đáp. "Đổi lại, cô ấy yêu cầu công ty không can thiệp vào đời tư của mình và đảm bảo cho cô một cuộc sống trọn đời."
Evelyn siết chặt tay. Hợp đồng năm năm, gần như giam cầm. Astra vốn ghét các hoạt động thương mại, yêu âm nhạc thuần túy chứ không phải danh lợi. Sao cô ấy tự nguyện đeo gông xiềng?
"Để chi trả chi phí y tế cho cô," người đàn ông như đọc được nghi hoặc của cô. "Và cả việc với tổ chức đó. Tiểu thư Astra nói đây là cách cô ấy bù đắp cho tập đoàn."
Tim Evelyn đập nhanh. Cô biết Astra đã dùng các mối quan hệ để giúp cô đối phó tổ chức, nhưng không ngờ cái giá lại nặng nề đến vậy.
"Chỗ này cần cô ký, với tư cách người thụ hưởng," người đàn ông chỉ vào trang cuối của tài liệu.
Evelyn đọc kỹ từng chữ. Mỗi dòng khiến sắc mặt cô trầm hơn, đến cuối cùng, cô gần như không giữ nổi vẻ ngoài bình tĩnh.
Astra hiểu rõ giá trị thị trường của mình. Biết bao người say mê một khúc ca của cô, bao vốn liếng tranh giành một ánh nhìn của cô. Cô đặt con bài này lên bàn cân, ra điều kiện với TOPS—dùng nguồn lực trắng đen của các người, dùng đủ tiền, để đổi lấy tự do, an toàn và bảo đảm y tế tương lai cho Evelyn.
Đổi lại, cô tự nguyện đeo gông vàng, kéo dài hợp đồng, tăng buổi diễn thương mại, trở thành con rối ngoan ngoãn hơn trong tay tư bản.
Ngón tay Evelyn run rẩy, khớp tay trắng bệch. Vậy nên... những ngày được bút đỏ khoanh tròn dày đặc trên lịch, góc tài liệu bị cố giấu nhưng vẫn lọt vào mắt cô, ánh mắt mệt mỏi mà kiên định dưới ánh sáng màn hình điện thoại khuya, đều vì thế sao?
Trang cuối, một dòng chữ tay hiện ra. Người viết như đoán trước sự chần chừ của cô.
"Hãy chăm sóc bản thân. Vì Eve, mọi thứ đều xứng đáng. — Astra"
Bút run rẩy để lại nét chữ không vững trên giấy. Cô ký.
Nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, Evelyn nhớ lời Rhyn từng nói qua điện thoại:
"Tôi rút lại lời đánh giá sai lầm trước đây. Tiểu thư của cô mạnh mẽ hơn tôi tưởng."
Đúng vậy, dù là khi bất chấp tất cả tìm cô, hay giờ đây âm thầm chịu đựng cái giá nặng nề.
Cô hiểu hết.
Đêm khuya, Astra bước vào nhà, mệt mỏi đổ xuống sofa. Buổi diễn thương mại hôm nay liên tục trục trặc, cô phải làm đi làm lại, nụ cười đã cứng lại trên mặt.
"Uống nước đi," Evelyn chống nạng bước tới, đưa ly nước ấm.
Astra ngẩng lên, gượng cười, nhận ly.
"Cảm ơn. Hôm nay Eve đi vững lắm rồi."
Evelyn ngồi bên cô, ánh mắt phác họa gương mặt cô ấy. Hai tháng qua, Astra càng ngày càng bận rộn, chạy đua vì bản hợp đồng khắt khe.
Quầng thâm, gương mặt tiều tụy, những lúc thất thần, đều lộ ra áp lực cô ấy chịu đựng. Nhưng cô vẫn cười với cô, lo toan cho cô, vui mừng vì từng bước tiến bộ của cô.
"Tiểu thư trông mệt lắm."
"Ổn mà," Astra thẳng lưng, nhấp ngụm nước. "Em quen rồi."
Câu trả lời muôn thuở.
"...Hôm nay người bên pháp lý đến," Evelyn ngập ngừng, rồi mở lời. "Hợp đồng năm năm đó, nếu vì tôi, tôi mong Astra cân nhắc lại."
Ly nước rơi xuống bàn, vang một tiếng trong trẻo. Vẻ mặt Astra hiếm khi nghiêm nghị.
"Không phải vì Eve, là vì chúng ta," cô nhìn thẳng vào mắt Evelyn. "Em không hối hận, không chút nào."
Evelyn nắm tay cô. "Sao lại không nói với tôi?"
Im lặng kéo dài, cuối cùng Astra thở dài, vai hơi sụp. Lớp mặt nạ rơi, để lộ mệt mỏi trần trụi.
"Em không muốn Eve lo," giọng cô như dòng suối nhỏ. "Cũng không muốn Eve cảm thấy nợ em. Đây là lựa chọn của em."
"Nhưng tiểu thư đáng ra có cuộc sống tự do hơn, làm thứ âm nhạc người yêu thích, không bị hoạt động thương mại bóp nghẹt."
Astra ngẩng lên, mắt lấp lánh ánh nước.
"So với mất Eve, những thứ này chẳng là gì. Eve biết không, ba tuần đó em nghĩ sẽ không gặp lại Eve nữa, mỗi ngày như rơi xuống địa ngục..." Giọng cô run, không muốn nhớ lại. "Nếu có thể đảm bảo cho Eve an toàn và khỏe mạnh, em sẵn sàng trả bất kỳ giá nào."
Evelyn nhìn cô. Ngôi sao rực rỡ này, sẵn sàng vì cô rơi xuống trần gian, chịu mọi trói buộc.
Cô nghiêm túc nhìn lại. "Đây là những gì em tự nguyện làm, là lựa chọn của em. Em chỉ muốn Eve bình an, vui vẻ. Eve không cần cảm thấy mắc nợ em."
"Em luôn thế," Evelyn thì thầm. "...Bề ngoài bướng bỉnh mà cố chấp đến đáng sợ."
"Chỉ với Eve thôi," Astra mỉm cười, mệt mỏi không thể che giấu. Cô tựa vào vai Evelyn, giọng yếu dần. "Đôi khi đúng là rất mệt. Nhưng nếu làm lại, em vẫn sẽ chọn thế."
Khoảnh khắc mong manh siết chặt tim Evelyn. Cô ôm cô ấy vào lòng, cảm nhận trọng lượng và hơi ấm.
"Nếu thấy có lỗi, Eve cứ ở bên em cả đời để trả nợ nhé."
Astra nói đùa, nhưng ngay sau đó thu lại nụ cười.
"Đùa thôi. Eve có quyền tự chọn. Eve đã tự do rồi, không thuộc về ai nữa. Eve có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
"Kể cả... rời xa em, theo đuổi cuộc sống mong muốn."
Evelyn không kìm được nữa. Cô ôm chặt cô gái, như ôm cả thế giới.
"Chị sẽ không đi đâu cả."
Đồng tử người trong lòng mở lớn.
"Gì cơ?"
Evelyn hít sâu.
"Chị nói,"
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, cô ngỡ mình đã mất khả năng khóc.
"Astra... Astra. Em là nơi chị trở về."
"Chị yêu em."
Nước mắt trào ra từ mắt Astra. Lớp trang điểm chưa gỡ để lại vài vệt quanh co. Gió đêm dán những lọn tóc ướt mồ hôi lên trán cô.
Nụ cười rối bời, nhưng rạng rỡ hơn bất kỳ khoảnh khắc nào.
Cô lao vào Evelyn.
"Nói lại lần nữa," cô thì thầm bên tai.
"Chị yêu em, Astra," Evelyn nói chắc chắn hơn, nâng mặt cô. "Không phải vì biết ơn, không phải vì áy náy, mà vì em là em."
"Em khiến chị tin rằng, dù là người như chị, cũng xứng đáng được đứng dưới ánh nắng."
Astra bật cười qua nước mắt.
"Em đợi ngày này lâu lắm rồi."
Cô áp má vào lòng bàn tay Evelyn, "...Thật sự rất lâu."
Cô gái nhẹ hôn lên môi Evelyn. Ấm áp, run rẩy. Thế giới thu lại trong một khoảnh khắc môi chạm môi. Cô nếm được vị chua chát của sự chờ đợi dài đằng đẵng cuối cùng được đáp lại.
Cô nghĩ, số phận quả nhiên yêu thương họ.
Họ lặng lẽ ôm nhau, nghe nhịp tim của nhau.
"Ngày mai em được nghỉ," Astra tựa trán vào cô. "Em sẽ hát bài đó cho chị, phiên bản hoàn chỉnh."
"Không phải em nói đợi chị đứng được hẳn sao?"
"Không," Astra lắc đầu, mắt lấp lánh nước hạnh phúc. "Giờ đã hoàn hảo rồi. Eve đã nói ra nốt nhạc em chờ đợi."
9.
Về sau này, vết thương vẫn còn, quá khứ chưa từng biến mất, nhưng mọi thứ đều trở nên có thể chịu đựng.
Họ ôm nhau tỉnh giấc trong ánh bình minh, kể nhau nghe những nỗi nhớ trong những khoảng lặng bận rộn, trao đổi hơi ấm trong chăn ấm đêm khuya.
Họ yêu nhau.
Ở đích đến của buổi chạy bộ sáng, Astra vẫy tay, cười gọi, "Eve, nhanh lên."
Hình ảnh nhòe đi, hòa vào bầu trời xanh trong, con đường nhựa tĩnh lặng, cảnh vật mát lành, dịu dàng được ánh nắng đánh thức.
Thuở ban đầu, họ cũng gặp nhau ở khoảng cách này. Cô đứng trong bóng tối, nhìn cô gái xa lạ dưới ánh mặt trời từ xa. Họ ở giao điểm của ngẫu nhiên và tất yếu, mang vẻ thường nhật chẳng biết gì về những con sóng đời sắp đến. Cô gái giơ tay, chào nhẹ nhàng, mở ra câu chuyện của họ.
—Đừng ngoảnh lại.
Cô không làm. Cô chỉ bước lớn về trước, phá vỡ những năm tháng im lặng, máu và ác mộng, tiến về phía ngôi sao luôn treo trên đường chân trời, thuộc về cô.
Một ánh mắt. Màu đỏ là màu của đôi mắt người yêu, Evelyn nghĩ.
--HOÀN--
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro