CHƯƠNG 20

chương 20 - THUYT VÔ THN CA MC TNG BT ĐU SP Đ

editor: idecidedtobegay

---0---

Rất nhanh, thủ hạ đắc lực của Mặc tổng đã điều tra xong người này: Ông chủ một cửa hàng đồ cổ số 13 phố Bắc thành Tây.

Thời gian làm việc của cửa  hàng đồ cổ này không giống các cửa hàng bình thường, bắt đầu mở cửa từ hai giờ chiều mỗi ngày đến hai giờ sáng hôm sau, nghe nói ông chủ đó là một đại sư sủi quẻ có tiếng, tuổi còn nhỏ mà đã được dân bản địa gọi "Tiểu thần tiên", "Tiểu bán tiên".

Quan trọng nhất chính là: Nơi Mặc Trạch Dương được sinh ra, chính là cửa hàng đồ cổ đó.

Ông chủ cửa hàng đồ cổ này và Cố Giai Mính còn có một mối quan hệ khác, hắn giới thiệu Cố Giai Mính đến một tổ chức thần bí, sau khi Cố Giai Mính xuất hiện ở thành phố này một tháng thì đến tổ chức đó đăng ký, sau này Mặc Trạch Dương được sinh ra, lại đi đăng ký lần nữa, tổ chức thần bí đó ở đâu, người phụ trách là ai, giờ còn chưa điều tra được.

Mặc Uẩn Tề nhìn báo cáo trong tay, càng lúc càng cảm thấy chuyện xoay quanh Cố Giai Mính đều là khó bề phân biệt, nhưng cửa hàng đồ cổ cửa hàng này xuất hiện, giống như có thể xốc lên một góc sương mù.

————

Trong phòng khách, Mặc Trạch Dương bò tới bò lui trên sô pha, vì ngày mai sẽ được đi công viên trò chơi nên đêm nay hưng phấn dị thường, ngủ gì mà ngủ, dậy high thôi!

Cố Giai Mính cũng tính trẻ con, lăn qua lăn lại trên sô pha với Mặc Trạch Dương, chơi trò săn thú, giống như mẹ gấu dạy gấu con kỹ năng săn mồi trong game, vừa đùa vừa cười. Mặc tổng rất bình tĩnh ngồi ở quầy bar giữa phòng khách và phòng ăn, mở một chai rượu vang đỏ, sắc mặt nhu hòa nhìn hai ba con quậy, không khí hai bên một động một tĩnh, tương phản rõ rệt.

Chờ đến khi Mặc Trạch Dương chơi mệt rồi, Cố Giai Mính mới ôm nó về phòng ngủ, lúc đi ngang qua Mặc Uẩn Tề, vèo một cái chạy vút qua, chạm vào nhân loại này sẽ làm yêu tinh không bình thường, phải tránh xa!

Vừa định mở miệng chào hỏi - Mặc tổng: "......" Hắn muốn nói, có thể thời tiết ngày ma không tốt lắm, tiết Thanh Minh, làm sao cũng có mưa.

Quả nhiên, bắt đầu từ nửa đêm, mưa nhỏ tí tách tí tách rất không nể mặt trút xuống, sáng sớm hôm sau, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương ngồi xổm bên cửa sổ, động tác không khác gì nhau vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa xuân râm rang rơi xuống bãi cỏ ngoài nhà, giống như tâm trạng bây giờ của bọn họ: Ướt dầm dề, vô cùng nặng nề!

Tối hôm qua high bao nhiêu, giờ buồn bực bao nhiêu!

Sự tương phản mạnh mẽ này làm cho người ta rất ...... mắc cười!Mặc tổng đi đến sau lưng hai người, một tay sờ một cái đầu, nhịn cười trấn an: "Không sao, chúng ta có thể chơi trong Nhà Nhi đồng của công viên trò chơi, hôm nay có thể chơi với Trạch Dương cả ngày."

Đôi mắt Mặc Trạch Dương lập tức phát sáng.

"Được rồi." Cố Giai Mính nhìn ánh mắt của con trai cưng, tâm trạng uể oải ban nãy bốc cháy, ý chí chiến đấu dâng trào: "Bây giờ đi thay đồ, lập tức xuất phát!"

Hai cha con mặc hoodie, quần jeans, mang giày thể thao y hệt nhau, Cố Giai Mính vì không để người nhận ra, cho mình một cái thủ thuật che mắt lên mặt, còn làm bộ làm tịch đeo khẩu trang, trên phương diện ngụy trang, yêu tinh có tiềm lực hơn nhân loại vậy đó.

Hai cha con ra khỏi phòng thay đồ, Mặc Uẩn Tề đã đứng chờ ở cửa, trên người mặc áo sơ mi màu lam đậm, cổ tay áo có đính một viên kim cương kiêm tốn lại xa hoa, trong ngày mưa dầm vẫn toát lên vẻ rực rỡ khác hẳn, quần tây vừa vặn, giày da thủ công tinh tế, như người mẫu 1m9 vai rộng eo thon chân dài, hoàn mỹ không chỗ bắt bẻ.

Cố Giai Mính vẻ mặt câm nín nhìn Mặc tổng mười mấy giây, không dám tin hỏi: "Sao anh không thay đồ? Có chắc mặc như vậy là để đi chơi không?"

Mặc Uẩn Tề cúi đầu nhìn trang phục của mình, nghi ngờ hỏi: "Có gì không đúng sao?"

Cố Giai Mính ghét bỏ bĩu môi, thầm nói đây là phong phạm của ông chủ đúng không, ông chủ mặc thế nào cũng giống ông chủ! Thật sự rất không muốn dẫn anh ta đi chơi làm sao bây giờ? Ăn mặc như vậy đến khu vui chơi tuyệt đối sẽ thu hút người vây xem. Ghét bỏ xong, Cố tiểu yêu vẫn rất tốt bụng dùng thủ thuật che mắt cho Mặc, dù sao diện mạo của Mặc Uẩn Tề cũng không thua minh tinh đang hot, hơn nữa hắn có tiền, lỡ gặp phải phóng viên hoặc là bọn bắt cóc, chậc chậc ~

Cố Giai Mính cảm thấy mình thật sự rất lương thiện, bảo tiêu miễn phí có lời không? Có y bên cạnh, không ai bắt được Mặc Uẩn Tề.

Mặc Trạch Dương lắc lắc tay Cố Giai Mính, non nớt hỏi: "Anh hai ơi, đi chưa?" Gọi rất thuận miệng, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên ngụy trang thành anh em.

Khóe miệng Mặc tổng giật giật, anh hai? Cố Giai Mính mặc đồ thế này, đúng là có vẻ trẻ hơn, gọi anh hai cũng có người tin thật.Khóe môi Cố Giai Mính nhếch lên, cười tủm tỉm nhìn Mặc tổng, "Ba ba!"

Mặc tổng: "......"

Cố Giai Mính nhe răng cười xấu xa, Mặc Uẩn Tề bất lực lắc lắc đầu, khóe môi cũng nhếch lên theo, hắn lấy ra một cái máy định vị, ngồi xổm xuống mang vào cho Mặc Trạch Dương, Cố Giai Mính rũ mắt bĩu môi, có y ở đây sao mà lạc mất được? Mũi hít hít cái là biết.

Rồi Mặc tổng đứng lên, tiến lên nửa bước, đứng trước mặt Cố Giai Mính, lấy một cái máy định vị khác ra.

Cố Giai Mính trừng to mắt, vẻ mặt ghét bỏ, "Tui không thèm đeo cái này! Tui đâu phải con nít!"

Mặc tổng không nhịn được túm lấy cổ áo y, gắn máy vào. Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chọc trán y, dịu dàng nói: "Chỗ này, không khác gì tre con."

Cố Giai Mính che trán lại mờ mịt chớp chớp mắt, cho đến khi ra khỏi nhà mới nhận ra, trực tiếp xù lông: Loài người ranh mãnh này, dám là ám chỉ y khờ!

Y lớn như vậy mà IQ lại bằng Mặc Trạch Dương, không phải nhược trí thì là khờ!

————

"Daddy, con muốn ăn kẹo bông gòn!"

"Ba ba, con cũng muốn!"

"Daddy, hộp hoa quả!"

"Ba ba, con cũng muốn!"

"Daddy, con muốn chơi xe ong mật bay!"

"Ba ba, con cũng muốn!"

"Daddy, con muốn ngồi trên vai cha!"

Đã bị dày vò nửa ngày - Mặc tổng mặt vô biểu tình nhìn Cố Giai Mính, "Em cũng muốn sao?"

Cố Giai Mính cười xấu xa lắc đầu, "Bỏ đi, cái này thì bỏ."

Mặc Uẩn Tề bị chọc cho tức cười, nhây thì nhây đi, em ấy vui là được.

Rốt cuộc bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cũng leo được lên vai cha mình, tầm nhìn lập tức rộng rãi hơn, chiều cao của Mặc tổng có ưu thế tuyệt đối!

"Con cao quá à! Cao ngang với chiếc máy bay đó luôn kìa!" Mặc Trạch Dương vui rạo rực ôm cổ cha nó, thân mật cọ cọ mặt Mặc Uẩn Tề, động tác theo bản năng này làm Mặc Uẩn Tề hơi ngây người. Cho đến giờ Mặc Trạch Dương vẫn chưa chịu chấp nhận hắn, thậm chí vẫn còn phòng bị và mâu thuẫn với hắn, dường như tình trạng này đã được thay đổi trong vô thức.

Cố Giai Mính đau tim che ngực lại, hung hăng ném cho Mặc Trạch Dương một cặp mắt hình viên đạn, tốt cho một con Cố Đại Tráng, có phải con đã quên ai mới là ba ruột của con rồi không? Có phải muốn làm phản rồi không? Ngồi trên cao ghê gớm à, ba ba có thể cõng con đứng trên máy bay đó!

Cố Đại Tráng còn chưa kịp thể hiện lòng trung thành, đã bị Cố Giai Mính xách xuống, đặt trên vai mình, rất nghiêm khắc cảnh cáo nó: "Muốn xì xì thì báo trước, nếu dám tiểu vào cổ ba, ba kéo con chym nhỏ của con ra luôn."

Mặc Trạch Dương thật nghiêm túc phun tào một câu: "Tính tình của ba ba còn lớn hơn dáng người của ba!"

Cố Giai Mính tức tới dậm chân, thằng nhỏ không có trái tym này!Mặc tổng bất đắc dĩ ôm Mặc Trạch Dương xuống, một tay ôm nhỏ, một tay kéo lớn, giống dìu già dắt trẻ cực kì, "Không phải muốn đi máy bay xoay tròn sao sao, đến lượt rồi."

Cố Giai Mính tạm quên chuyện tính sổ Mặc Trạch Dương, rất không yên tâm dặn dò Mặc tổng: "Chút nữa tui tháo khẩu trang xuống, anh đừng quên chụp ảnh cho tụi tui nha!"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu nói "được", nhìn một lớn một nhỏ vào khu trò chơi, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.

Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương, lúc máy bay bay đến trước mặt Mặc Uẩn Tề, khẽ meo meo tháo khẩu trang xuống, làm mặt quỷ. Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhẹ nhàng ấn nút chụp, giữ lại hình ảnh vĩnh hằng, hết bức này đến bức khác, chụp mãi không xong.

Mặc Trạch Dương kéo Cố Giai Mính, chơi thêm xe điện đụng và thuyền đụng, chơi mệt rồi thì đi đắp cát, Mặc Trạch Dương lanh lợi, nhân lúc ba nó đang vui, làm nũng bán manh lừa dối một hồi, làm Cố Giai Mính thật vui vẻ đồng ý chờ rảnh rỗi sẽ dẫn nó đi biển nhặt vỏ sò, cuối cùng hai ba con đặt mục tiêu vào tòa lâu đài cao nhất.

Mặc Uẩn Tề hơi lo cho sự an toàn của Mặc Trạch Dương, trượt từ cầu trượt cao 7 8 mét xuống, Mặc Trạch Dương chỉ là đứa bé 4 tuổi, lỡ không làm chủ được sức mình thì rất có thể sẽ té ngã bị thương.

Cố Giai Mính mua vé cho Mặc Trạch Dương, không chút lo lắng cởi giày cho nó, thả thằng nhỏ vào, còn không quên trấn an Mặc Uẩn Tề: "Yên tâm đi, ném nó xuống từ độ cao đó cũng không bị thương được."

Ném xuống?

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, cảm thấy một lớn một nhỏ nhà mình thật sự không giống người bình thường. Cho dù Cố Giai Mính có mang khẩu trang che mặt, nhưng lấy độ nổi tiếng của em ấy thì fan vẫn nên nhận ra chứ. Mặc Trạch Dương ngoan ngoãn đáng yêu, thế mà không ai xoay mặt qua nhìn vài lần, tất nhiên điều này không hợp lẽ thường. Hơn nữa đám vệ sĩ hắn mang theo kia chưa từng mắc phải sai lầm nào, thế mà bây giờ cũng mất dấu.

Những chuyện không hợp lẽ thường này cứ xuất hiện cùng một lúc, cuối cùng Mặc tổng cũng bắt đầu bị lung lay với thuyết vô thần của mình.

Trong lúc nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã bò lên lầu hai theo cầu thang làm bằng ván cao su, ngồi trên đầu cầu trượt vừa hét chói tai vừa trượt xuống. Ở giữa cầu trượt, vì để giảm xóc cho bọn nhỏ, nhà thiết kế rất dụng tâm tạo một chỗ nhô lên cao hơn 10cm, Mặc Trạch Dương trượt đến đó thì tốc độ hơi chậm lại, sau đó trượt nhanh xuống hồ bơi lớn có đầy bóng nhỏ nhiều màu sắc, cả người chìm xuống mất tiêu.

Tim Mặc Uẩn Tề muốn rớt ra ngoài, lập tức muốn xông lên hứng con trai.

Cố Giai Mính kéo hắn lại, ghét bỏ nói: "Mẹ hiền chiều hư con!"Mặc tổng giật giật khóe miệng, cái từ 'mẹ hiền' này, có chắc là dùng được trên người hắn không?

Đứa bé ngọe nguậy dưới nước làm mấy quả bóng phồng lên, sau đó bắt đầu nhúc nhích, Mặc Trạch Dương đứng lên đi được vài bước rồi lăn một cái cho đã, bịch bịch bịch, bóng nhỏ bay tán loạn khắp nơi, đập vào bức tường bao bọc xung quanh rồi bật lại, đúng lúc có một quả bóng đập vào đầu nó, làm nó cười khúc khích.

Lúc này Mặc Uẩn Tề mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhóc con nghịch ngợm này, mỉm cười nói: "Mẹ anh nói, khi còn nhỏ anh rất ít nói."

"Vậy ý anh là nó nghịch ngợm giống tui sao?" Cố Giai Mính chỉ vào mũi mình, thực không đồng tình với hắn, "Tuy rằng tui quên mất khi còn nhỏ tui thế nào, nhưng tuyệt đối tui sẽ không làm ầm ĩ như nó vậy đâu, điểm này tuyệt đối giống anh!"

Không tốt đều không giống mình, vậy đi!

Mặc Uẩn Tề bật cười, giơ tay vuốt nhẹ sợi tóc trên trán Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Được, giống anh, thông minh thì giống em."

Cố Giai Mính mở to mắt, cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay chạm vào trán mình, trái tim lại thiếu nghị lực rộn ràng lên, một luồng hơi ấm từ đáy lòng lan ra, gương mặt trắng nõn hồng hồng, vành tai tái nhợt.

Mặc Uẩn Tề nhìn thoáng qua Mặc Trạch Dương đã tìm được các bạn đẻ chơi cùng, cúi đầu áp vào tai Cố Giai Mính, hạ giọng nói: "Em ở đây trông con, anh đi mua nước, muốn uống cái gì?"

Cố Giai Mính hơi giật mình nói: "Nước đào."

Nếu Mặc Uẩn Tề nhân dịp này tiếp tục mập mờ, chắc chắn Cố Giai Mính sẽ cảm thấy mình lại bị yểm bùa, trực tiếp xù lông, bây giờ đột nhiên người kia đổi đề tài, y lại xù không nổi, vẻ mặt ngốc chạy theo suy nghĩ của người kia, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi.

Nhìn Mặc Uẩn Tề đi đến chỗ đối diện, cực kì lịch sự đứng xếp hàng trước máy bán nước, Cố Giai Mính chớp chớp mắt, cảm thấy hình như phản ứng lúc nãy của mình không đúng lắm.

Sau đó hai người tìm một cái ghế để nghỉ chân có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Mặc Trạch Dương, ngồi xuống yên lặng uống nước, Cố Giai Mính là một người không chịu ngồi yên, vặn đi vặn lại nắp chai để giấu nỗi xấu hổ vừa rồi, "Anh có người bạn nào ở đây không?"

Mặc tổng rất nghiêm túc nói: "Không có, trừ em ra, không có bất kì người nào."

Cố Giai Mính: "......" Thật muốn tát vào miệng mình một cái, ai biểu mày nhiều chuyện!

Im lặng một lát, Cố Giai Mính móc một cái túi nhựa từ trong túi ra, đưa cho Mặc Uẩn Tề, "Ăn đi."

Mặc Uẩn Tề mỉm cười mở ra nhìn nhìn, đậu chocolate? "Đây là?"

Cố Giai Mính lấy ra nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, "Anh coi như là cao da lừa ăn đi, bổ máu."

Loại thuốc này nhân loại ăn vào nâng cao sức khỏe kéo dài tuổi thọ, quan trọng nhất chính là có thể làm con người bách độc bất xâm, muỗi tìm không thấy, y tốn rất nhiều sức lực mới mua được. Những con yêu nhà giàu đó đều không nỡ bán, thế nào cũng phải bị đánh một trận mới chịu bán cho y, hừ!

Miệng Mặc Uẩn Tề đầy mùi thuốc, cau mày, Cố Giai Mính bị chọc cười, rất hào phóng đưa nước trái cây của mình cho hắn uống, thì ra Mặc Uẩn Tề già đầu rồi mà còn sợ uống thuốc, giống y như Mặc Trạch Dương.

Lúc này có thêm một đôi chị em mang con nhỏ, nhìn trái nhìn phải, đúng lúc nhìn thấy cái ghế dài có tầm nhìn cực tốt mà Cố Giai Mính đang ngồi, đây vốn là một cái ghế dài cho bốn người ngồi, giữa hai người còn cách một khoảng lớn, cô đi đến, hơi ngại ngùng hỏi: "Tôi ngồi ở đây được không?"

Mặc Uẩn Tề rất lịch sự dời chỗ, ngồi sát vào Cố Giai Mính, để lại một khoảng to, "Mời ngồi."

Cố Giai Mính sững sờ, áp sát vậy làm gì, sao anh không ngồi lên người tui luôn đi?!

Mặc Uẩn Tề nhìn gương mặt này gần trong gang tấc, híp mắt lại, đột nhiên giơ tay, tháo khẩu trang trên mặt Cố Giai Mính xuống, để gương mặt dễ bại lộ này lộ ra trước mặt mọi người.

Nếu như vậy mà vẫn không có ai nhận ra được Cố Giai Mính, vậy tam quan được xây dựng hơn 30 năm của hắn, thật sự phải lung lay.

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc tiểu nhãi con: "Daddy daddy mau nhìn con đi, con kết bạn mới!"

Không lời hồi đáp......

Mặc tiểu nhãi con: "Ba ba ba ba mau nhìn con nè, con tìm được một món đồ chơi mới!"

Vẫn không ai reply......

Mặc Trạch Dương tức giận giơ Ultraman lên: "Giới thiệu với hai người, đây là bạn 'chai' của con." ╭(╯^╰)╮

Mặc Uẩn Tề + Cố Giai Mính lập tức trừng mắt: (▼皿▼#)

.............

nhớ vote nho mn ơiiii ~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro