CHƯƠNG 5

chương 5 - CON CHÍNH LÀ KH CON ĐÔI TA SINH

editor: idecidedtobegay

---0---

Cố Giai Mính cảm nhận được sức mạnh không nhẹ không nặng đâm tới vai, trái tim "thình thịch" theo một tiếng, cảm giác lông và xương cốt toàn thân đều căng thẳng, y cứng mặt nói: "Chờ tôi nạp tiền điện thoại 200 đồng, xem bây giờ còn có ưu đãi không."

Chưa từng nghe qua những lời này, Mặc tổng hơi hơi nhăn mày, không rõ sinh con và nạp tiền điện thoại có liên quan gì với nhau.

Vốn dĩ là một đề tài cực mờ ám, đã bị Cố tiểu yêu xàm chết như vậy.

Vẻ mặt Mặc Trạch Dương mờ mịt, khó hiểu hỏi tiếp: "Ba ba, đây có phải mua lớn tặng nhỏ um......"

Cố Giai Mính nhét một hột đậu phộng vào miệng Mặc Trạch Dương, tức giận nói: "Con câm miệng đi! Đi một bên nghiến răng đi!"

Mặc Uẩn Tề ôm Mặc Trạch Dương ra khỏi bếp, lại cười nói: "Đúng vậy, mua lớn tặng nhỏ, mua 1 tặng 2, có khi còn tặng ba."

Mặc Trạch Dương nhíu mày nhỏ lại, đồng tình nhìn Mặc Uẩn Tề: "Có phải người không có tiền mới đến tìm con và ba không? Người kinh doanh như vậy chắc chắn phải thâm hụt tiền, sau này đừng tặng nhiều như vậy."

Mặc Uẩn Tề bật cười, vật nhỏ còn rất có đầu óc kinh doanh.

Mặc Trạch Dương còn chưa biết dùng đũa, có lẽ là móng vuốt không dễ xoè ra, cái khác có thể học rất nhanh, duy độc kỹ năng dùng đũa này thì làm sao cũng không học được. Vì thế Cố Giai Mính mua cho nó nĩa và muỗng dành cho bé cưng, Mặc Trạch Dương nắm thật chặt, cực kì kiên cường tự mình ăn cơm.

Cố Giai Mính kẹp thịt đùi gà hầm mềm mại thành miếng nhỏ, đặt trong chén, đây là để Mặc Trạch Dương có thể tiện dùng muỗng.

Mặc Uẩn Tề cảm thấy hứng thú nhìn cục cưng Mặc tiểu nhãi con ăn cơm, trên bàn "ầm" một tiếng, một cái thố còn lớn hơn lúc sáng đặt trước mặt, hạt cơm trắng nõn chất thành núi, vì để đựng nhiều hơn một chút, bị người cố ý dựng cao lên như dốc núi.

Cố Giai Mính hào khí vẫy vẫy tay với hắn, "Ăn đi! Đừng khách khí!" Ăn nhiều một miếng, nợ ít một chút, Cố tiểu yêu đã muốn like một cái vì sự cơ trí của mình.

Mặc tổng nghi ngờ nhìn nhìn cái chén có thể hình dung như cái bồn, không dám tin tưởng lại đánh giá một lần, "Đây là......"

"Cơm chứ gì, anh ở nước Y không ăn cơm hả?" Cố Giai Mính nhướng mày, làm yêu bình dân bản địa thật sự không thể hiểu nỗi hào môn quý tộc gì đó sống với người nước ngoài, cơm cũng không ăn, thật là vừa đáng thương vừa đáng buồn. Y rất tốt bụng phổ cập khoa học cho người kia: "dà đại, mǐ mễ, gạo! Là một trong nhứng món chính từ xưa đến nay của Hoa Quốc."

Mặc Trạch Dương liếm liếm khóe miệng, rất phối hợp lặp lại một lần: "dà đại, mǐ mễ, gạo!"

Cố Giai Mính vừa lòng xoa xoa đầu dưa của tiểu tể tử, xem đi, tiểu tể tử thanh mẫu vận mẫu còn học tốt hơn cha nó, điểm thông minh này chắc chắn là giống ba ba.

Khóe miệng Mặc tổng ngoéo một cái, bất đắc dĩ nói: "Anh nói là cái bồn này."

Cố Giai Mính ngồi xuống ăn cơm, lấy cho mình một cái chén nhỏ thật bình thường, nhìn qua một chút cũng không giống thùng cơm không tiền đồ, "Đây là mẹ anh cho người đưa tới, tôi thấy rửa sẽ nên dùng thôi."

Còn lớn hơn tô canh nhà y, thật sự dùng rất tốt á!

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giãn ra, ý cười bên miệng sao cũng áp không được, hắn mỉm cười nói: "Đây là cái bồn lúc anh học tiểu học, giáo viên bắt quan sát ghi chép, mẹ anh mua cái bồn này cho anh nuôi rùa đen."

Còn muốn like cho sự thông minh tài trí của mình - Cố tiểu yêu: "......"

Ngây ra như phỗng.

Mặc tổng mỉm cười nhìn biểu tình hiện tại của Cố Giai Mính, nhịn không được cười khẽ, tính tình của Cố Giai Mính, thay vì nói là hỉ nộ vô thường, chi bằng nói là tâm tính trẻ con, đơn giản thuần túy, càng nhìn càng cảm thấy...... Đáng yêu?

Phải, đây là đáng yêu!

Chưa từng tượng tưởng có một ngày mình sẽ yêu đương, kết hôn thậm chí sinh con với một người, tổng giám đốc Mặc chưa bao giờ cảm thấy có thể dùng từ "đáng yêu" hình dung một người, đến người nhà của hắn đều cảm thấy, loại người không hiểu tình thú như hắn, có thể độc thân cả đời. Cho đến 5 năm trước gặp được Cố Giai Mính, cho đến 5 năm sau, hôm nay hắn khôi phục đoạn ký ức kia, tìm lại được người duy nhất làm mình động lòng, đột nhiên phát hiện: Người hắn thích tính cách vẫn như vậy.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Giai Mính hắn đã thấy như đã từng quen biết, giống như đã quen biết mấy trăm thậm chí là hơn một ngàn năm, khi đó hắn đã nghĩ rằng, người này nên có tính cách như vậy.

Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình?

Sau khi Cố Giai Mính đổi cho Mặc Uẩn Tề một cái chén bình thường vẫn luôn yên lặng ăn cơm, lừa mình dối người giả làm người câm, cái bồn nuôi rùa đen kia bị y bỏ trên cửa sổ, đổ nước vào, bỏ thêm hai tép tỏi.

Sau khi ăn xong, Mặc tổng mười ngón không đụng nước chủ động đưa ra yêu cầu chia sẻ việc nhà, giúp Cố Giai Mính rửa chén. Cố tiểu yêu đánh bàn tính nhỏ của mình đương nhiên không đồng ý, lo lắng sau này mình không thành tiên được, bây giờ hận không thể nuôi Mặc tổng như nuôi heo.

Trên sô pha phòng khách, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ăn uống no đủ tay cầm điều khiển từ xa, nghiêm túc coi phát lại Cố Giai Mính đi thảm đỏ.

Diện mạo Cố Giai Mính ở trong giới cũng đã coi đẹp trai, tinh xảo ngũ quan tùy tiện để phóng viên tìm góc chụp xảo quyệt, chụp được đều là hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Người trẻ tuổi như thế, đi đến nơi nào đều soái làm người cảm thấy áp bách, làm người ta cảm thấy chỗ này tôi đẹp zai nhất, người khác tránh ra.

Nhưng Cố Giai Mính thì không, trên người y tự mang một loại khí tràng nhu hòa, có thể bắt lấy ánh mắt mọi người một cách chặt chẽ nhưng không tạo cảm giác khó chịu. Tây trang màu đen vừa người đơn giản, bao lấy dáng người hoàn mỹ, đôi chân thẳng tắp thon dài, đặc biệt hút tình. Y ưu nhã đứng trên đài, mặt mày tuấn mỹ mang theo mỉm cười nhàn nhạt, bộ dáng hoàn toàn khác với vẻ nghịch ngợm ở nhà, tuấn mỹ, ưu nhã, có lễ phép, kỹ thuật diễn tốt, còn thích làm từ thiện, trên người Cố Giai Mính tìm không thấy khuyết điểm. Người đại diện cho y nhân thiết hoàn mỹ, đóng gói Cố Giai Mính thành nam thần hoàn mỹ giới giải trí.

Y không cần nói cái gì, đã câu vô số fan thét chói tai, gần như điên cuồng.

Cũng không biết Mặc tiểu hồ xem hiểu không, tóm lại xem đến cực kì nghiêm túc.

Mặc Uẩn Tề nhìn nhìn, theo bản năng ngồi xuống bên cạnh Mặc Trạch Dương, một lớn một nhỏ trừ bỏ đôi mắt, chỗ khác đều cực kì giống, nghiêm trang nhìn Cố Giai Mính bước trên thảm đỏ. Cố Giai Mính trên TV mỉm cười phất phất tay với fan của y, liều mạng phát hormone mê người của y, câu một đám fans ngao ngao hô to: "Cố Giai Mính! Em phải sinh khỉ con cho anh!"

Cha con hai người không hẹn mà cùng nhăn nhăn mày: Chậc, con người bây giờ quá không rụt rè!

Xem đến đây, Mặc Trạch Dương thở dài như ông cụ non, méo miệng ảo não nói: "Ba ba con đẹp trai quá chừng, lớn lên nhất định con cũng sẽ giống ba ba." Trong tư duy đơn giản của các bạn nhỏ, có lẽ diện mạo có thể thay đổi theo thời gian, khi còn nhỏ giống cha nó, không sao cả, lớn lên là giống ba ba được rồi.

Căn cứ khoa học, thái độ nghiêm cẩn giáo dục con, Mặc tổng thật nghiêm túc sửa đúng nói: "Không đâu, con lớn lên cũng không giống ba con được." Giống cha.

Mặc Trạch Dương không vui trừng mắt nhìn người bên cạnh: "Bóc người không nói được bóc điểm yếu!"

Mặc tổng: "......" Yếu? Lớn lên giống hắn là khuyết điểm?

Tính tình trẻ con tới nhanh, đi cũng nhanh, Mặc Trạch Dương cảm giác mình ra uy trấn trụ được thú hai chân nước ngoài Mặc Uẩn Tề này, tiếp tục xem TV của nó, tay nhỏ ấn ấn điều khiển từ xa, kiếm được phim truyền hình Cố Giai Mính từng đóng trên mạng, tùy ý click mở một cái, bắt đầu khoe khoang: "Ba ba con đóng quá hay!"

Đây là một bộ phim đề tài gián điệp chiến tranh, quan hệ bên trong rắc rối phức tạp, muốn xem hiểu hết cần một chút chỉ số thông minh, Mặc tổng quan tâm hỏi: "Con xem hiểu không?"

"Cái đó không quan trọng!" Mặc Trạch Dương hào khí vung tay nhỏ lên, "Quan trọng là đó là ba ba con!"

Mặc tổng không còn lời gì để nói: "......"

Một đề tài thật bình thường, đã bị Mặc Trạch Dương đùa tới nghẹn như vậy.

Con ai nuôi thì giống người đó, mạch não đều thần kỳ như nhau.

Cha con hai người bắt đầu xem TV, không ai nói chuyện.

Lấy thân phận của Mặc Uẩn Tề, đều là người khác nâng hắn, tìm đề tài hy vọng có thể nói một hai câu với hắn, hắn chưa từng tìm đề tài nói chuyện phiếm với người khác. Vì thế hắn chỉ ngồi ngay ngắn trên sô pha, chân dài, một động tác tùy ý đều mang theo ưu nhã.

Mặc Trạch Dương thỉnh thoảng liếc mắt một cái lén nhìn hắn, vốn là đứng đắn nằm liệt trên sô pha, sau khi nhìn thấy dáng ngồi của Mặc Uẩn Tề, cũng từ từ ngồi dậy, hai chân béo để lên trước, thua người không thua trận!

Dáng người hình vuông, hai chân béo mắc vào nhau nhìn có vẻ đặc biệt ngắn, cực béo!

Lại nhìn nhìn chân dài của người kia, Mặc Trạch Dương bĩu môi, tức giận nha!

Nhìn thế nào cũng không vừa mắt cái này người đàn ông đột nhiên xông cuộc sống của bọn họ, Mặc Trạch Dương bắt đầu phương thức khiêu khích của bạn nhỏ trong nhà trẻ: "Hiện tại có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của con, người cũng thấy rồi đó, vừa rồi có rất nhiều người đều la hét phải sinh khỉ con cho ba ba con. Có phải người cũng muốn như vậy hay không? Con sẽ không đồng ý!"

Cố gắng hết mình đuổi kịp tiết tấu của con trai - Mặc tổng nghiêm túc nói: "Cha không cần sinh khỉ con cho ba con, ba con có thể sinh khỉ con cho cha." Nói tới đây hắn dừng một chút, cảm thấy nói như vậy con nhỏ có thể nghe không hiểu, vì thế đắp thêm một câu: "Con chính là khỉ con đôi ta sinh."

Mặc Trạch Dương ngẩn người, đột nhiên đau lòng bò xuống sô pha, không kịp mang dép, khóc lóc chạy mất, "Ba ba! Ba ba!"

Không thể được, nát tim!

Nhân loại này quá đáng ghét!

Cố Giai Mính đang lau tay nghe thấy tiếng khóc la này sợ tới mức ném khăn lông chạy ra bên ngoài, mắt nhìn tiểu tể tử bảo bối của y khóc lóc chạy tới, Cố Giai Mính nhanh chóng ngồi xổm xuống, chờ Mặc Trạch Dương nhào vào lòng ngực, ôm chặt lấy cổ y, y nhanh chóng bế con trai bảo bối lên, đau lòng cọ cọ khuôn mặt nhỏ non nớt của nhóc con, "Làm sao vậy nhãi con của ba?"

"Ba ba, ông ấy nói con là khỉ con, có phải con là do ba nhặt được không?" Nước mắt đứa nhỏ lưng tròng chỉ chỉ Mặc Uẩn Tề đi theo vào, khuôn mặt nhỏ ấm ức giống như bánh bao, vừa chờ mong vừa thấp thỏm nhìn Cố Giai Mính, nhịn không được lại ôm chặt cổ Cố Giai Mính, ấm ức muốn khóc. Người đàn ông này nói ông ta và ba ba sinh con khỉ, nhưng rõ ràng mình là hồ ly, vậy có phải nó là do ba ba nhặt được không? Không phải là ba ba nạp tiền điện thoại được tặng thật chứ?

Không được không thể nghĩ nữa, vừa nhớ tới càng muốn khóc.

Mặc Trạch Dương quay đầu lại đẩy Mặc Uẩn Tề thò đầu tới xin lỗi một phen, "Chúng ta không thể tốt được, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể tốt đẹp!"

Mặc tổng có miệng cũng không giải thích được: "......" Rõ ràng tự nó nói có rất nhiều người muốn sinh khỉ con cho ba nó, giờ lại đau lòng như vậy, đây là mạch não gì đây?

Mọi việc đều có thể khống chế ở trong tay, Mặc tổng có thể nghĩ cách áp chế Cố Giai Mính hỉ nộ vô thường, lần đầu tiên cảm thấy có chuyện khó giải quyết.

Sau khi hỏi rõ ràng từ đầu đến đuôi, Cố Giai Mính tức giận trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, "Nó còn nhỏ như vậy, anh nói cái gì nó cũng tin, nó ngốc anh cũng ngốc hay gì?"

Lần đầu tiên bị mắng ngốc - Mặc tổng: "......"

"Thật xin lỗi, là cha, cha nói sai rồi, con không phải khỉ con." Mặc Uẩn Tề xấu hổ giơ tay, muốn sờ sờ đầu nhỏ của đứa nhỏ, an ủi một chút.

Ánh mắt Cố Giai Mính hung ác trừng qua, không cho sờ!

Lần đầu tiên cảm nhận được bị ghét bỏ là có mùi vị gì - Mặc tổng: "......"

Tối hôm nay, là lần Mặc tổng bị bắt im lặng nhiều nhất từ lúc chào đời tới giờ.

Cố Giai Mính ôm tiểu tể tử vào phòng ngủ, một bên đút sữa cho nó, một bên điên cuồng nói xấu Mặc Uẩn Tề, "Xem đi, ba đã nói với con nhiều lần nhân loại không giống chúng ta, nếu con đi với anh ta, anh ta có thương con được như ba không?" Cố Giai Mính đưa bình sữa cho Mặc Trạch Dương, đen mặt hù dọa nó: "Ngay cả sữa anh ta cũng không cho con uống!"

Không cho uống sữa không cho ăn cơm còn phải làm việc! Mặc Trạch Dương hơi não bổ một chút, đỉnh đầu Mặc Uẩn Tề đã nhiều một cái sừng ác ma, trên mông còn có ba cái đuôi, cuối đuôi còn phân nhánh, là cái loại đuôi ác ma đó!

Mặc tiểu hồ sợ tới mức rụt rụt cổ, đỉnh đầu chợt lóe trắng trắng, Cố Giai Mính cảm nhận được tí ti yêu khí này, giơ tay, ấn một cái mất tiêu tai hồ ly của nó, "Cẩn thận một chút, sớm muộn gì con cũng lòi!"

————

Mặc tổng không biết trên người mình bị hất vài bồn mực nước, đen như họ của hắn, bất đắc dĩ nhéo nhéo trán, không nghĩ tới khó giải quyết nhất không phải thái độ của Cố Giai Mính, mà là cách ở chung với trẻ con.

Nghĩ nghĩ, Mặc Uẩn Tề cầm di động của mình, gọi vào một dãy số.

Sau khi vang lên hai tiếng đã có người bắt máy, cung kính hỏi: "Mặc tổng, ngài có gì phân phó?"

Âm thanh của Mặc Uẩn Tề đã khôi phục lại bình tĩnh, "Tìm cho tôi một chuyên gia dạy trẻ, lại liên hệ với trường học của Mặc Trạch Dương, tôi muốn gặp hiệu trưởng của thằng bé."

"Được Mặc tổng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Mới vừa nhận được tin, 6 giờ chiều mai bác sĩ Edmond xuống máy bay."

"Được, chờ ông ta đến lập tức sắp xếp tới gặp tôi." Mặc Uẩn Tề nói xong, hơi nheo mắt, bác sĩ Edmond là bác sĩ gia đình nhà hắn, sau khi hắn nhớ ra Cố Giai Mính, sốt ruột tới Hoa Quốc tìm y, còn chưa kịp kiểm tra nguyên nhân mất đi đoạn ký ức này.

Mặc kệ thế nào, đều phải điều tra rõ.

Hắn có dự cảm, nguyên nhân hắn mất đi ký ức và việc Cố Giai Mính rời đi, có quan hệ rất lớn.

Cố Giai Mính tát nước bẩn cho Mặc Uẩn Tề xong rồi, căn bản không nhận ra người ta đang tìm biện pháp kéo rớt da hồ ly của y, nhìn Mặc Trạch Dương ừng ực ừng ực uống sạch chai sữa, nghĩ thầm ngày mai vẫn nói một tiếng với giáo viên nó, sau này trừ y ra, không ai được đón Mặc Trạch Dương về nhà.

Đặc biệt là người đàn ông rất giống Mặc tiểu nhãi con kia!

——————

nhớ vote nha mn ới ời ~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro