CHƯƠNG 28
chương 28 - ÔM NHAU CỌ CỌ LÔNG ĐI
editor: idecidedtobegay
---0---
Cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn vượt qua nhận thức của Mặc tổng.
Mặc Uẩn Tề là một người theo thuyết vô thần chính cống, hắn không cầu Phật không bái thần không tin thượng đế, mấy chuyện thần quái hắn đều coi là do trí tưởng tượng của con người. Hắn chỉ cần tin vào năng lực của mình thì sẽ làm được tất cả. Tình huống bây giờ của con hắn, làm điên đảo nhận thức hơn ba mươi năm của hắn.
Đêm đó ở phố Bắc thành Tây, hắn nhận ra Cố Giai Mính khác người bình thường, hắn phái người điều tra, tổ chức thần bí Cố Giai Mính tham gia thế mà trực thuộc Bộ An ninh Quốc gia.
Hắn từng hoài nghi Cố Giai Mính là vật phẩn thí nghiệm của phòng thí nghiệm nào đó mà Quốc gia đầu tư, có năng lực được đặc biệt, nên sức lực mới lớn như thế, nên người hai mươi mấy tuổi mà không có một chút thường thức cuộc sống nào. Bởi vì đến bây giờ em ấy vẫn còn bị tổ chức đó khống chế, nên em ấy không dám ở bên mình. Giờ thấy đôi lỗ tai lông của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề không thể không lật đổ phỏng đoán trước kia của mình, liên tưởng đến dấu chân hồ ly trên văn kiện của mình, Mặc tổng cảm thấy mình đã mở ra một cánh cửa mới.
Nếu nói là gen biến dị, có thể biến hình giữa người và động vật, khoa học kỹ thuật bây giờ có thật sao?
Nói thật, dù khoa học có giải thích được thì Mặc tổng cũng không tin.
Tam quan không thể không đập đi xây lại lần nữa!
Cả người Mặc tổng đều sững sờ!
Mặc Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đã bị lộ, chép cái miệng nhỏ, trùm chăn lăn một vòng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đột nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tiếp theo lại lăn ba cái liên hoàn, chăn bông trên người không chỉ không bị tuột ra, ngược lại càng quấn càng chặt, cuối cùng chỉ lộ một cái đầu nhỏ, đôi tai lông trắng rất dễ nhìn thấy.
Nhìn con trai như vậy, Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường chỉ lặng người nửa phút, sau đó ôm Mặc Trạch Dương đã lăn đến mép giường trở về.
Mắt Mặc Trạch Dương mở ra một khe hẹp, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu: "Daddy, daddy ôm con làm gì?"
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề phức tạp đặt nó về giữa giường, giơ tay, thử sờ sờ lỗ tai Mặc Trạch Dương, xúc cảm mềm ấm, làm trái tim hắn run rẩy. Mặc Trạch Dương vốn đã đáng yêu, giờ nhìn, hình như càng nhìn càng đáng yêu.
Mặc tổng không nhịn nữa, lại sờ soạng một hồi, sờ xong rồi bất lực bóp trán, mình điên rồi, hắn cảm thấy con trai nhà mình không giống người bình thường cũng...... đáng yêu nhất!
Mặc Trạch Dương bị sờ tỉnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lộp bộp ngồi dậy, mắt trợn trừng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng biến mất theo —— bị doạ rụt lại!
Mặc Trạch Dương lo lắng, hai cái tay nhỏ sờ đỉnh đầu mình, phát hiện không có gì hết rồi sờ sờ mông, phát hiện đuôi cũng biến mất, lúc này cuối cùng cũng thả lỏng, bất đắc dĩ ngó cha nó, "Daddy không ngủ được sao? Daddy sợ tối hả?" Mặc Trạch Dương xích người vào trong, tay nhỏ vỗ vỗ vị trí của mình, bộ dáng bó tay với cha luôn, "Lên đây, ngủ với con nè."
Nhìn một loạt động tác của nó, Mặc tổng nhìn mông nhỏ của nó, xốc chăn lên nhìn, không có gì hết, tiếc nuối giơ tay, cưng chiều xoa xoa đầu nó, "Được."
Dù là vật phẩm thí nghiệm hay phi nhân loại, đều là con của hắn và Cố Giai Mính.
Hai cha con này, một người cũng không thoát nổi.
Dỗ Mặc Trạch Dương ngủ xong, Mặc tổng ra mệnh lệnh cuối cùng cho thuộc hạ phụ trách điều tra: Liên hệ với quản lý cao cấp đó càng nhanh càng tốt, dự chi 10 tỷ, đập tiền cũng phải đập mở cái cửa của tổ chức đó trong vòng một tháng!
————
Đoàn phim lại quay liên tục ba ngày, cuối cùng cũng quay xong hết cảnh của địa điểm này, kế tiếp phải vào núi dựng trại đóng quân, điều kiện ở đó còn gian nan hơn, thậm chí ngay cả mạng internet cũng không có.
Vì để chứng minh đạo diễn là mình không phải "Vương lột da", Vương đạo cho mấy vị diễn viên chính hai ngày nghỉ, để bọn họ trở nhà nghỉ ngơi, lúc về lấy thêm một ít quần áo dày, nhiệt độ không khí trong núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Cố Giai Mính mong trời mong đất mong trăng, cuối cùng cũng mong tới ngày về nhà, tạm biệt mấy vị diễn viên quen thuộc, Cố Giai Mính không chịu ở lại nghỉ ngơi một đêm, vội vã chạy về nhà. Nếu không phải lo bị phóng viên nhìn thấy, y hận không thể thuấn di một cái về đến nhà. Bây giờ chỉ muốn ôm tiểu tể tử vào lòng xoa xoa cho đã, nhớ con, làm cha làm mẹ đều không tránh được, huống chi Mặc Trạch Dương là một tay Cố Giai Mính nuôi lớn, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, ngày nào nhìn ít một chút đều cảm thấy rớt một cục thịt.
Lúc này trong nhà Cố Giai Mính cũng có một vị khách mới tới, quản gia lâu năm của Mặc tổng, ông Buck.
Sắp xếp xong chuyện ở nước Y, ông Buck dùng tốc độ nhanh nhất đến Hoa Quốc, chỗ ở của Cố Giai Mính.
Vị quản gia này dáng người cao gầy, tứ chi thon dài, giống như con lai, đôi mắt màu xám, mũi cao cao, gương mặt hiền từ, vừa thấy là biết tốt tính. Tuy mới ngoài 60, Buck lại có một đầu tóc bạc, mặc một bộ vest đen mỏng, thắt nơ, tóc trắng chỉnh chỉnh tề tề vuốt ra sau đầu, dù từ bên kia đại dương bôn ba đến Hoa Quốc, nhưng một sợi tóc cũng không loạn. Ông kéo hành lý của mình đứng trước cửa nhà họ Cố, ngẩng đầu đánh giá cánh cổng sắt, nhấc chân bước vào trong vài bước, Buck lập tức bị một vách mỏng màu trắng ngăn lại, trong lúc đó, Cố Giai Mính sắp về đến nhà, sắc mặt co rụt lại.
Buck giơ tay, đẩy đẩy kết giới, trong mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, đúng lúc này, một cái bóng màu xám vèo một cái nhảy đến, cái bóng kia nhanh chóng hoá thành một bóng ma, một con mèo mướp chừng hơn mười kí đi bộ đến bên cửa lớn, từ trên cao nhìn xuống người phía dưới, miệng nhả tiếng người: "Anh em, nơi này là địa bàn của bạn tôi, tuy không biết anh là yêu gì, nhưng tới đây thì phải tuân thủ quy định ở đây, thức thời thì mau đi đi."
Buck không thèm để ý đến lời cảnh cáo gay gắt của nó, ôn hòa nói: "Tại hạ không có ý mạo phạm, tôi đến đây theo yêu cầu của chủ nhân, đến đây chăm sóc tiểu thiếu gia."
Anh Hoa nhe răng, móng vuốt bốc lên một ngọn lửa đen, cái đuôi ngắn lại, lỗ tai dựng thẳng lên một trùm lông đen dài, đè thấp đầu, bày ra tư thế công kích.
Mang theo một bé yêu nhỏ, ý thức địa bàn càng mạnh mẽ hơn, Cố Giai Mính không cho yêu xa lạ tới gần nhà y, tất nhiên anh Hoa biết. Cố Giai Mính không ở nhà, nhiệm vụ của nó chính là bảo vệ tốt con y, cũng như cỏ cây nơi này.
Ông Buck nheo nheo mắt, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, "Thì ra là một con linh miêu."
Lúc này, một giọng nói nghi ngờ đột nhiên vang lên phía sau ông, "Chủ nhân ông nói, là Mặc Uẩn Tề sao?"
Cố Giai Mính đứng phía sau cách ông Buck ba bước, nghiêng đầu đánh giá Buck kĩ càng một lần, đáy mắt hiện lên vài phần nghi ngờ, "Họ Mặc các người đều thích đến vào buổi tối sao?"
Trong lòng Buck kinh sợ, hoàn toàn không biết Cố Giai Mính đứng phía sau ông từ khi nào, cảm ứng linh khí thuần khiết trên người Cố Giai Mính, thần sắc nặng nề trên mặt ông từ từ dịu lại. Chỉ có yêu tinh chưa từng ăn con người, linh khí trên người mới thuần khiết như vậy, từ góc độ này mà nói, có lẽ lòng người này thiện lương. Buck hơi cúi người, lễ phép nói: "Tại hạ Buck, ra mắt phu nhân."
Phu nhân......
Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, xù lông, "Nhổ vào! Anh ta ăn của tôi uống của tôi, còn nuôi con tôi nữa, ông nên lễ phép gọi tôi một tiếng "dượng"!"
Sắc mặt Buck tái lại, sau đó tiếp tục lễ phép cúi đầu, cung kính nói: "Thật xin lỗi phu nhân tôn kính của tôi, loại chuyện này không phải do tại hạ quyết định."
Cố Giai Mính trợn trắng mắt, nghe cách nói chuyện của ông quản gia không hiểu sao lại răng đau. Cố Giai Mính cảm ơn anh Hoa chạy tới giúp đỡ, hứa hẹn tặng anh Hoa một thùng thức ăn cho mèo làm quà cảm ơn, rồi mới nói với Buck: "Ông đi theo tôi, chắc giờ này bọn họ chưa về tới nhà đâu."
Giờ là 6 giờ đúng, là giờ Mặc Uẩn Tề đã đi đón Mặc tiểu nhãi con.
Buck không nói một lời đi theo sau lưng Cố Giai Mính, dốc hết sức mình làm một quản gia đủ tư cách, không tự ti không kiêu ngạo, ôn hòa lễ phép, vừa thấy là biết đây là một quản gia tốt từng được huấn luyện nghiêm khắc, thật sự không giống yêu tinh chút nào!
Cố Giai Mính đi tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa, vốn là ổ của hai ba con y, giờ lại thêm một người ngoài vào ở, đã vậy người ngoài này còn không phải người, Cố Giai Mính hơi mâu thuẫn, người và yêu y đều không tin tưởng.
"Tôi rất tò mò, vì sao ông lại làm quản gia cho một con người? Còn nhuộm tóc bạn nữa chứ?" Nhân lúc hai người kia còn chưa về, Cố Giai Mính định thẩm vấn một trận, yêu tinh không an toàn, y sẽ không cho ở lại bên cạnh một nhân loại như Mặc Uẩn Tề.
Buck cười cười, "Làm phu nhân chê cười, khi còn nhỏ thiếu gia đã cứu mạng tại hạ, tại hạ đã từng thề, sẽ tận hết khả năng chăm sóc thiếu gia bình an sống hết đời này. Con người có sinh lão bệnh tử, chẳng qua tại hạ đang bắt chước quy luật tự nhiên của con người, con người già đi, tất nhiên phải bạc tóc."
"Nếu Mặc Uẩn Tề mãi mãi không già đi thì sao?" Cố Giai Mính cảm thấy người này cũng rất thú vị, cách báo ân cho người ta là làm quản gia, "Nếu Mặc Uẩn Tề xảy ra chuyện trong lúc ông không ở bên thì sao?"
Ông Buck móc ra một quả cầu thủy tinh từ trong túi, rất chắc chắn nói: "Tại hạ đã bói qua cho thiếu gia, đời này cậu ấy sẽ đại phú đại quý, đến Hoa Quốc cũng không gặp nguy hiểm, ngược lại có thể gặp được một đoá hoa đào có hạt."
Nhổ nước miếng chứ hoa đào! Cố Giai Mính trợn trắng, rất bất mãn với cách nói này, mà mấy thứ như bói toán giống như pháo nổ vậy đó, nghe thì vang nhưng không có tác dụng gì, ngay cả thầy bói Đổng Hân còn nói, mệnh số có thể thay đổi bất kì lúc nào, không có thứ nào là mãi không thay đổi.
"Anh ta tin ông như tôi không tin, ông lập huyết thề với tôi đi, chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, không thể có suy nghĩ xấu xa, nếu không thì hồn phi phách tán, vậy thôi đó." Cố Giai Mính cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, thúc giục: "Một là thề hai là đi, mau chọn một đi."
Một phần tử nhìn vô hại như Cố Giai Mính, lại dễ dàng nói ra bốn chữ "hồn phi phách tán", ông Buck không thể không nhìn kỹ Cố Giai Mính lại lần nữa, đến bây giờ ông còn chưa biết bản thể của yêu tinh này, càng không biết đạo hạnh của Cố Giai Mính, Buck cũng có phần kiêng kị Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính ôm cửa sổ, nhìn xe Mặc Uẩn Tề đã vào cửa lớn, sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên! Tin tôi tát một cái ông bay ra ngoài không hả?"
Buck bất đắc dĩ cười cười, vì có thể ở lại hoàn thành nhiệm vụ Mặc Uẩn Tề giao cho ông, ông Buck không quan tâm hạ huyết thề, đồng ý với Cố Giai Mính thật lòng thật dạ chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, không có suy nghĩ làm tổn thương họ. Cái này cũng không có xung đột gì với nhiệm vụ ông đã nhận, lời thề này cùng lắm là chứng minh sự trung thành của mình, không để Cố Giai Mính nghi ngờ thôi. Chỉ cần không làm trái với lời thề, thì sẽ không có ảnh hưởng không tốt gì với ông.
Cố Giai Mính nhìn một viên huyết châu bay tới lòng bàn tay mình, vừa lòng nắm trong tay, khóe miệng nhếch lên thành một độ cung xinh đẹp, đôi mắt tinh xảo híp thành một cái khe, nhìn như một bé hồ ly xảo trá: "Từ giờ trở đi ông chính là người hầu nhà tui, nhớ mỗi ngày phải quét dọn phòng một lần, phải làm tốt một ngày ba bữa, mỗi ngày phải mang con tui đi giải sầu, còn phải nhớ nuôi nấng đám động vật nhỏ sau núi, tiền lương Mặc Uẩn Tề trả."
Buck nhẹ nhàng cười, tốt tính nói: "Được, phu nhân tôn kính của tôi."
Cố Giai Mính: "......" Cái cách nói chuyện này quả nhiên làm người ta răng đau!
Trong lúc nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã xuống xe, khoảnh khắc mở cửa xe, nó đã cảm giác được Cố Giai Mính đã về, chân mới chạm đất đã kéo Mặc Uẩn Tề chạy vào nhà, "Ba ba về rồi!"
Chạy được vài bước, Mặc Trạch Dương lập tức cảm thấy sai sai, sao lại có hơi thở của yêu tinh khác nữa?
Nhóc con đột nhiên nhăn mày, không chạy nữa, từng bước từng bước đi đến cửa nhà, chẳng lẽ ba nó nhân lúc ra ngoài lần này mang má nhỏ về cho nó? Không được! Chống lại má nhỏ! Kiên quyết phản đối!
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nắm tay cha nó, vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo: "Daddy yên tâm! Con sẽ làm chủ cho cha, con vĩnh viễn đứng về phía cha!"
Nói thật, Mặc tổng không hiểu nhóc con này đang nói cái gì.
Khoảnh khắc mở cửa ra, Cố Giai Mính vui vẻ chạy đến cửa, muốn cho con trai một cái ôm nhiệt tình, "Nhãi con của ba ~"
Không ngờ Mặc Trạch Dương trước kia thấy y là sáp lại ôm ấp, lần này rất lạnh nhạt nâng một bàn tay lên, từ chối cái ôm của Cố Giai Mính, chuyện quan trọng nhất bây giờ là: "Ổng là ai?"
Cố Giai Mính lạnh, lạnh từ trong tim, theo bản năng ngó Mặc Uẩn Tề, tiểu nhãi con nhà bọn họ bị gì vậy? Nó không thương tui? Không thông cảm cho tâm trạng của một người làm ba này chút nào.
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn y, giơ tay kéo Cố Giai Mính tới, lúc Cố Giai Mính còn chưa kịp phản ứng đã sờ sờ mặt y, cười, "Thức ăn trong đoàn phim không tệ nhỉ? Sao lại không gầy."
Cố Giai Mính nhanh chóng che mặt lại, "Tui ăn nhiều lắm, không gầy được đâu!"
Mặc Trạch Dương bất mãn ngẩng nhìn hai người ba của mình, có thể giải quyết chuyện đứng đắn trước được không vậy? Trong nhà có yêu tinh từ bên ngoài vào, hai người có thể giống người lớn, làm chuyện đứng đắn trước không? Là một bé yêu tinh giống đực, Mặc Trạch Dương đã có bản năng ý thức địa bàn, bài xích người xa lạ, đặc biệt là yêu xa lạ tới gần, thậm chí ý thức của nó còn mạnh hơn Cố Giai Mính mơ mơ màng màng.
Cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng nhớ tới con trai, sờ sờ đầu nhỏ của Mặc Trạch Dương từ phía sau, giới thiệu: "Đây là quản gia của daddy, con có thể kêu ông ấy là ông Buck, hoặc là ông quản gia, sau này ông ấy sẽ phụ trách cuộc sống hàng ngày của con, có chuyện gì thì con có thể nói với ông ấy."
Nhận thấy sự bất mãn của con trai, Cố Giai Mính nhanh chóng bổ sung: "Yên tâm, ba hỏi hết rồi, tin được."
Buck lộ ra nụ cười ông cụ hiền lành tiêu chuẩn đúng lúc, "Tại hạ Buck, ra mắt tiểu thiếu gia!"
Lão Buck nhận được ánh mắt siêu lạnh nhạt từ Mặc Trạch Dương, không khác gì lúc Mặc Uẩn Tề không vui, thậm chí còn có chút sắc bén, nhìn kỹ ông một cái, Mặc Trạch Dương một tay tóm lấy một người cha, "Vì sao hai người giao con cho người này?" Không nói rõ ràng chuyện này, đừng ai đi đâu hết.
Trước kia Mặc Trạch Dương thường lo lắng một ngày nào đó ba ba sẽ không về đón nó nữa, nó sẽ trở nên giống mấy bé yêu tinh không ai cần trong nhà trẻ, từ đấy tính tình của nó nhạy cảm hơn. Mặc Uẩn Tề đến đã thay đổi tất cả, nó có thể về nhà mỗi ngày, mỗi ngày đều được nói chuyện phiếm với ba ba, mỗi ngày cảm nhận được tình thương của cha từ Mặc Uẩn Tề. Bây giờ hai người đột nhiên tìm một người xa lạ tới chăm sóc nó, không ai có thể ngăn được màn căng não của bé hồ ly, không nghĩ điều tốt nổi, chỉ nghĩ điều xấu được thôi, trong ý thức của Mặc Trạch Dương, chuyện này không phải chuyện tốt đẹp gì: Có phải hai người muốn chạy không hả?
Cố Giai Mính ôm lấy Mặc Trạch Dương từ phía sau, dễ như trở bàn tay nâng nó lên cao, "Ông ta chỉ chăm sóc con lúc cha con không lo liệu nỗi quá nhiều việc mà thôi, yên tâm đi, hai ba ba làm sao nỡ bỏ con đi chứ! Nuôi con tốn không ít tiền đâu, con xem con ăn tới béo vậy nè! Sắp khiêng hết nổi rồi!" Cố Giai Mính nâng cao hai cái rồi ôm nhóc con vào lòng, chạy nhanh về phòng, đóng cửa khóa trái kéo màn, lập tức biến thành một con hồ ly trắng cao một mét, nhào vào Mặc Trạch Dương.
Đừng nói gì nữa, cùng lăn một trận đi!
Mặc Trạch Dương trợn tròn hai mắt, ngây người hai giây rồi biến thành bé hồ ly theo, hai cha con ôm nhau lăn lăn lăn, lăn xong rồi ôm nhau cọ cọ lông, hạnh phúc quá, hạnh phúc đến không cần suy nghĩ gì hết.
Lông trên người Cố Giai Mính thiên về màu bạc, bề mặt cơ thể mặt y được bao phủ bởi ánh sáng bạc mờ nhạt, giống như trên lớp da lông mượt mà được mạ một lớp màu bảo vệ. Mười cái đuôi xoè ra sau lưng, giống như một cái thảm lông xù xù trải trên mặt đất, Mặc Trạch Dương vui vẻ bám lên trên, ôm một cái đuôi không ngừng lăn lộn, vui vẻ như một con cún con.
Cố Giai Mính xấu xa lấy móng vuốt ấn bụng nhỏ của nó, mềm mụp, xúc cảm siêu đã!
Lâu rồi hai ba con không chơi trò này, chơi tới quên thời gian, Mặc tổng mong ngày mong đêm mới mong tới ngày vợ bé nhỏ về nhà, trong vòng nửa tiếng đã "vô tình" đi ngang cửa phòng Cố Giai Mính hai lần, người bên trong vẫn không có ý định ra ngoài. Mặc tổng lạnh mặt, nhịn không được gõ cửa, rất nghiêm túc hỏi: "Bữa tối làm xong rồi, hai ba con muốn xuống ăn cơm chưa?"
Lúc này hai ba con trong phòng mới có phản ứng, Cố Giai Mính giơ hai cái móng vuốt ôm đầu nhỏ con trai, nhỏ giọng hỏi: "Con không có bị lòi đuôi chứ?"
Bé hồ ly ưỡn ngực, nghiêm trang giơ móng vuốt vỗ vỗ ngực mình: "Yên tâm đi, chắc chắn không có lòi."
Cố Giai Mính nghĩ cũng phải, nếu lòi đuôi thật thì Mặc Uẩn Tề còn giữ vẻ bình tĩnh nói chuyện với bọn họ được sao? Có lẽ đã bị doạ chạy từ lâu rồi, dù sao cũng đã có rất nhiều tấm gương phía trước, con người nhìn thấy bọn họ biến thân sẽ bị hù la làng: Yêu quái kìa! Cứu tui dí...Help me!!
Hai ba con biến trở lại hình người, có lẽ lâu rồi không biến thân, kỹ năng này hơi lạ, lần đầu tiên Cố Giai Mính biến về lại là một thanh niên trang phục bằng gấm màu trắng tay rộng, chẳng qua là tóc bạc. "Chậc chậc," vừa thấy trang dung của mình, Cố Giai Mính bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu: "Chắc mình nhập diễn sâu quá rồi!"
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: "Ba ba tạo hình trong phim không phải tóc đen sao? Quần áo cũng đâu có giống."
"Phải không?" Cố Giai Mính không để ý biến trở về tóc đen ngắn, bất cần giơ tay, "Cái đó không quan trọng!"
"Phải! Không quan trọng!" Mặc Trạch Dương bò dậy từ dưới đất, mặc quần nhỏ của mình vào, hưng phấn chạy ra ngoài, "Con ngửi được mùi tôm!"
Quan trọng là: Ăn cơm ăn cơm!
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương vốn đang không vui, sau khi lăn lộn với ba ba nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng tốt đến không chịu nổi, một mình xử lý một dĩa tôm chia giòn.
Sau khi ăn xong, nằm trên sô pha lộ ra cái bụng nhỏ tròn trịa, tưởng tượng bản thân mình là một tấm da hồ ly dày cộm, không muốn động đậy.
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề một trái một phải ngồi bên cạnh nó, thường giơ tay xoa bụng nhỏ vài cái, hai người không khỏi nhìn nhau cười: Nhiều thịt thật sự!
Mặc Trạch Dương →_→
Trước khi ngủ, Mặc Trạch Dương lấy lý do sợ hai ba ba chạy trốn, một tay kéo một người, kéo hết về phòng mình, chỉ chỉ bên trái: "Ba ba ngủ ở đó." Rồi chỉ chỉ bên phải, "Daddy ngủ ở đây, tối nay không ai được đi hết! Hai người đừng hòng bỏ rơi con hừ hừ!"
Hai người một trái một phải nằm trên giường, chỉ cách nhau một đứa bé ở giữa, dưới ánh đèn tối tăm, ánh mắt hai người chạm nhau, không biết Cố Giai Mính nhớ tới cái gì, đỏ mặt thu mình lại.
Hơn mười phút trôi qua, Mặc Trạch Dương thở đều đều, rõ ràng đã ngủ rồi, Mặc Uẩn Tề giơ tay tắt đèn bàn, trong khung cảnh đen như mực, Cố Giai Mính lén thở phào nhẹ nhõm một hơi, tựa như bóng tối có thể cho y một cái áo khoác nguỵ trang, mặc dù thị lực của y có thể nhìn thấy Mặc Uẩn Tề rõ ràng.
Lúc này bàn tay đặt trên gối đầu đột nhiên bị một bàn tay to đè lên, cảm giác ấm áp làm trái tim Cố Giai Mính run rẩy, theo bản năng y muốn né tránh, lại bị hắn nắm chặt, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không để lại cho y. Cố Giai Mính cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu không bình thường, tiết tấu rối loạn bùm bùm, chút ngọt ngào dưới đáy lòng từ từ lan đến ngực, hai tay cứ nắm như vậy, không ngờ y lại có một suy nghĩ hoang đường "cứ nắm như vậy, mãi cho đến cùng trời cuối đất cũng tốt". Cố Giai Mính bị suy nghĩ của mình làm choáng váng, dọa xỉu rồi, y sẽ không có tình cảm với thú hai chân nhân loại Mặc Uẩn Tề này thật chứ?
Mặc Uẩn Tề cười nhẹ, ôn hòa hỏi: "Nghĩ gì đó?"
Cố Giai Mính nhíu mày, rất nghiêm túc nói: "Nghĩ xem có phải tui thích anh không."
Mặc Uẩn Tề nhướng mày, cả con cũng cho hắn nuôi, vì sao phải tự hỏi cái vấn đề có thích hay không này?
Cố Giai Mính nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra có phải mình thích Mặc Uẩn Tề không, tình cảm của con người quá phức tạp, y thật sự không thể hiểu nỗi, giống như trời sinh y đã thiếu cọng thần kinh này, căn bản không hiểu tình tình ái ái gì đó. Y sẽ có ấn tượng tốt với người y thưởng thức, cũng chỉ là ấm tượng tốt mà thôi. Nhưng cảm giác với Mặc Uẩn Tề lại không giống ấn tượng tốt, y không nói rõ ra được.
Mặc Uẩn Tề an ủi bóp bóp đầu ngón tay Cố Giai Mính, nghĩ tới câu ông chủ tiệm đồ cổ từng nói, Cố Giai Mính không có tim, tim em ấy bị người ta móc ra rồi, rốt cuộc câu này có ý gì?
Rõ ràng ở trước mặt hắn là một con người nguyên vẹn, rốt cuộc "tim" này ý chỉ cái gì?
Thị lực vượt mức bình thường của Cố Giai Mính làm mắt y xuyên qua màn đêm, dừng trên khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Mặc Uẩn Tề. Sau khi nhìn thấy biểu tình của Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính có chút để ý hỏi: "Anh nghĩ gì đó?"
Mặc tổng cũng nghiêm túc trả lời: "Anh đang nghĩ, khi nào em mới thừa nhận em thích anh."
Cố Giai Mính trề môi, đặc biệt ngạo kiều, "Mãi mãi tui cũng không thích anh đâu, anh đừng có nghĩ nữa."
Bị ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Uẩn Tề nhìn thoáng qua, Cố Giai Mính khẩn trương nhanh chóng giải thích nói: "Anh rất tốt, nhưng tui không thích anh được đâu, bởi vì chúng ta không phải người cùng một thế giới."
Mặc Uẩn Tề trở mình, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Cố Giai Mính, "Thứ em sợ hãi, anh không để ý."
Cố Giai Mính thở dài, thú hai chân nhân loại này căn bản không biết y lo lắng cái gì, nếu Mặc Uẩn Tề là yêu tinh, y cũng đâu cần nghĩ nhiều như thế. Mặc Uẩn Tề một con người, giả dụ như anh ta có thể chấp nhận thân phận yêu tinh của bọn họ đi, vậy tuổi thọ thì sao? 100 năm sau Mặc Uẩn Tề già rồi, y biết đi đâu? Mỗi ngày ôm quan tài của Mặc Uẩn Tề sao?
Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra cách, Cố Giai Mính cáu kỉnh xù lông, bò dậy gọi điện cho Đổng bán tiên, hỏi: "Làm sao để kéo dài tuổi thọ của con người?"
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, "Đây là vấn đề cần tư vấn, cậu phải trả tiền."
Cố Giai Mính yên lặng tính toán thù lao đóng phim của mình có đủ chống chịu công phu sư tử ngoạm của ông chủ Đổng không, quyết tâm, khẽ cắn môi, nhịn đau nói: "Tui trả tiền!"
Đổng Hân: "Đáp án của vấn đề này chính là...... Nếu tôi biết thì tôi đã thành tiên lâu rồi, cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Được rồi, có khách tới, nể mặt con nuôi tôi tôi giảm 90% cho cậu đó, gửi 100 tệ qua WeChat cho tôi nha, tạm biệt ~"
Cố Giai Mính tức giận xù lông, "Tui nhổ vào!"
Gian thương hôi hám! Quả nhiên con người là động vật gian xảo nhất, cố tình còn ném nồi cho hồ ly bọn họ, quá gian xảo!
Chọc nóng lên nuôi chó cắn cậu!
Cố Giai Mính gửi tấm hình 100 tệ qua WeChat cho người kia, hừ, cầm xài thoải mái, đừng khách sáo ╭(╯^╰)╮
Về ôm nhãi con ngủ, yêu tinh cũng ngủ được lắm!
Hơn hai giờ sáng, Mặc tổng bị Mặc Trạch Dương đá một chân đá tỉnh giấc, mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng xuyên qua rèm cửa không đóng kĩ chiếu vào, tạo thành từng sợi ánh sáng nhè nhẹ, dịu dàng vòng quanh Cố Giai Mính, tạo nên một lớp màng sương mỏng trên người Cố Giai Mính. Mặc Uẩn Tề bóp trán, để mình tỉnh táo lại, cảnh trước mắt vẫn không biến đi, hắn không có hoa mắt.
Quả nhiên là một ... bé yêu tinh sao?
Mặc Uẩn Tề sờ sờ cái chân béo gác lên bụng mình, ánh mắt sâu thẳm, không nắm chắc 100% có thể đề phòng hai ba con bọn họ chạy trốn lần nữa, chắc chắn hắn sẽ không kinh động bọn họ.
Phải dệt một tấm lưới không để bọn họ trốn thoát được!
.................
nhớ vote nho mn ới ~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro