CHƯƠNG 7
chương 7 - MÙI VỊ NÀY, CÓ PHẢI LÀ LO LẮNG KHÔNG?
editor: idecidedtobegay
---0---
Sau khi Mặc Uẩn Tề đi, Cố Giai Mính ngủ không được, không biết vì sao, Mặc Uẩn Tề nói câu đi gặp bác sĩ kia làm y hơi để ý.
Nhân loại là thật yếu ớt, tuổi thọ cũng chỉ được một trăm năm, bệnh nặng hoặc là chút thiên tai nhân họa cũng dễ dàng lấy mạng bọn họ, nếu Mặc Uẩn Tề xảy ra chuyện, y làm sao trả nợ? Chẳng lẽ đi tìm chuyển thế của hắn sao? Sau khi chuyển thế cũng không còn là Mặc Uẩn Tề nữa rồi.
Nếu Mặc Uẩn Tề bị bệnh nan y sắp đến thời kì cuối, nếu Mặc Uẩn Tề lái xe không cẩn thận xảy ra sự cố, nếu Mặc Uẩn Tề...... Cố Giai Mính ôm đầu, không thể nghĩ!
Loại cảm xúc không chịu khống chế này, 5 năm trước y đã từng cảm nhận trên người Mặc Uẩn Tề, đến bây giờ lại cảm nhận được lần nữa, y cũng vẫn không rõ, vì sao tình cảm của nhân loại lại phức tạp như vậy?
Phiền chết!
Lắc đầu vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, y đăng nhập Weibo, lần cuối cùng lên tiếng đã hai ngày trước, hiển nhiên các các fan cũng biết y lên Weibo không có quy luật, có đôi khi hơn mười ngày cũng không đăng bài nào, nên đều bình luận dưới bài viết mới nhất: Tập tục tag ba Trịnh bảy lần thì có thể triệu hoán nam thần! @Trịnh Học Thiệu @Trịnh Học Thiệu @Trịnh Học Thiệu...... Bảy lần!
Cố Giai Mính click mở bình luận nhìn xuống, mấy trăm nghìn bình luận, mỗi cái đều đang @Trịnh Học Thiệu bảy lần, fan hận không thể hóa thân thành tiểu ác ma, giơ nĩa kéo người đại diện ra treo lên đánh, hung ác để hắn giao nam thần của mị ra!
Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, Trịnh Học Thiệu theo thói quen định giả chết.
Fans: Đừng tưởng rằng anh trốn tránh không ra, tôi sẽ không biết anh ở nhà! @Trịnh Học Thiệu x7!
Cố Giai Mính sợ thiên hạ không loạn nhấn một loạt like cho mấy cái bình luận đang @Trịnh Học Thiệu, sau đó đăng ảnh chụp cơm chiều lên Weibo, diễn viên không thể làm đầu bếp không phải yêu tinh tốt, Cố Giai Mính vẫn cực kì vừa lòng với trù nghệ của mình. Đăng xem còn kèm một câu hỏi thăm cực kì Hoa Quốc: Ăn cơm chưa?
Fans trả lời trong vài giây, @Trà Diệp Bao nặng một kí rưỡi: A a a a a a! Xuất hiện! Triệu hoán nam thần thành công!
@Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: Lần sau tập thể tag ba Trịnh tám lần, có thể nhanh hơn chút nữa.
@Ta chỉ là tiểu nhan phấn não tàn cực độ của Trà Trà: Ai muốn xem đồ ăn của anh! Chúng em muốn xem anh! Xem anh! Xem anh!
@Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: Không cho xem.
@Fan não tàn của Trà cưa: Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, cố tình muốn dựa vào tài hoa, giờ không chỉ có tài hoa mà còn biết nấu cơm, nam thần anh tuyệt vời như vậy làm sao người khác sống nỗi?
@Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: Con người không thể dùng mặt ăn cơm, phải dùng miệng ăn cơm.
@Fan club điện ảnh của Giai Mính: Chẳng lẽ chỉ có tui phát hiện có hai đôi đũa sao? Anh mau nói rõ ràng cho chúng em, người ăn cơm với anh là ai là ai!
@Vẫn là không khí trong núi tốt V trả lời: Người nhà của anh.
Cố Giai Mính trả lời khiến cho fans càng thêm cuồng nhiệt, ai cũng bị phong cách nói chuyện phiếm của ngay thẳng boy Cố Giai Mính chọc đến kêu ngao ngao: Mấy ngày không gặp, kỹ xảo nói chuyện phiếm của Trà cưa tụi mình vẫn không tiến bộ, thật đáng mừng, rải hoa!
Dù sao ở trong mắt fan, Cố Giai Mính làm cái gì cũng đẹp zai hết, đương nhiên cũng có người nói Cố Giai Mính giả đơn thuần, giới giải trí là cái chảo nhuộm lớn, lăn lộn nhiều năm còn đơn thuần như vậy, tuyệt đối là giả đơn thuần.
Nhưng mà người nói ra mấy câu này một giây sau đã bị fan Cố Giai Mính xé thành cặn bã.
Cố Giai Mính trò chuyện với fan một lát, Mặc Trạch Dương đã nằm trong lòng y ngủ rồi, đúng lúc này Trịnh Học Thiệu gọi điện đến, Cố Giai Mính đắp chăn cho Mặc Trạch Dương, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại rồi mới nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Có việc gì?"
"Có!" Trịnh Học Thiệu sắp bị y làm cho tức chết rồi, "Bức ảnh chú đăng là sao hả?"
"Sao gì mà sao?" Vẻ mặt Cố Giai Mính vô tội, "Là anh nói rảnh thì đăng hình tương tác với fan mà." Đăng hình xong anh ta lại không vui, a! Thú hai chân trung niên dễ thay đổi!
"Anh kêu chú mày đăng hình thì chú cũng phải kiểm tra một chút xem có vấn đề gì không mới đăng được chứ, hai đôi đũa là là sao hả? Chú......", Trịnh Học Thiệu hạ giọng: "Chồng trước của chú còn chưa đi?"
"Chồng trước con khỉ!" Cố Giai Mính tức giận bấu cửa sổ, nhất thời không khống chế được, cào ra vết móng, "Căn bản là chưa kết hôn!"
"Được, chúng ta không nói cái này," Trịnh Học Thiệu hít sâu một hơi, làm mình bình tĩnh lại, lời nói thấm thía nhắc nhở y: "Buổi tối chú ở nhà ăn cơm, lại có hai đôi đũa, chuyện này rất dễ làm cho người ta nghĩ nhiều, sự nghiệp của chú đang trong thời kì phát triển, nhất định phải giữ gìn hình tượng của mình thật tốt, lỡ truyền ra tin tức trái chiều bị người khác lợi dụng lăng xê làm sao bây giờ? Lui một bước, truyền ra tin tức chú có con trai ẩn trong giá thú cũng xử lý không dễ."
Cố Giai Mính nghiêm túc hỏi: "Anh Thiệu, nếu có một ngày chuyện tui có con bị phơi ra, có phải anh cũng không cho tui nhận nó không?"
Trịnh Học Thiệu im lặng, đúng là hắn có suy nghĩ như thế.
"Vậy thật xin lỗi, cho dù là lúc nào, tui sẽ không bao giờ không nhận nó, hủy diệt sự nghiệp cũng không tiếc." Giọng điệu của Cố Giai Mính thật bình tĩnh, giọng nói thanh nhã như bóng đêm, xa cách và lạnh lẽo, "Tui không có người thân, không có vướng bận, tui chỉ có một mình nó."
Không khí lạnh xuống, Cố Giai Mính mím môi, không nói một lời chờ người kia trả lời, thái độ đã là cho thấy y tuyệt đối không thỏa hiệp.
Người đối diện im lặng hơn mười giây, cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được, anh hiểu rồi, anh sẽ chuẩn bị tốt phía xã giao trước. Đúng rồi, bản hợp đồng chú mày muốn anh đã tìm người soạn xong rồi, ngày mai anh đưa qua cho chú."
Gương mặt Cố Giai Mính căng chặt nghe được người đầu dây bên kia hứa hẹn lập tức xuất hiện ý cười, y cười nói: "Không cần, anh chậm quá, chỗ tui đã có một bản rồi."
Trịnh Học Thiệu theo bản năng hỏi: "Ai cho chú?"
Cố Giai Mính mắt trợn trắng, "Là cái người chồng trước trong miệng anh."
Trịnh Học Thiệu: "......" Chắc không phải là kế hoãn binh của người ta chứ?
Đã tìm tới cửa rõ ràng là nhất định phải có được cả hai ba con đấy, làm sao còn đưa một phần hợp đồng không cần con? Rõ ràng không hợp lẽ thường chút nào! Trịnh Học Thiệu vừa định nhắc nhở Cố Giai Mính chú ý, lúc này chỉ nghe Cố Giai Mính nhanh chóng nói: "Ngại quá anh Thiệu, bạn tui tới!"
"Nè!" Nghe được âm thanh tích tích trong điện thoại, Trịnh Học Thiệu tức chết che tim lại, tối như vậy còn gặp bạn bè cái gì? Bị người chụp lén làm sao bây giờ?!
Sau khi Cố Giai Mính cúp điện thoại xua xua tay với ngoài cửa sổ, cười chạy xuống bếp, lấy ra một túi thức ăn cho mèo, còn có mấy lon đồ hộp. Ngoài cửa sổ một con mèo hoa lông dài cực nặng, vươn móng vuốt, giống như mèo chiêu tài vẫy vẫy Cố Giai Mính
Cố Giai Mính tạo một kết giới bảo vệ Mặc Trạch Dương, ôm đồ hộp ra cửa, đi theo mèo hoa, lục đục càng nhiều động vật nhỏ chạy ra từ trong bụi cỏ, mèo lưu lạc, chó lưu lạc, sóc con, chim nhỏ, thậm chí còn có mấy con gà rừng.
Đây đều là bạn bè của Cố Giai Mính!
Cố Giai Mính bày đồ ăn trong tay thành một hàng, mời chúng nó ăn cơm.
"Meo?" Con mèo hoa kia tên là anh Hoa, không chỉ có hình thể lớn, mặt mũi cũng siêu hung, bên mắt trái có một vết sẹo thật dài, có khi là do nó đi giành địa bàn với mấy con chó lưu lạc. Cố Giai Mính muốn trị cho nó, mèo hoa từ chối, công bố đây là huân chương của nó. Nó ngửa đầu hỏi y: Nhớ ra người nhà của cậu chưa?
Cố Giai Mính lắc lắc đầu, cái gì cũng không nhớ nổi, "Nhớ ra không cũng không sao cả, giờ tui sống rất tốt."
"Meo."
"Ừm."
Buổi tối hơn 10 giờ, khu biệt thự này dân cư thưa thớt, một người một mèo giao lưu vượt qua chủng tộc một hồi! Nếu nơi này có người chắc chắn sẽ xem Cố Giai Mính là bệnh tâm thần.
————
Mặc Uẩn Tề đi vào một bệnh viện tư nhân trứ danh trong nội thành, giao xe cho trợ lý bãi đậu xe, thư ký Vương đã đợi từ lâu, chạy nhanh tới, "Mặc tổng, bác sĩ Edmond đã chuẩn bị sẵn sàng."
Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, "Dẫn đường đi."
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp này, không khí dần trở nên nặng nề. Thư ký Vương cẩn thận nhìn sắc mặt của Mặc Uẩn Tề, phát hiện tuy rằng sắc mặt của ông chủ nhà mình vẫn như thường, kinh nghiệm nhiều năm đi theo bên người ông chủ lại đang nói cho hắn, ông chủ đang nghĩ vài chuyện.
Chuyện rất quan trọng!
Thang máy dừng ở tầng tám, chớp mắt cửa thang máy mở ra kia, đột nhiên Mặc Uẩn Tề mở miệng: "Thư kí Vương."
Thư kí Vương theo bản năng đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc chờ phân phó.
Kế tiếp nhất định là nhiệm vụ rất quan trọng!
"Đi đoàn phim 《 Đại Dực vương triều 》 hỏi thăm xem cần viện trợ tài chính không? Còn có, địa điểm quay của bọn họ chắc đã sắp xếp xong rồi, cho tôi một phần lịch trình đã sắp xếp tỉ mỉ."
"Vâng Mặc tổng, tôi lập tức đi sắp xếp." Sau khi thư kí Vương đồng ý theo bản năng xong, hơi sửng sốt, chẳng lẽ chuyện rất quan trọng vừa rồi Mặc tổng suy xét là cái này?
Mặc Uẩn Tề dừng một chút, "Còn có ai diễn phối hợp với Cố Giai Mính, đưa suất diễn của em ấy cho tôi xem."
"Vâng Mặc tổng, tôi lập tức đi sắp xếp." Khóe miệng thư kí Vương rút rút, trừ bỏ những lời này, đã không nghĩ ra mấy lời khác.
Sau khi kết thúc kiểm tra nửa giờ, bác sĩ Edmond thật đáng tiếc nói với Mặc Uẩn Tề: "Ông Mặc, CT não của ngài cho bước đầu phán đoán là không có gì khác thường, còn vì sao ngài mất đi một đoạn ký ức, cái này tôi còn cần nghiên cứu thêm kết quả chẩn bệnh đã có, ngài yên tâm, tôi sẽ mau chóng cho ngài một kết quả kiểm tra kỹ tỉ mỉ hơn."
Bác sĩ Edmond hơn bốn mươi tuổi, tóc vàng mắt xám, dáng người cao gầy, mang gọng kính vàng kim, nhìn rất văn nhã lịch sự. Hắn là bác sĩ gia đình của nhà họ Mặc, chuyên môn nghiên cứu não bộ nhân loại, là giáo sư tuổi trẻ nổi danh trên thế giới. Bệnh viện tư nhân này là một học sinh của hắn mở, vì xem bệnh cho Mặc Uẩn Tề, bác sĩ Edmond vừa mới kết thúc một buổi hội đàm, đặc biệt từ nước Y bay qua, mượn bệnh viện của học sinh mình chẩn trị cho gia chủ Mặc thị.
Mặc Uẩn Tề nhìn nhìn thời gian, gật đầu nói: "Được, chuyện này nhờ anh."
Lúc Mặc Uẩn Tề trở lại biệt thự của Cố Giai Mính, Cố Giai Mính đang ngồi trên cỏ, cười nói cái gì, kỳ quái chính là một đám động vật nhỏ vây quanh bên người y, phảng phất đều có thể nghe hiểu y nói, hoặc ngồi hoặc đứng vây quanh hai vòng. Mặc Uẩn Tề không khỏi nhíu màu, cảnh tượng trước mặt này, thật sự vượt qua nhận thức của hắn.
Nhất định trên người Cố Giai Mính đang cất dấu một bí mật cực lớn, là cái gì đây?
"Meo!" Mèo hoa ngồi bên người Cố Giai Mính liếm liếm móng vuốt, thật tốt bụng nhắc nhở y: Anh em, người cậu chờ đã trở lại..
Trên mặt Cố Giai Mính vốn còn mang theo nụ cười, sắc mặt biến đổi, bị hai chữ "cậu chờ" này kích thích trực tiếp tạc mao, vươn tay lấy toàn bộ đồ ăn trên mặt đất còn chưa ăn hết lên, nhanh chóng ôm vào trong ngực.
A! Con mèo thúi này, thật không biết nói tiếng người!
Không cho ăn đồ hộp nữa!
Động tác liếm móng vuốt của mèo hoa cứng đờ, mắt mèo trừng lớn không dám tin tưởng nhìn đồ hộp và cá khô nhỏ vốn dĩ đã nói là cho nó ăn không hết mang đi, cứ như vậy mà không còn!
"Meo? Meo!!"
"Hừ!"
Cố Giai Mính ôm đồ hộp chạy vào nhà, mặc kệ con mèo hoa đuổi theo sau y, không cho ăn!
Mặc Uẩn Tề nhìn một màn tức giận trẻ con của Cố Giai Mính, khóe miệng từ từ nhếch lên, đáy mắt hiện lên vài phần nhu ý.
Thật sự, thật quá đáng yêu.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Hoa: "Có phải cậu lo lắng cho anh ta, vẫn đang đợi anh ta không?"
Cố Giai Mính: Tui đoạt đồ hộp của cậu! Đoạt thức ăn cho mèo của cậu! Đoạt cá khô nhỏ của cậu!
-------------
nhớ vote nha mn ơi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro