Chương 9: Phát hiện
Chương 9: Phát hiện
"Keng..."
Tiếng kim loại nguyên chất ma sát, chậm rãi, thái đao ra khỏi vỏ. Hắc bạch song đao giữ ở trên tay. Hàn quang quét tới, sát ý lộ ra.
"Dừng lại! Ngươi muốn đấu một mình sao?" Deidara nhíu mày nhìn người nào đó đang dần đi đến, tiện tay ném ra đất sét nổ khiến nó nổ mạnh, văng ra từng mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt, khói bụi mù mịt, hòa cùng tiếng hét sợ hãi của Sakura: "Dạ Vô – kun!"
"Không chịu nổi một kích." Sasori nhìn mặt đất đã bị phá hủy thành từng mảng thì lạnh lùng châm biếm.
"Hừ." Đến tột cùng là ai không chịu nổi một kích, Sasuke ở cách đó không xa hơi nhếch khóe miệng, nhưng cũng là một nụ cười mười phần trào phúng.
"Chậc, vậy thì đã làm cho hai vị thất vọng rồi!"
!!!
Ngạo nghễ đứng giữa hai người, là một bóng hình khác. Bạch đao lạnh lẽo kề sát cổ Sasori, Hắc đao gác ở cổ Deidara!
"Điều này..." Sakura che miệng lắc đầu: "Điều này sao có thể... Chỉ một, một chiêu liền... hơn nữa tốc độ đó..."
"A?" Ngược lại, Kakashi hiện ra vẻ mặt vui mừng cùng khen ngợi: "Thật không ngờ, Dạ Vô tên tiểu quỷ này!"
"Hừ," Sasori rũ mắt nhìn bạch đao kề ở cổ họng, cười lạnh, "Ngươi sẽ không cho rằng như vậy là thắng chúng ta đấy chứ?"
"Đương nhiên là không." Dạ Vô Minh khiêu mi cười khẽ: "Dù sao các ngươi cũng không nhúc nhích được, không phải sao?" Lại liếc mắt Sasori nói được mà không nhanh không chậm lên tiếng: "Huống chi đây cũng không phải là thân thể thật sự của ngươi."
"Đúng vậy, tiểu tử," Không đợi Sasori nói ra đáp lại, Deidara đột nhiên thấp giọng xen vào: "Đủ rồi đấy! Ta cũng không muốn cùng chơi với ngươi, đây không phải thân thể thật sự của Sasori đại ca nhưng ta thì phải đó, hừ."
"Ha ha..."
"Ầm!" Đột nhiên vang lên một tiếng nổ chói tai khiến mọi người giật mình.
Ánh sáng màu đỏ vừa xuất hiện ở phương xa trong nháy mắt, Deidara lập tức nói: "Có nhiệm vụ mới, không rảnh cùng tiểu tử ngươi chơi đùa, lần gặp mặt tới cứ chuẩn bị chết đi!" Dứt lời, hai người liền đồng thời kết ấn biến mất ở trước mặt mọi người.
Song đao vào vỏ, trong mắt lộ vẻ khinh thường, mi dài rũ xuống, nhìn về phía đất trống mà hai người kia vừa biến mất nhẹ lẩm bẩm: "Thực ra... Ta còn hy vọng các ngươi có bản lĩnh này."
"Dạ Vô – kun!"Sakura vội vàng chạy tới, hỏi: "Ngươi có bị thương không?!"
Khẽ quay đầu nhìn con chim màu trắng phía xa, nhíu mày, muốn phá thì cần phải đột phá sức mạnh trong nháy mắt mới được, thế nhưng đúng lúc này tiểu Cửu lại đang trong trạng thái ngủ đông... Đột nhiên, trong ánh mắt xuất hiện một mảnh hồng nhạt, cậu mỉm cười mở lời: "Làm phiền ngươi rồi, Haruno tiểu thư."
"A?" Sakura sững sờ, theo tầm mắt của cậu nhìn lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu."
"Ầm!" Một lực cực mạnh truyền đến, đất sét văng khắp nơi.
"Kazekage đại nhân?!" Sakura hoảng sợ gọi, sau đó lập tức ngưng tụ Chakra đè lên ngực người đang nằm trên mặt đất...
Kakashi đến gần, nhớ lại lời Jiraiya đã từng nói về kết quả sau khi rút một vĩ thú ra, không khỏi rũ mi mắt: "Chẳng lẽ... đã tới chậm rồi sao?" Vận mệnh của ngươi cũng như đứa nhỏ kia, cuối cùng sẽ là như thế sao?
"Thế nào?"
Sakura nhìn người nọ một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn cậu, thu hồi Chakra đứng lên, hướng về phía Dạ Vô Minh nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: "Đã..."
"Thật sao..."
Sakura lùi về bên cạnh Kakashi, nhìn Dạ Vô Minh xoay người quỳ xuống bên người nọ."Dạ... Dạ Vô – kun..." Thì thào mở miệng, vì sao... nét mặt của cậu ta... lại làm cho mình, đau lòng.
Đầu ngón tay khẽ vuốt qua gò má của người đang an tường ngủ say kia, nếu, bỏ qua cảm giác lạnh băng từ thân thể ấy.
Này... Ngươi bình thản như vậy, ngươi yên lặng như vậy, có phải là... đã thoát khỏi cô độc rồi không?
Nhưng mà... Ta không muốn, cho dù ngươi vẫn cô độc, cho dù ngươi tịch mịch đến chết, ta chỉ cần ngươi... sống sót.
Đôi mắt, chát đến mức muốn chảy lệ, mà môi, chỉ biết cắn chặt đến mức muốn bật máu.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Gaara... Đã để ngươi đợi lâu."
!!
Sakura đột nhiên giật mình, bởi vì từ miệng cậu ta nói ra cái tên "Gaara" không chút gượng gạo. Không phải có thói quen không xưng tên sao? Không phải đối với hết thảy đều hờ hững sao? Như vậy... sự lo lắng cùng quan tâm khó có thể che giấu kia giải thích thế nào?
Dạ Vô Minh... đến tột cùng... đâu mới là ngươi, mới chân chính là ngươi.
"Xin lỗi." Cúi người ôm lấy thân thể cứng ngắc kia, kéo hắn vào trong lòng mình, cằm nhẹ đặt trên mái tóc đỏ của hắn, nắm lấy mười ngón tay đã cứng đờ, nhàn nhạt mỉm cười: "Bây giờ ta sẽ cứu ngươi."
!!
Mọi người sững sờ, cậu ta đang nói cái gì?! Cứu người đã chết?!
Chẳng lẽ là bi thương quá độ, hay là trốn tránh sự thật, hay là... suy nghĩ đã hỗn loạn rồi?!
"Dạ, Dạ Vô – kun..." Sakura ấp úng nói: "Cái kia, có lẽ các ngươi quen biết nhau... Nhưng mà mong ngươi nén bi thương... Người chết không thể sống lại..."
"Nhẫn pháp? Lăng diệt cửu thức chi bát? Vân chi phán." Không có kết ấn, ngược lại khẽ hôn lên viên ngọc phỉ thúy trên chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa tay trái, trong nháy mắt, Chakra màu lục quanh quẩn bên hai người...
Sakura còn chưa nói xong đã bị nghẹn lại ở cổ họng, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt với vẻ mặt không thể tin. Câu hỏi của Kakashi đem nàng trở lại thực tại: "Sakura, loại Chakra màu lục là nhẫn thuật chữa trị phải không?"
"A, đúng vậy..." Sakura gật gật đầu, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc: "Dạ Vô – kun lại biết sử dụng y thuật, quả thực là... rất khó tin."
"Sa... Sasuke?" Karin kinh ngạc nhìn người nào đó càng lúc càng âm trầm, khó hiểu hỏi: "Ngươi không thoải mái ư? Làm sao vậy?"
Không thoải mái? Không có... Chỉ có điều, rất chướng mắt!
Rõ ràng không hề có điểm chung, vì sao vẫn cảm thấy cậu ta cùng tên ngốc kia giống nhau!
Sasuke nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ôm chặt Gaara, sắc đỏ cùng ánh tím dây dưa mập mờ không rõ, híp mắt cười lạnh: "Không có việc gì."
!!!
Không đúng! Tuyệt đối không đúng!
Ba người hiếm khi có được sự ăn ý, liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ lui về phía sau hai bước.
Khôi hài?! Quanh thân đều phát ra cảm giác áp bách cùng lửa giận mà còn nói không có việc gì?! Nghĩ chúng ta là đứa trẻ lên ba sao? Ai tin chứ?
Tất nhiên, lời này cũng chỉ dám nói ở trong lòng, dù sao cũng không ai dám lấy tính mạng mình ra đùa.
"Hô..." Thở phào một hơi, quay đầu nhìn Sakura nói: "Haruno tiểu thư, phiền ngươi đem kimônô của ta đến đây."
"A? À, chờ một chút."
Cẩn thận đặt Gaara lên bộ kimônô đã được trải ở phía dưới, giống như sợ làm đau hắn, động tác hết sức nhẹ nhàng. Đáy mắt tràn ra ấm áp dịu dàng.
Lần đầu tiên, Kakashi cùng Sakura phát hiện, Dạ Vô Minh, thì ra cũng có thể, ấm áp như thế.
"Trong vòng nửa giờ không nên động vào Gaara." Vừa nói vừa khẽ sửa lại mái tóc ngắn hơi rối của hắn, rồi sau đó đứng dậy tiếp tục nói: "Trước tiên mọi người hãy nghỉ ngơi..." Lời còn chưa nói hết, sắc mặt đột nhiên khẽ biến!
!!
"Sasuke – kun!" "Sasuke!"
Sakura cùng Karin đồng thời hét lên, ai có thể ngờ tới người nào đó vẫn luôn trầm mặc lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ra tay, mà đối phương cũng...
"Xẹt!" "Keng!" "Vụt!"
Đao kiếm va chạm, giao chiến nhanh đến mức không kịp nhìn, đốm lửa văng khắp nơi, khiến cho bụi đất bay mù mịt.
"Ưm!" Lưng đập mạnh vào gốc cây khiến cho ai đó không khỏi nhắm mắt nhíu mày, lúc mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, nhận ra ý định công kích của người kia, giận tái đi: "Ngươi làm cái gì vậy?! Uchiha – kun!"
"Hừ!" Sasuke liếc mắt nhìn thảo trĩ kiếm và hắc thái đao giao nhau trước ngực, cười lạnh nói: "Không tồi, phản ứng rất nhanh."
"Quá khen rồi!!" Dạ Vô Minh không chút yếu thế châm chọc: "Ngươi cũng không đơn giản, thừa dịp người khác không đề phòng mà ra tay, thuần thục như thế, không hổ là mặt hàng Orochimaru dạy dỗ!"
Không khí trong phút chốc lạnh đi, Sasuke buông xuống nụ cười, lùi lại thu kiếm, lạnh lùng nói: "Ngươi hình như còn thiếu nợ ta một cuộc tỷ thí?"
"Ngươi muốn chỉ... đêm đó?"
"Ngươi nói xem?"
"Cho nên hiện tại muốn..."
"Đúng vậy."
"..."
"Thế nào?" Sasuke thấy cậu ta nhíu mày lo lắng thì không khỏi hừ lạnh: "Có rảnh thay Kazekage chữa thương mà lại không rảnh tỷ thí với ta sao?" Dừng! Cậu ta cùng nam nhân kia ở cùng một chỗ thật sự là nhìn thế nào cũng đều cảm thấy chướng mắt!!
Hung ác trừng mắt liếc hắn một cái, không đáp mà hỏi lại: "Ngươi đã tự tin chiến thắng như vậy cần gì phải nôn nóng?" Đáng chết, hiện tại bộ dạng này còn không đấu được chứ đừng nói là thắng, chỉ sợ ba phút cũng không chống đỡ nổi, vừa rồi có thể rút đao ra ngăn cản đã hao hết thể lực, cố tình chọn loại thời điểm này... Nhưng mà không muốn bị hắn xem thường... Đáng giận!
"A?" Đôi mắt u tối đảo qua khuôn mặt tái nhợt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trong trẻo thường ngày, mở miệng trêu tức: "Chẳng lẽ thân thể của ngươi không khỏe?"
"Dừng! Ta mới không..."
!!!!
Không hề báo trước, bóng đêm từ đâu cuốn tới.
"Đây là... xảy ra chuyện gì?!" Karin đứng ở một bên nhìn con chim lớn màu đen trước mặt mà nổi giận đùng đùng hỏi đồng bọn phía sau.
Suigetsu không đáp, ngược lại một đao bổ về phía con chim màu đen, không ngờ một đao mang Chakra dạng thổ lại bị hút vào toàn bộ, hắn kinh hãi nhảy ra xa ba thước, bất đắc dĩ nhún vai: "Ta không có biện pháp, năng lực của Sasuke lớn như vậy chắc không có việc gì đâu." Dứt lời liền gối đầu lên tảng đá gần đó đánh một giấc, Jugo không nói lời nào quay đi nhắm mắt dưỡng thần, Karin khẽ cắn môi nhưng cũng không biết phải làm gì.
"Thầy Kakashi..." Sakura lo lắng nhìn cảnh tượng dở khóc dở cười vừa xảy ra, vừa rồi Dạ Vô Minh cùng Sasuke không biết nói những gì dưới cái cây kia, nhưng mà chỉ trong chốc lát liền thấy con chim lớn màu đen từ trên trời lao xuống đem hai người nuốt vào trong bụng, khôi hài chính là Sasuke căn bản có cơ hội tránh đi lại không ngờ tới bị Dạ Vô Minh giữ chặt ống tay áo kéo ra không được, kết quả hai người đều cùng bị nhốt.
"A!" Kakashi lười biếng vuốt vuốt tóc, cúi đầu nhìn Gaara vẫn đang hôn mê, cười cười: "Ta thấy trước tiên chúng ta vẫn nên chăm sóc tốt cho Kazekage đại nhân, về phần hai tên tiểu tử kia, chắc không đến mức bị thứ này "tiêu hóa" đâu!"
Sasuke vốn là một thiên tài, trưởng thành tại chỗ của Orochimaru tất nhiên sẽ phát triển vượt bậc, thực lực khó có thể đánh giá. Mặt khác, tuy rằng hắn không nghĩ Dạ Vô Minh chỉ dựa vào một chiêu có thể chế trụ Deidara cùng Sasori, cũng không biết hai người kia vì sao đột nhiên bỏ chạy, nhưng theo tình hình chiến đấu vừa rồi, có thể thấy thực lực của Dạ Vô Minh chắc chắn không kém hơn hắn, huống hồ hai tên tiểu tử kia cũng không phải chỉ ngồi không, việc gì hắn phải hao tâm tổn trí lo lắng cho bọn chúng làm gì, chi bằng hắn tiếp tục đọc tác phẩm tâm huyết mới nhất của Jiraiya đại nhân còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro