Chương 2

Fans hay anti trên mạng đều giả giả thật thật, rất nhiều người thấy không rõ toàn bộ vấn đề mà chỉ nguyện ý nghe thứ mà bọn họ muốn nghe.

"Đã lâu không gặp." Giang Trình chạm ly với Hạ Thu Tri, lại nhìn Hứa Lam Lam nói.

Hôm nay Hứa Lam Lam trang điểm rất xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm phong tình vạn chủng, chỉ là cô không rảnh hàn huyên với Giang Trình, đi thẳng vào chủ đề: "Không phải lúc gọi điện cậu nói Lý Úc Trạch sẽ đến sao?"

Giang Trình nói: "Đương nhiên sẽ đến, tôi đã khi nào lừa gạt cậu chưa?" Ngữ khí của hắn rất ôn nhu mang theo sự lấy lòng rất rõ ràng, hiển nhiên là còn dư tình chưa dứt với nữ thần thời cấp ba này.

Đào Ương và Giang Trình đều ghét nhau, tự nguyện trở thành phông nền. Hắn vốn định túm Hạ Tri Thu trốn xa gã một chút ai ngờ Giang Trình lại qua đây, bạn học ban nãy không muốn nói chuyện với hắn cũng theo lại đây.

Nhất thời, đám người đều mồm năm miệng mười trò chuyện về tình hình gần đây, còn nhắc đến Hạ Thu Tri.

Dù sao cũng nhiều năm như vậy cậu chưa từng xuất hiện, lại còn làm thủ tục nghỉ học vào thời điểm mấu chốt nhất với học sinh cấp ba.

"Nghe nói là ông của cậu sinh bệnh?" Người vừa nói tên là Phùng Viên, người cũng như tên gương mặt vừa tròn vừa dài.

Hạ Tri Thu gật đầu, nói với hắn thân thể ông cậu đã không có việc gì.

Nhóm bạn học tham dự buổi họp lớp lần này, chuyện bị hỏi nhiều nhất chính là vấn đề này. Cũng không thể trách mọi người tò mò, lúc ấy tình huống khẩn cấp nên quả thực cậu rời đi tương đối vội vàng.

Phùng Viên nói: "Không có việc gì là tốt rồi, nhiều năm không gặp như vậy mà nhìn cậu vẫn y như cũ. Đúng rồi, hiện tại cậu đang làm việc gì thế? Tôi nhớ rõ hình như cậu cũng rất thích biểu diễn?"

Nói tới đây, sắc mặt Đào Ương biến đổi, vừa định nói thay đã bị Giang Trình giành trước một bước: "Hạ Tri Thu cũng làm diễn viên."

"A?" Đám bạn học đứng đây đều có chút kinh ngạc, Phùng Viên nói: "Thật hay giả? Sao tôi chưa từng thấy cậu trên TV? Diễn cái gì vậy, tôi trở về sẽ xem thử."

Phùng Viên thật sự cho rằng bản thân kiến thức hạn hẹp, đang muốn móc di động ra tìm kiếm tên Hạ Tri Thu lại thấy Giang Trình đặt ly rượu lên bàn, ngắt lời hắn: "Có lẽ còn chưa có phát sóng, tôi cũng là trùng hợp gặp được người ở đoàn phim mới biết cậu ta cũng vào ngành."

"Vai diễn là..." Giang Trình định nói tiếp, lại giống như đột nhiên mất trí nhớ mà giơ tay gõ gõ huyệt Thái Dương, đầy vẻ khó xử mà nhìn Hạ Tri Thu: "Vai diễn hình như là..."

Hạ Tri Thu trước sau vẫn mang nụ cười mỉm trên mặt, nhắc nhở nói: "Một cỗ thi thể."

Câu 'Một cỗ thi thể' này của cậu nói rất tự nhiên hào phóng, hết sức thản nhiên, thật giống như nhân vật không có lấy một câu thoại bị cậu diễn thành nam chính mạ vàng, lời nói không có chút ngần ngại.

Giang Trình bừng tỉnh đại ngộ, cũng nghe theo cười khẽ nhưng nét tươi cười lại không chạm tới đáy mắt. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn ghét Hạ Tri Thu, không vì cái gì khác mà chỉ bởi thái độ lúc nào cũng không chút kiêu ngạo, không xiểm nịnh của cậu.

Trước kia chính là như vậy, rõ ràng là cha mẹ chỉ mở một tiệm cơm nhỏ rách rưới, khách hàng tới đại đa số đều là công nhân kiến trúc mặt xám mày tro, vậy mà lại dám đưa bạn học tới cùng ăn cơm.

Rõ ràng không phải cùng một loại người có với con cái nhà có tiền như Đào Ương và Hứa Lam Lam, lại không biết cái gì gọi là tự ti, còn theo chân bọn họ trở thành bạn bè.

Rõ ràng chính là gia đình bình thường, không có nhiều tiền để theo học trong Học viện điện ảnh. Lại còn si tâm vọng tưởng, thức khuya dậy sớm làm công khắp nơi, thật thà muốn kiếm tiền và sinh hoạt phí để theo học.

Giang Trình chưa bao giờ muốn thừa nhận hắn ghen ghét với Hạ Tri Thu, rõ ràng gia đình bọn họ như nhau, thành tích giống nhau, vậy mà cuộc sống thời học sinh dông dài ấy lại trải qua hoàn toàn khác nhau.

"Anh Trình."

Phùng Viên còn đang nói chuyện phiếm cùng Hạ Thu Tri, trợ lý của Giang Trình đã cầm di động đi tới, thấp giọng nói bên tai hắn mấy câu.

Giang Trình nhướn mày, xuyên thấu qua tấm gương cách đó không xa nhìn một thân tây trang được cắt may khéo léo của chính mình, miệng gợi lên một nụ cười.

Hắn không ngờ có thể nhìn thấy Hạ Thu Tri ở phim trường, càng không nghĩ tới hiện giờ Hạ Tri Thu vậy mà đến nông nỗi phải làm diễn viên quần chúng. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, năm đó Hạ Thu Tri không có cách nào tham gia buổi thử vai trên trường học, biểu cảm tiếc nuối và thần thái khi miễn cưỡng sử dụng hắn của vị đạo diễn kia.

Thật giống như hắn là một kẻ thay thế, là một kẻ thay thế không đủ tiêu chuẩn.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ mối thù này.

Cho nên lúc hắn nhìn thấy Hạ Thu Tri ăn mặc rách rưới trong đám diễn viên quần chúng kia, một loại cảm giác vui mừng như điên trào lên khiến hắn căn bản không có cách nào bình tĩnh. Hắn muốn cho những kẻ kia đều biết được, Giang Trình hắn hiện tại đã trở thành người thế nào, mà Hạ Thu Tri năm đó người người xem trọng lại trở thành cái dạng gì.

Đào Ương nhìn sắc mặt ấy liền biết hắn còn chưa xong chuyện, hắn túm Hạ Thu Tri muốn rời đi lại nghe Giang Trình nói: "Chờ một lát đi, Lý Úc Trạch còn đang trên đường, không thấy mặt đã đi sao?"

Giọng nói phát ra, đại sảnh càng thêm náo nhiệt.

Mọi người đều đang thảo luận về Lý Úc Trạch, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng mang bưu thiếp đến đây, tính toán muốn nhờ hắn ký tên về đưa cho cháu gái nhỏ của mình.

Lý Úc Trạch này, ngay từ thời học sinh cũng đã là một sự tồn tại rất thần bí. Hắn là học sinh chuyển trường, trong nhà có tiền, diện mạo còn loá mắt, thành tích học tập cũng nổi bật. Trong kỳ thi đầu tiên sau khi chuyển trường đã đá tên tuổi đệ nhất trường xuống dưới.

Chỉ là không thân thiện với bạn học cùng lớp cho lắm, ngày thường cũng biếng nhác, đối xử với người ta không nóng không lạnh.

Lúc Hứa Lam Lam thích Hạ Tri Thu còn dám tiến lên đùa giỡn vài câu, ỷ vào mình là tiểu thư nhà giàu mà cả ngày hi hi ha ha nói để Hạ Thu Tri ở rể. Sau này thích Lý Úc Trạch thì ngay cả dũng khí giáp mặt nói chuyện cũng không có, ghê gớm lắm cũng chỉ dám ngắm trộm sau lưng vài lần, muốn gửi thư tình cũng phải đi nhờ vả hết người này đến người khác.

Hắn và Hạ Thu Tri đều trước sau làm thủ tục, một người nghỉ học, một người chuyển trường. Nghe nói năm ba trung học liền xuất ngoại, lúc trở về trực tiếp dấn thân vào giới nghệ sĩ, một đêm đã nổi tiếng.

Đào Ương không ngờ Giang Trình thật sự có thể mời Lý Úc Trạch tới, còn tưởng rằng hắn chỉ là vì lấy lòng Hứa Lam Lam nên bốc phét...

Nhưng không nên a?

Lấy vị thế của Giang Trình, còn có địa vị trong giới của Lý Úc Trạch, hai người này hẳn là không có bất cứ liên hệ nào mới đúng. Nói tới quan hệ bạn học, vậy thì càng không thể, hắn mơ hồ nhớ được Lý Úc Trạch đối xử với ai cũng lạnh lùng ấy còn từng phát sinh một xung đột không nhỏ với Giang Trình. Tuy rằng chuyện đã nhiều năm rồi, nhưng Đào Ương không cho rằng người cao ngạo như Lý Úc Trạch sẽ bắt tay giảng hòa với Giang Trình...

"Hạ Tri Thu."

"Hạ Tri Thu?"

"A?"

"Nhìn cái gì thế?" Bạn học còn đang bàn xem Lý Úc Trạch có thể thực sự tới hay không, nhưng việc Đào Ương và Giang Trình cùng ở chung một phòng trong thời gian dài thực sự khiến cho da đầu hắn tê dại. Hắn đang muốn kéo Hạ Thu Tri tới phòng vệ sinh cùng rít điếu thuốc, lại phát hiện Hạ Tri Thu cầm ly rượu ngơ ngẩn mà nhìn về thang máy cuối đại sảnh, có chút xuất thần.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở, bên trong có hai nhân viên phục vụ đi ra.

Ngón tay nắm lấy cái ly của Hạ Thu Tri giật giật, rũ xuống mắt nói: "Không có gì."

Phòng vệ sinh ở mặt sau yến hội, tránh đi hội trường ồn ào xung quanh cũng khó thấy mà an tĩnh lại. Đào Ương đi trước hút một điếu thuốc, để Hạ Thu Tri ở bên ngoài chờ hắn. Lúc trở ra hai người cũng không quay lại, mà đi tới ngồi xuống sofa bày trước cửa sổ sát đất.

"Tôi nhớ rõ bộ phim tìm cho cậu kia không có Giang Trình tham gia mà?" Đào Ương tùy tay cầm một quyển tạp chí du lịch lên lật lật, bên trong lại có hình ảnh sản phẩm mà Giang Trình làm đại ngôn, lập tức trợn trắng mắt ghét bỏ ném qua một bên.

Hạ Tri Thu nhìn phản ứng của hắn, cười cười nói: "Không có."

Đào Ương hỏi: "Vậy sao lại đụng phải hắn?"

Hạ Tri Thu nói: "Chắc là tình cờ thôi, nghe nói là đi thăm ban." (*)

"Thăm ban? Thăm ban ai chứ?"

"Bạn bè chăng." Hạ Tri Thu cũng không rõ.

"Hắn có bạn bè?" Đào Ương lại lần nữa trợn mắt, thở dốc mắng: "Cái loại hại người lợi mình hư tình giả ý, loại tiểu nhân chim tu hú chiếm tổ xấu xa cũng xứng có bạn bè?"

Hạ Tri Thu "ha" một tiếng bật cười. Đào Ương liếc cậu: "Còn cười? Lúc hắn mời cậu, cậu không nên cho hắn mặt mũi mới phải."

Sở dĩ Đào Ương chán ghét Giang Trình như vậy, chính là vì buổi thử vai thời cấp ba ngày ấy. Vốn dĩ đó là chuyện cạnh tranh công bằng, vậy mà gã lại không ngừng giở trò sau lưng. Có lẽ là sợ Hạ Thu Tri đạp hắn xuống, loại tiểu xảo đem nhốt Hạ Thu Tri trong WC khiến cậu đến trễ buổi sơ khảo còn chưa nói. Thứ khiến Đào Ương khắc sâu ấn tượng là vì hắn động tay động chân với xe đạp của Hạ Thu Tri, khiến cậu ngã đến thương tích đầy mình.

"Chuyện này nếu không phải nhờ có Lý Úc Trạch thì căn bản cũng không ai biết là ai đã làm." Hiện giờ Đào Ương nhớ tới còn hận đến ngứa răng, thuận khí một chút lại hỏi: "Lại nói tiếp, lúc ấy rốt cuộc là làm sao Giang Trình lại chọc tới Lý Úc Trạch? Bị đánh thảm như vậy?"

Hạ Tri Thu giật mình, muốn mở miệng, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng vẫn là trầm mặc lắc lắc đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ.

.

.

(*) Tham ban: Tới thăm trong lúc phim đang quay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #1v1#danmei