20
Sakura đã có một giấc mơ.
Dưới ánh trăng rằm băng giá cô đơn, cô nhìn thấy một cô bé với mái tóc màu hồng được thiếu niên cẩn thận bế lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống băng ghế ở lối vào làng....
Cô nhìn thấy cậu bé đó cúi người nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô bé, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé một lúc lâu.
Sakura nhận thấy sự kìm nén và quyến luyến sâu sắc trong con ngươi đen của cậu bé.
Nhưng ngay sau đó cậu bé đã kiềm chế những cảm xúc này của mình, đứng thẳng dậy và bước ra khỏi làng.
Sasuke-kun ... Sasuke-kun ...
Giọng nói này lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô mở miệng muốn hét lên, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Cô muốn lao tới ngăn cản cậu bé đó nhưng lại có một tấm kính dày đặt trước mặt khiến cô không thể lại gần.
Những giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt một cách không kiểm soát được.
Sakura nhìn theo hướng Sasuke đã bỏ đi, cô đập mạnh vào chiếc kính để mong anh nghe thấy nhưng cuối cùng bản thân chỉ có thể tuyệt vọng nhìn anh dần dần khuất bản thân vào cuối con đường chỉ toàn bóng tối.
"Sasuke-kun!!!"
Sự im lặng trong căn hộ bị cắt ngang bởi tiếng hét của cô. Khi ý thức của cô hồi phục, Sakura thấy mình đang nằm trên giường của Sasuke, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Nếu bình thường, Sasuke sẽ đến ngay lập tức và hỏi cô có chuyện gì.
Nhưng trong căn hộ không có lấy một tiếng động, Sakura lo lắng nhảy ra khỏi giường, trực tiếp nhảy từ sổ ra ngoài mà không hề đi giày vào.
Đêm nay cũng là vầng trăng sáng treo trên cao, giống hệt vầng trăng tròn trong giấc mơ.
Nước mắt Sakura trào ra không kiểm soát được khi cô chạy.
Một bóng lưng màu xanh cô đơn, mỗi khi nghĩ đến đều khiến người ta đau lòng.
Cô lại nghĩ đến Sasuke mặc áo màu xanh xanh đứng dưới trận mưa như trút hết nước xuống.
Mưa lạnh xối xả trên má, luồn vào cổ áo mở rộng, ăn mòn tất cả nhiệt độ trên người.
Có lẽ trong thế giới của anh, không có một bầu trời trong sáng nào cả.
>>>
Sasuke lau vết máu trên khóe miệng, dựa vào tường nhìn chằm chằm Naruto cũng đang dựa vào tường. Lúc này, trên khóe miệng chàng trai tóc vàng cũng có một vết bầm tím. Naruto dùng mu bàn tay lau, vết máu liền hờ hững dính trên quần áo.
"Cậu đúng là đồ khốn nạn."
Naruto trừng mắt nhìn Sasuke. Khi cậu đứng thẳng dậy dựa vào tường, nhưng cơn đau trong bụng vẫn buộc cậu phải lấy tay che lại.
Mặc dù là tương lai là Hokage Đệ Thất, Naruto vẫn trông như một đứa trẻ mười hai tuổi đối mặt với Sasuke, vẫn sử dụng những nắm đấm thô sơ nhất để giao tiếp.
Sasuke nhướng mày, anh muốn đi tới, nhưng cơn đau từ thắt lưng cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Kết quả là hai người đều chỉ có thể bày tỏ sự bất bình của mình bằng cách nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Tôi đã nói cậu tốt nhất đừng có xen vào việc của tôi." Sasuke vẫn dùng thái độ lạnh nhạt nói. Naruto lại lên tiếng, giọng điệu cũng bực bội nói: "Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến việc của cậu. Tôi chỉ là không muốn thấy Sakura-chan lại buồn mà thôi!"
Chỉ cần Sakura được nhắc tới, bầu không khí giữa hai người rất phảng phất im lặng, ánh mắt vô tình chạm nhau, sau đó liền nhanh chóng tránh sang một bên.
"Liên quan đến Sakura cậu cũng bớt quản đi."
Sasuke nói đột ngột, nhưng giọng anh rõ ràng là đã trầm hơn trước rất nhiều. Anh dựa phần eo bị thương vào tường rồi từ từ ngồi xuống đất. Khi hạ mắt xuống thì tóc mái đã che mất nửa khuôn mặt khiến Naruto không thể nhìn thấy biểu cảm của Sasuke.
"Cậu dựa vào đâu mà ngăn tôi? Cô ấy cũng không phải là của cậu." Naruto lớn tiếng nói. Ngay khi giọng nói của cậu vừa dứt, Naruto thấy đôi mắt Sasuke lướt qua mình như một lưỡi dao sắc bén, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi.
Naruto cũng ngồi dựa lưng vào tường, cười nói: "Hơn nữa, không phải chỉ có mình Sasuke cậu là thích cô ấy."
"..."
"Cậu định nói 'Người mà Sakura thích là tôi' chứ gì?" Lời nói của Naruto giống như một con dao cắt đi từng lớp bí mật của anh, phơi bày mọi thứ ra ngoài không trung.
"Dobe, cậu là người chạy tới và bảo tôi không được đưa cô ấy đi." Sasuke nói, anh định đợi Sakura tỉnh lại để xác nhận lại câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng giữa đường Naruto đã vội vàng chặn lại.
Đôi mắt Sasuke dần thu lại ánh nhìn sắc bén, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình: "Tôi cũng thừa nhận rằng việc đưa Sakura đi trong khi cô ấy không nhớ gì là lỗi của tôi."
"Vậy cậu muốn tự mình rời đi?" Naruto lập tức nhảy dựng lên, nhưng cơn đau quặn thắt trong bụng buộc cậu phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Mỗi lần đánh nhau với Sasuke đều như vậy, rõ ràng không hề đến nhẫn thuật mà chỉ dùng những cú đấm và đá thông thường, nhưng cuối cùng thì mọi thứ vẫn diễn ra như thế này.
'Nhưng nếu không dùng đến cách này....thì thực sự chẳng nghĩ được cách nào khác.'
Naruto cảm thấy Sasuke là một vấn đề khó trong cuộc sống của mình. Cậu có nhiều điểm giống với Sasuke nhưng cũng có nhiều mặt đối lập.
Cậu thường cảm thấy hai người họ luôn trân trọng nhau, nhưng cũng cảm thấy hai người dường như không hợp nhau, như nước với lửa vậy.
Khi Sasuke giết Sakura, Naruto đã thục sự muốn giết Sasuke trong giây lát, nhưng cậu đã bỏ cuộc trong trận chiến cuối cùng.
Cậu không muốn mất đi một người bạn trọng nữa.
"Rốt cuộc thì...Sasuke, cậu sợ Sakura-chan sẽ hận cậu đúng không?"
Naruto quan sát tỉ mỉ thấy hai tay Sasuke nhanh chóng nắm chặt lại. Naruto cười nhạt, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Đúng là tên gian xảo, thà một mình bỏ đi còn hơn nói cho cô ấy biết sự thật, sau đó lại để cô ấy ở đây nhớ đến cậu...?"
"Naruto." Sasuke cuối cùng ngắt lời Naruto, lông mày nheo lại một tia phiền muộn: "Hiện tại Sakura có thể không thích tôi."
"Mặc dù tôi luôn nhấn mạnh "thích" với cô ấy, nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng rất nhiều thứ đã thay đổi, càng ép thì mọi thứ dường như còn tệ hơn." Giọng Sasuke nhàn nhạt vang lên, ánh trăng sáng chiếu xuống người anh, trông anh càng trở nên cô đơn và xa lánh hơn.
So với Sakura từng thích chủ động thân mật với anh thì bây giờ mối quan hệ giữa cô và Sasuke thực sự không mấy suôn sẻ.
Cô sẽ không chủ động như trước hoặc nói với Sasuke rằng cô thích anh.
Ngay cả khi hai người ngủ chung giường vào ban đêm, Sasuke vẫn cảm thấy rằng cô và anh đã có một khoảng cách.
"Có lẽ khi tôi rời đi có thể khiến cô ấy xem xét lại và quyết định được."
Ở Konoha này, Sakura có rất nhiều tình cảm. Dù không muốn thừa nhận nhưng Sasuke đã quan sát trong khoảng thời gian này đã thấy rằng dù không có anh bên cạnh Sakura vẫn có thể có một cuộc sống yên bình và thoải mái, hoặc cô sẽ được thư giãn hơn.
Cô không cần phải là một ninja, không cần chiến đấu trên chiến trường chết chóc. Cô cũng không cần phải sợ hãi và không phải lúc nào cũng phải khóc vì ai đó.
Trong thời gian ở Konoha, Sasuke cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Ví như yêu một người mà không có được thì cảm giác chua xót, đến gần người mình yêu không hề dễ dàng, đối mặt với những thất bại không đơn giản như cô gái đã từng cười nói ngày trước giờ bắt đầu lại.
Sasuke đã từng nghĩ rằng Sakura sẽ không thể làm được gì nếu không có anh, nhưng bây giờ anh nghĩ về điều đó và thấy rằng kết quả phải ngược lại, anh không thể làm được gì nếu không có cô.
Trong bảng câu trả lời về cuộc sống, Sakura có bốn câu hỏi trắc nghiệm để cô lựa chọn, nhưng Sasuke thì chỉ có một câu.
Anh muốn đợi cô lựa chọn, giống như khi gặp đề bài khó trong kỳ thi, anh sẽ lén ngồi xuống bên cạnh cô, bởi vì cô luôn giải được tất cả khiến thầy giáo phải khen ngợi.
"Đừng dùng những lời thanh cao như vậy để che giấu sự hèn nhát của mình!" Giọng nói của Naruto vang lên trong con hẻm âm u này, khi cậu buồn bực, râu của cậu sẽ hơi hếch lên, giống như đang cau mày.
"Thật ra trong thâm tâm tôi vẫn biết rằng Sakura-chan vẫn luôn dựa vào cậu." Giữa hai đầu lông mày của Naruto có chút chua xót và cay đắng: " Cho dù là cô ấy luôn muốn làm rõ cảm xúc của mình đi chẳng nữa thì cuối cùng vẫn là hướng về cậu."
'Nếu như không hướng về cậu thì cô ấy không phải đi tìm câu trả lời của quá khứ dù muốn hay không.'
Naruto nghĩ đến cảnh cô gái đến hỏi cậu ngày hôm đó, khóe miệng nhếch lên thành một đường.
"Tôi thực sự không muốn cậu đưa Sakura-chan vì điều đó sẽ không công bằng với cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn cậu rời đi mà không nói lời tạm biệt một lần nữa, bởi vì điều này cũng không công bằng với Sakura-chan." Naruto nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Mỗi cảm giác đau lòng sâu trong trái tim như đang cồn cào rõ ràng hơn theo mỗi lần hít vào: "Cách tốt nhất là nói cho cô ấy biết sự thật. Dù rủi ro rất lớn nhưng tôi cảm thấy..."
"Tôi cảm thấy cô ấy yêu nhiều hơn là oán hận."
(30/11/2021)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro