CHƯƠNG 10

chương 10 - MC TNG VUT MÔNG NGA CON TRAI

editor: idecidedtobegay

---0---

Xúc cảm mông của Mặc tổng siêu toẹt zời!

Không thể không nói nhân loại này là nhân loại đẹp trai nhất trong tất cả nhân loại y từng gặp, tất cả các phương diện đều hoàn mỹ.

Bao gồm mông!

Mặc Uẩn Tề nheo nheo mắt, giờ khắc này âm thanh trầm thấp làm người ta có loại ảo giác nguy hiểm, "Em biết mình đang làm gì không?"

Cố Giai Mính tùy tiện nói: "Chơi lưu manh á!"

Mặc Uẩn Tề bị chọc cho tức cười, híp mắt nhìn cặp mắt trong sáng của Cố Giai Mính, ý vị thâm trường nói: "Thật ra, tính tình của anh cũng không phải tốt như bề ngoài như vậy, nếu em......"

"Chơi ngưu manh nè!" Từ trên lưng sô pha, Mặc Trạch Dương dẫm lên lưng Cố Giai Mính nhào qua, nháy mắt ngắt lời cha nó, ôm lấy cổ cha ruột, cùng sử dụng tay chân bò lên trên, cuối cùng dùng chân ngắn nhỏ câu lấy bả vai Mặc tổng, thành công cưỡi trên cổ cha ruột nó, bởi vì lưng cha ruột nó rộng hơn ba ba nó một tí, dài hơn một tí, cho nên hơi phí sức.

Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Mặc Trạch Dương, ôm đầu Mặc tổng rất nghiêm túc hỏi: "Nếu con không nhịn được, xi xi trên cổ người, người sẽ đánh con sao?"

Một đầu hắc tuyến - Mặc tổng: "......"

Cố Giai Mính sửa thế nằm bò ra, rất có hứng thú nhìn Mặc Uẩn Tề, rất muốn xem hắn sau khi bị xé cái bỏ bọc ưu nhã cao quý này, có phải bên trong cũng ưu nhã cao quý như vậy không, bình tĩnh y như cái trụ nhà.

Lúc này di động vang lên, Cố Giai Mính cầm lấy nhìn nhìn, nhấn nghe: "Xin chào ba Trịnh."

Cảm giác mình còn trẻ tuổi khoẻ mạnh, còn có thể sinh thêm đứa thứ hai, Trịnh Học Thiệu giật giật khóe miệng, tuy rằng bề ngoài của hắn hơi nghiêm túc, nhưng thật ra chỉ mới tròn 35, bởi vì Cố Giai Mính nói nhăng nói cuội, bây giờ không ít người đều đi theo y kêu hắn ba Trịnh, làm cho hắn bị kêu tới cảm thấy mình đã già rồi.

Trịnh Học Thiệu quan tâm hỏi: "Hôm nay quay thế nào?"

"Cũng được."

"Không phát sinh xung đột gì với Đặng Hưng chứ?"

"Cũng được."

"Cũng được là có ý gì, chú mày nói chuyện đàng hoàng coi!"

"Cũng được có nghĩa là cũng được thật chứ sao."

Trịnh Học Thiệu dừng một chút, dặn dò y: "Anh nói chú nghe nè, chú phải ngoan ngoãn ở đoàn phim, chớ chọc phiền toái, anh đang giúp chú bàn vấn đề thù lao đóng phim, từ nam hai biến thành song vai chính, vậy thì thù lao đóng phim trước đó quá thấp. Bây giờ nhà đầu tư của bộ phim này đã đổi thành Tổng giám đốc của chúng ta, chú đừng làm ngài ấy lỗ."

"Tổng giám đốc?" Cố Giai Mính bò dậy ấn tiểu tể tử đang làm loạn xuống, hỏi Mặc Uẩn Tề: "Anh mua bộ phim này?!"

Mặc Uẩn Tề bình tĩnh sửa sửa đầu tóc bị Mặc Trạch Dương cào loạn, "Bộ phim này nguyên bản là Hồng Sâm điện ảnh đầu tư, chẳng qua anh xem trọng bộ phim này nên bỏ thêm một ít tiền thôi."

Cố Giai Mính bĩu môi, khóc không ra nước mắt, hình như mình lại bị Mặc Uẩn Tề nắm trong tay.

Cố đại ảnh đế lặng lẽ kéo một mảnh nhỏ góc áo của Mặc tổng, ủy khuất ba ba hỏi: "Ông chủ, không phải anh tới trả thù tui thật chứ? Anh không làm khó dễ tui đâu phải không?"

Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, nhẹ nhàng chọc chọc trán Cố Giai Mính, ý vị thâm trường nói: "Xem biểu hiện của em."

Cố Giai Mính: "......"

Xong đời!

Kế hoạch bảo mẫu ngâm nước nóng!

Bây giờ y đi rót nước cho ông chủ, còn kịp không? QAQ

"Giai Mính? Cố Giai Mính? Alo!"

"Alo alo!" Cố Giai Mính đáp lời, "Ba Trịnh ngài nói."

Trịnh Học Thiệu nghiêm túc hỏi: "Chú đang nói chuyện với ai đó?" Trong mắt hắn, vấn đề tình cảm của Cố Giai Mính còn chưa giải quyết, chính là trái bom kia, không chừng một ngày nào đó bị đưa ra ngoài ánh sáng, rớt một loạt fan bạn gái.

Cố Giai Mính hữu khí vô lực nói: "Tổng giám đốc trong miệng anh, chính là vị chồng trước trong truyền thuyết của tôi."

Đột nhiên Trịnh Học Thiệu nhớ tới, Tổng giám đốc trong truyền thuyết hình như họ Mặc, con trai bảo bối của Cố Giai Mính cũng họ Mặc, nói như vậy là cùng một chữ Mặc?

Đột nhiên phát hiện thứ khó lường, lại nhớ đến Cố Giai Mính từng nói trốn khỏi một cuộc hôn nhân, nên vẫn không cho Cố Giai Mính xào tai tiếng với minh tinh khác, thời thời khắc khắc nhắc nhở y phải bảo trì lễ phép và khoảng cách với minh tinh khác, ba Trịnh lập tức phát hỏa: Đàn ông như vậy mà chú cũng đào hôn, chú mày ngốc thật sự!

Lúc này Cố Giai Mính cũng nhận ra, anh có tiền đầu tư mà không có tiền mua nhà???

Mặc tổng nghiêm túc nói: "Trước khi đầu tư đã quên chuyện mua nhà, bây giờ lại không có tiền."

Vẻ mặt Cố Giai Mính căm giận buông Mặc tiểu nhãi con ra, lên đi con trai, cắn anh ta!

————

Ngày hôm sau phải bận quay tiếp, Cố Giai Mính chỉ có thể giải quyết cơm sáng ở trên xe.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương chỉ có thể cùng ăn sáng với cha ruột nó, hai tay nhỏ ôm một cái bánh bao thịt, Mặc Trạch Dương đánh giá người bên cạnh, không yên tâm hỏi: "Người sẽ không nhân lúc ba ba không ở đây, mang con ra ngoài bán chứ?"

Đang ăn cháo - Mặc tổng: "Không đâu."

Mặc Trạch Dương ăn một ngụm bánh bao, tiếp tục hỏi: "Người sẽ mua kẹo cho con chứ?"

Cho rằng con trai muốn ăn kẹo, Mặc tổng trầm ngâm một chút, "Mua."

Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, ánh mắt phòng bị nhìn cha nó: "Một ông chú vô duyên vô cớ đưa kẹo cho bạn nhỏ ăn chính là người xấu."

Mặc tổng bất đắc dĩ, "Cha không phải ông chú, cha là cha con, xuất phát từ lễ phép, con cũng nên học cách xưng hô với cha, kêu daddy."

Mặc Trạch Dương chỉ nghe nửa câu đầu, còn đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình: "Người xấu chưa bao giờ nói mình là người xấu, giống như sói xám sẽ không nói với cô bé quàng khăn đỏ mình là con sói hư, nhưng sói xám sẽ ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ, ăn vào bụng, nếu không có thợ săn tới cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ biến thành thứ đại tiện rồi ấn nút bồn cầu trôi đi, cuối cùng cũng không về được nữa."

Mặc tổng gian nan nuốt ngụm cháo trong miệng xuống, há miệng thở dốc, không còn gì để nói.

Trong mắt đứa nhỏ tiếp tục phòng bị, "Người sẽ không tiếp cận chúng con trước, rồi mới trộm con mang đi chứ?"

"Không đâu." Vì để nó câm miệng ăn cơm, Mặc tổng bưng chén nhỏ trước mặt Mặc Trạch Dương lên, vừa thấy nó há mồm lập tức đút cơm cho nó, đương nhiên, động tác không phải rất quen thuộc, làm dơ hết quần áo đứa nhỏ vừa mới thay sạch sẽ.

Vì thế, lại được một ánh mắt ghét bỏ của con trai, "Đó giờ ba ba sẽ không chân tay vụng về như vậy."

Mặc tổng: "......"

Trình độ thông minh của Mặc Trạch Dương, hiển nhiên đã vượt qua các bạn nhỏ cùng tuổi, mồm miệng lanh lợi, nói chuyện suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng có vài phương diện nó lại rất ấu trĩ, cái này làm kiến thức Mặc Uẩn Tề học được từ giáo viên dạy trẻ không dùng được dù chỉ một chút.

Mặc Trạch Dương lại chạy về phòng thay một cái áo sơmi trắng nhỏ, bên ngoài mặc một cái áo len nhỏ, đứng trước gương soi trái soi phải, luôn cảm thấy nơi nào đó mình không đủ hoàn mỹ, không đủ đẹp trai, không đẹp.

Mặc tổng nhìn nhìn đồng hồ, thúc giục nói: "Được chưa?"

"Ừm...... Con cần soi thêm ba phút nữa, người có cảm thấy có chỗ nào con không tốt lắm không?"

Mặc tổng rất thành khẩn nói: "Cha cảm thấy chỗ nào con cũng hoàn mỹ, rất đẹp." Lần đầu tiên vuốt mông ngựa người khác, vừa vuốt một cái chính là vuốt mông ngựa con trai mình, Mặc tổng đã không biết hình dung tâm tình của mình thế nào nữa rồi.

Mặc Trạch Dương nhíu mày nhỏ, lại xem vài lần, rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề: "Lão Mặc, người không phát hiện dây giày bên trái của con dài hơn dây giày bên phải sao?"

Đã sắp trễ làm - lão Mặc: "......"

————

Cố Giai Mính bên này, tiếp tục đóng phim, buổi sáng đáp diễn một cảnh với Đặng Hưng, ép tới đối phương NG ba lần mới buông tha đối phương, ấu trĩ trả thù giống như trò đùa dai của con nít, làm Đặng Hưng tức đến mặt đỏ tai hồng không nói nên lời, chỉ có thể tự mình tránh ở góc tường giận dỗi.

Không thể giáp mặt xé với Cố Giai Mính!

Ai mà không cần mặt mũi chứ?

Tới giữa trưa, Cố Giai Mính bưng cơm hộp của mình, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Đặng thiếu gia, quan tâm nói: "Tiền bối không nên gấp gáp, cảm giác phải tìm từ từ, dù sao anh đóng cũng là người xấu, bản thân anh lại không phải người xấu."

Đặng Hưng tức thiếu chút nữa quăng bỏ hộp cơm, ai cần tìm cảm giác? Đây là châm chọc hắn nhập diễn chậm chứ gì! Hơn nữa ai là người xấu? Ban đầu nhân vật của hắn là người tốt có được không? Sau này mới hắc hóa có được không?

Đặng Hưng đã đóng rất nhiều nhân vật, đều không đánh bọt nước gì, đoàn đội của hắn nghĩ dù sao đã đóng nhiều người tốt như vậy rồi, cũng không ra làm sao, chi bằng nhận một vai ác, lỡ đâu phát hỏa thì sao? Nhân vật này chính là người hại chết Chung Ly Thiều, giai đoạn trước là chính phái, giai đoạn sau hắc hóa, ngụy quân tử tuyệt đối, tiểu nhân thật, nếu diễn sống nhân vật này, tuyệt đối làm người ta ấn tượng khắc sâu.

Đặng Hưng vốn đang cảm thấy không tồi, ai biết gặp phải kẻ điên Cố Giai Mính này, còn cố tình gây sợ, buổi sáng cố ý đè nặng hắn, ép tới hắn nói không ra lời.

Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ kỹ thuật diễn của hắn thật sự kém như vậy?

Tuyệt đối không thể nào!

Mấy cái này đều phải quy công Cố Giai Mính giở trò quỷ, Đặng Hưng tức giận đặt hộp cơm qua một bên, tức đến cơm cũng ăn không vô, ngồi xổm một bên cân nhắc kịch bản, nhất định phải chặn Cố Giai Mính!

Cố Giai Mính "chậc chậc" vài tiếng, thật đủ khắc khổ.

Cố đại ảnh đế quét một vòng, tìm chỗ nhiều người, bưng hộp cơm của mình đi xem náo nhiệt.

Còn không ăn được mấy miếng, đã nghe bên ngoài rối loạn một trận, mấy cô bé phụ trách hi hi ha ha chạy tới, "Anh Mính, ba Trịnh tới, còn mang một bé trai siêu đáng yêu đến!"

Bé trai? Cố Giai Mính gặm đùi gà, chắc là Bạch Vũ rồi, đóng vai em trai của Chung Ly Thiều, Chung Ly Mân.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Vương đạo và Trịnh Học Thiệu cùng đi tới, giới thiệu bé trai phía sau Trịnh Học Thiệu đang thẹn thùng ngượng ngùng cho mọi người, "Đây là Bạch Vũ, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với phòng làm việc của Giai Mính, đóng vai Chung Ly Mân, tuổi còn nhỏ, mọi người chăm sóc nhiều hơn."

Bạch Vũ nhìn qua chỉ mới 17 18 tuổi, trắng nõn sạch sẽ, cực kỳ thanh tú, còn chưa nói gì hết đã đỏ mặt.

Cố Giai Mính nheo nheo mắt, chậc chậc, thì ra là một con chuột con lông trắng, trách không được nhát gan như vậy.

Nếu đều là yêu, còn cùng một phòng làm việc, cũng không có gì để nói, y đứng lên, kéo Bạch Vũ đến bên cạnh, cười ha hả vỗ bả vai người ta nói: "Được, từ giờ trở đi, đây là em trai tôi, mọi người chăm sóc nhiều hơn nha." Cái vòng này chính là xem kỹ thuật diễn, cho dù đẹp mà không có kỹ thuật diễn thì chỉ có thể làm một cái bình hoa, nếu Trịnh Học Thiệu đã xem trọng cậu, Cố Giai Mính cũng tin tưởng cặp mắt hắn, có thể giúp thì giúp một phen.

Bạch Vũ nhìn Cố Giai Mính, kích động đến đôi mắt cũng tỏa sáng, mồ hôi đầy trán —— thần tượng mình sờ lông mình!

Trịnh Học Thiệu kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ tới lần này Cố Giai Mính lại biết điều như vậy, trước kia kêu y mang tân nhân y đều lười mang.

Quả nhiên đã lớn rồi, thành thục, ba Trịnh vui mừng cười cười, kích thích đã chịu tối hôm qua cũng được vỗ về, tâm tình đẹp nói: "Giai Mính à, tới đây, anh có chuyện muốn nói với chú."

Cố Giai Mính bưng hộp cơm đi qua.

Trịnh Học Thiệu quan tâm hỏi: "Tối hôm qua cái cuối cùng là chuyện gì, chú nói với anh chút coi."

Cố Giai Mính gặm đùi gà ngon lành, không hiểu ý đối phương lắm: "Cái gì mà chuyện gì?"

Trịnh Học Thiệu hạ giọng, cắn răng nhỏ giọng hỏi: "Chú và Tổng giám đốc!"

"Cái đó à, thì là tui đào hôn á." Cố Giai Mính nhai thịt gà thở dài, "Có thể là anh ta muốn trả thù năm đó tui quăng anh ta, muốn làm ông chủ tui, muốn làm phiền tui đóng phim." Bây giờ còn ăn vạ ở nhà y không đi, được rồi, nể mặt anh ta làm bảo mẫu, miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.

Trịnh Học Thiệu hận sắt không thành thép, "Người như vậy mà chú còn quăng được, mắt không có vấn đề gì thật chứ? Nếu chú đã đào hôn, sao còn dám đi làm diễn viên?" Còn ngại mặt mình không đủ rêu rao sao?

Nhắc tới cái này Cố Giai Mính cũng tức giận chứ bộ, ai biết Mặc Uẩn Tề nghĩ như thế nào! Không được, phải tìm cơ hội thăm dò Mặc Uẩn Tề!

Không thể đợi, đêm nay về nhà lập tức phải dò hỏi hắn!

Y phải ra chiêu!

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc tiểu nhãi con: "Lão Mặc!"

Mặc tổng: "Kêu ba ba!"

Mặc tiểu nhãi con: "Ba ba ba có thể mua cho con một con gấu trúc về nuôi không?"

Mặc tổng ▼_▼

Mặc tiểu nhãi con: "Lão Mặc aizz! Về nhà ăn cơm thôi!"

-------------

nhớ vote nha mn ơiii ~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro