CHƯƠNG 81

chương 81 - cha nuôi đi rồi, ông nội biến mất

editor: idecidedtobegay + bé Bội

---0---

Cố Giai Mính mới ra khỏi nhà không lâu, Đổng Hân đã gửi tin nhắn đến, hắn đã ra khỏi nhà rồi, một tiếng nửa là đến tiệm, kêu y đến tiệm chờ trước.

Cố Giai Mính quan tâm hỏi: "Sao cậu về sớm rồi, cãi nhau với người nhà hả? Mẹ cậu lại ép cậu đi xem mắt à?"

Đổng Hân trả lời y bằng một mặt cười hắc hoá, hù Cố Giai Mính sợ hết hồn, đây nghĩa là không được hỏi nữa, hỏi nữa là quạu.

Cố Giai Mính đứng chờ 20 phút trước cửa tiệm, cuối cùng Đổng Hân cũng về tới trong gấp gáp, mặc một cái áo lông vũ màu xám, đội nón, mang khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp. Cố Giai Mính cười tủm tỉm sáp lại, định nhây hai câu, bèn nghe tiếng ho khan của hắn, Cố Giai Mính nhíu mày, "Cậu bệnh hả?"

Đổng Hân cười cười, tháo khăn quàng cổ ra, lộ ra gương mặt tuấn tú xanh xao, "Hơi cảm thôi."

Con thỏ tiểu nhị thành tinh không vui "hừ" một tiếng, dọn hàng tết từ trên xe xuống cùng bác tài, tuy bề ngoài mới 7 8 tuổi nhưng sức lực không nhỏ, đi ngang qua Đổng Hân tức giận nói: "Xen vào việc của người khác mới bị đó! Kết quả còn mất vui!"

Cố Giai Mính xụ mặt, "Sao vậy? Có người bắt nạt cậu à?"

Cố tiểu yêu phải ra mặt cho bạn mình, là yêu thì đập một trận, là người thì giả ma hù nó, thú hai chân nhân loại yếu ớt da mỏng như vỏ trứng cút vậy đó, đụng chút cũng bị thương, Cố tiểu yêu tức giận, nhân loại như này mà còn bị bắt nạt, chắc chắn người kia không phải loại thiện lành gì!

Đổng Hân chỉ cười, vẫn câu nói đó, "Không sao."

Tiểu nhị thở hổn hển hỏi: "Sao lại không sao? Mùa đông mà rớt xuống nước sao mà không sao được?"

Đổng Hân bất đắc dĩ cười cười, "Năm trước cứu một cô bé rớt xuống nước, hơi nhiễm lạnh, không nói nữa, mình đi thôi."

"Cả nhà đó còn......"

"Im đi!" Đổng Hân cốc nhẹ lên trán tiểu nhị, "Cứu người là tôi tự nguyện, hậu quả vốn là tôi nên tự chịu, người khác làm gì thì là chuyện của người khác, biết ơn hay không cũng là chuyện của họ, có nhân thì có quả, bọn họ làm gì cũng không liên quan đến tôi."

Cố Giai Mính câm nín, nên nói hắn tốt bụng, hay nên nói hắn bạc tình? Người này giống như bán tiên không dính khói lửa phàm tục thật, mình muốn làm thì làm, người khác phản ứng thế nào cũng không liên quan với hắn, đây là lý luận quỷ quái gì?

Đổng Hân giơ tay ra, "Chuẩn bị tiền chưa?"

Cố Giai Mính: "......"

Đổng Hân cười tủm tỉm nói: "Mời tôi ra ngoài có nhiều yêu cầu lắm đó, phải có phí di chuyển, còn phải bao ăn bao uống, xe đón xe đưa, xe không xịn là tôi không lên đâu."

Cố Giai Mính cười lạnh, "Không lên xe thì tôi cướp người! Bệnh công chúa cũng là bệnh! Phải trị!"

Vốn ông chủ Đổng chỉ muốn vui đùa cho qua đề tài, kết quả Cố tiểu yêu hành xử không theo lẽ thường tưởng thật, khí phách nhét ông chủ Đổng vào xe, nâng ô tô lên, dùng thủ thuật che mắt, cứ như vậy mà khiêng về nhà.

Ngồi ô tô mà ra được cảm giác máy bay, sau khi xuống xe Đổng Hân nhìn Cố Giai Mính đang vỗ bùn đất trên tay ra, khóe miệng giật giật, sao hắn lại đi trêu chọc con hồ ly khờ này!

Cố Giai Mính về tới nhà bèn hỏi Mặc út nhỏ đang chơi với Mặc Trạch Dương dưới lầu: "Anh hai em đâu?"

Mặc Thi Kỳ chỉ lên lầu, "Anh hai kêu mẹ vào thư phòng nãy giờ chưa ra nữa."

"Cha nuôi!" Mặc Trạch Dương nhìn thấy Đổng Hân, nhanh chân chạy tới, quán tính giang hai tay nhỏ ra, muốn ôm ấp hôn hít nâng lên cao ~

Đổng Hân quán tính bế nhóc lên, lần đầu tiên dùng sức lực như thường ngày, thế mà...... không bế lên nổi!

Lần thứ hai ra sức hơn mới bế lên nổi, sờ sờ cái lưng thịt mum múp của Mặc Trạch Dương, Đổng Hân mỉm cười hỏi: "Con à, có phải con cao hơn không? Nặng hơn không ít nha."

Cố Giai Mính lắc đầu, "Béo béo!"

Mặc Trạch Dương theo bản năng hóp bụng lại, sau khi bà nội đến, hình như nhóc ăn nhiều hơn bình thường một chút, một chút mà thôi.

Đổng Hân buông nhóc xuống, kéo kéo khẩu trang lên, không dám gần gũi với Mặc Trạch Dương quá, sợ lây cảm cho con.

"Cha nuôi không có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho con, nhưng mà cha có chuẩn bị cái này nè, cầm chơi đi." Đổng Hân móc một cái mõ nhỏ màu đỏ từ trong túi ra, đưa cho Mặc Trạch Dương, cười sờ đầu nhóc, đi chơi đi.

Mặc Trạch Dương hai tay nâng cái mõ nhỏ, nhìn ngang nhìn dọc gì thì cũng chỉ là một cái mõ bình thường, Tiểu Mặc tổng vô cùng nghi ngờ cha nuôi của nhóc quên mất chuẩn bị tiền mừng tuổi cho mình, móc đại một thứ trong túi ra đưa mình.

Mặc Thi Kỳ cũng tò mò đánh giá Đổng Hân, anh này đẹp thiệt, đôi mắt như chứa dòng suối trong veo, quá giống thần tiên, như bước ra từ tranh sơn thuỷ, nhưng chỉ thường thức, không thích hợp làm bạn trai, tiếc ghê.

Cố Giai Mính đã chạy lên lầu, mở cửa ra phát hiện hai mắt mẹ Mặc đỏ hoe, biểu tình coi như bình tĩnh, Cố Giai Mính thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ tâm lý bà sụp đổ lần thứ hai.

Đổng Hân hơi nhếch mép, đứng sau lưng Cố Giai Mính, giọng nhu hòa nói: "Tôi có thể tâm sự riêng với phu nhân không?"

Mặc Uẩn Tề đứng lên, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của mẹ Mặc, lại ngồi xổm trước mặt mẹ Mặc, giống như một đứa bé ngước mặt nhìn bà: "Tụi con ra ngoài nhé?"

Mẹ Mặc gật gật đầu, không nói gì, cho dù bề ngoài bình tĩnh, trong lòng đau đớn bao nhiêu, chỉ có bản thân bà rõ ràng, chỉ có thể chịu đựng một mình.

Đổng Hân đứng ở cửa gật đầu với hai người, "Yên tâm đi, một lát là xong."

Nói xong hắn đóng cửa phòng lại, Mặc Uẩn Tề vẫn đứng canh ở cửa, Cố Giai Mính chủ động nắm tay Mặc Uẩn Tề, không nói chuyện.

Bọn họ không nói chuyện này với Mặc Nguyên Bân và Mặc Thi Kỳ, bởi vì bọn họ chỉ là người thường, ít tiếp xúc với vòng tròn này thì ít chọc nhân quả. Hơn nữa, đã trải qua một lần ly biệt đau đớn, cần gì chịu thêm lần nữa?

Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Đổng Hân mỉm cười bước ra, nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa chú đi."

Mặc Uẩn Tề nhìn mẹ Mặc trong phòng, Đổng Hân lắc lắc đầu, mệt mỏi nói: "Không sao đâu, bác bình tĩnh lắm, có thể cho người đưa tôi về không, bây giờ tôi cần nghỉ ngơi."

Cố Giai Mính nhanh chóng giơ tay, xung phong nhận việc: "Tôi đưa cậu!"

Đổng Hân: "Tôi từ chối, quản gia của cậu là được."

Cố Giai Mính: →_→

Có cảm giác bị ghét bỏ.

Mẹ Mặc bình tĩnh mười mấy phút, lúc bước ra tuy vành mắt còn đỏ hoe, nhưng tinh thần không tệ, bà mỉm cười nói: "Xin lỗi, làm tụi con lo lắng."

Cố Giai Mính không yên tâm nhìn Mặc Uẩn Tề, ánh mắt ý bảo, không có chuyện gì thật sao?

Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, nhìn chắc là buông bỏ rồi.

Lúc này Mặc Trạch Dương từ dưới lầu chạy lên, chỉ chỉ sau lưng mẹ Mặc, "Cha nuôi con đi rồi, ông nội biến mất!"

Cố Giai Mính trừng nhóc một cái, "Đừng nói bậy!" Trừ mẹ Mặc ra, bọn họ đều không nhìn thấy Mặc tiên sinh, mà Mặc Trạch Dương nhìn thấy? Tiểu tể tử giỏi thiệt.

Mặc Trạch Dương tay che miệng lại, không được nói?

"Chàng trai vừa rồi đưa ba con đi rồi, ba sẽ chờ mẹ ở một thế giới khác." Mẹ Mặc giơ tay ra, trên cổ tay xuất hiện một sợi chỉ đỏ, như sinh ra từ cổ tay bà, bà cười vui mừng, "Có cái này ba con sẽ tìm được mẹ, kiếp sau ba mẹ vẫn ở bên nhau."

Nhìn nụ cười nhẹ trên mặt bà, Mặc Uẩn Tề mới yên tâm thật sự.

Cố Giai Mính đang im lặng tính toán, Đổng Hân xuất vốn gốc rồi, lần này không biết chém y bao nhiêu đây? 800 tệ không biết đủ không nữa? Nếu không mời cậu ấy ăn một bữa gà rán?

Còn ông chủ Đổng nhận bao nhiêu tiền, Cố Giai Mính không biết, bởi vì hoá đơn là do Mặc tổng thanh toán. Mẹ Mặc ở đây thêm vài ngày đã muốn về, dù sao cũng không quen cuộc sống bên này, Mặc út nhỏ còn đang đi học, trường học không thể nào cho nghỉ vì tết Hoa Quốc, kì nghỉ này là xin phép nghỉ mới được.

Mặc Uẩn Tề thấy tinh thần của bà tốt thật mới yên tâm tiễn bọn họ về, đồng ý hai ba tháng sẽ về thăm bà một lần, tối nào cũng sẽ kêu Mặc Trạch Dương video call với bà.

Mẹ Mặc đồng ý hết, cuối cùng cầm tay Cố Giai Mính, tình thương của mẹ bùng nổ: "Nếu nó bắt nạt con, thì con gọi mẹ ngay, mẹ dạy dỗ nó cho con. Con cái đã lớn chừng này rồi mà nín thinh không nói gì, chừng nào các con rảnh thì mau chóng làm đám cưới luôn đi."

Cố Giai Mính chỉ nghe được nửa câu đầu, nhanh miệng giải thích cho Mặc Uẩn Tề: "Mẹ yên tâm, anh ấy không có bắt nạt con."

Nếu dám bắt nat y, y không cần người khác giúp đỡ, tự mình có thể đá Mặc Uẩn Tề đến Thái Bình Dương! Đối với Mặc đại tiên tới giờ còn chưa khôi phục được 10% công lực, Cố tiểu yêu có tự tin áp đảo hắn!

Lần này Mặc tổng không đoán được suy nghĩ trong lòng Cố Giai Mính, khóe miệng nhếch lên, đây là lần đầu tiên tiểu ngu ngốc nhà bọn họ nói đỡ cho hắn.

Mẹ Mặc đi rồi, lúc đi vẫn mang theo nụ cười.

Cố Giai Mính đau lòng nằm trên vậy vai Mặc Uẩn Tề, thấy bà cười, không hiểu sao y lại muốn khóc.

Mặc Uẩn Tề bóp mũi Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Thích ứng một thời gian thì tốt thôi, mẹ có hy vọng sống sót, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bình thường của con người, mẹ còn may mắn hơn rất nhiều người, bởi vì bọn họ đã hẹn kiếp sau tiếp tục hạnh phúc."

Cố Giai Mính cười gật đầu, "Ừm!"

————

Năm sau, công việc của Cố Giai Mính lại bị sắp xếp đến đầy, đầu tiên là quay《du lịch cùng con》tiếp, chương trình này hơi gấp, tổ chương trình đã chọn được nơi quay, phải đi ngay.

Chiếu đến tập hai, khán giả đều quỳ rạp dưới quần tây vì IQ của Mặc tổng, cũng làm quen lại Cố Giai Mính một lần nữa, Cố Giai Mính là điển hình của người đàn ông tốt trong nhà. Mặc Trạch Dương thông minh dễ thương còn hiểu chuyện cũng là một cậu bé ấm áp, gom vô số fan!

Trước đó vẫn có người hỏi tại sao Cố Giai Mính lại tìm một người làm ăn, nghe sao thấy thấp kém, giống như đang nói Mặc Uẩn Tề là một tên nhà giàu mới nổi, Cố Giai Mính ở bên hắn là vì tiền, bây giờ thấy biểu hiện của Mặc tổng, nam thần lịch thiệp phong độ nhẹ nhàng, sức hút nhân cách độc đáo cộng thêm IQ chơi toàn bộ tổ chương trình vòng vòng, khán giả đều kêu gào: Nhan sắc cả nhà này là da bezt trên đời, thức ăn cho chó ngon nhứt!

Cần phải ủng hộ bọn họ ở bên nhau!

Chia tay sẽ mang pháo lại bắn toà nhà Mặc thị!

Xử lý tổng bộ Mặc thị!

Tóm lại là cần phải ở bên nhau!

Bọn họ không cho chia tay!

Nhưng mà, chủ đề tập ba là hoang dã cầu sinh kích thích cực kì, đáng tiếc là cả nhà Cố Giai Mính bỏ trống, không có tham gia. Tập này vừa chiếu đã nhận được vô số 1 sao, tại sao không có Trà Trà và Mặc tổng của tui? Thả Tiểu Mặc ra! Không có cả nhà bọn họ thì chương trình không hề hoàn chỉnh, thiếu quá nhiều điểm nhân, khi nào bọn họ mới về?!

Ngại nhân khí của cả nhà này, đạo diễn Dương không muốn cho bọn họ nghỉ ngơi nữa, hết tết đã mời bọn họ về quay tiếp, đừng nghỉ nữa, chừng nào có chuyện thật rồi tính tiếp.

Cố Giai Mính theo nguyên tắc ra ngoài chơi, vui mừng hớn hở đồng ý rồi, dù sao thì cũng là chơi, cả nhà cùng đi còn có thể tiết kiện tiền cho lão Mặc nhà hắn, đi thì đi thôi.

Sau đó Trịnh Học Thiệu nhận hai bộ phim cho y, một bộ là phim điện ảnh hài huyền huyễn tự Cố Giai Mính muốn đóng,《A! Yêu tinh này tung hoành thế giới!》, trong phim này Cố Giai Mính không phải vai chính, chỉ là nam ba khách mời, một hoa đào tinh tâm thần phân liệt.

Một nhân cách nhát cấy khóc chít chít, nhát gan ẻo lả còn cảm thấy mình còn yếu ớt hơn Lâm muội muội, một nhân cách tàn nhẫn độc ác, trẻ trâu, một lời không hợp đã muốn giết người phóng hỏa, lật đổ thế giới. Hai nhân cách xung đột như thế kiềm chế lẫn nhau, đôi khi còn cần thay đổi nhanh chóng, vô cùng thách thức diễn xuất của diễn viên, hơn nữa đây còn là một bộ phim hai, còn phải suy xét đến hiệu quả gây cười, chuyện này càng thêm khó khăn.

Bộ phim này là Trịnh Học Thiệu muốn dỗ dành Cố Giai Mính mới cho nhận, nói thật, hắn cũng không cảm thấy Cố Giai Mính có thể đóng tròn vai diễn hài. Chủ yếu là hình tượng của y đã bén rễ sâu trong lòng người xem, kêu y đi đóng phim hài, người xem chịu nỗi không?

Một bộ khác là điện ảnh huyền huyễn,《yêu thần》kể về một con hồ yêu vô tri ngây thơ, sau khi lang bạt tam giới tiên yêu ma, trở thành một thế hệ yêu thần.

Cố Giai Mính vừa xem đã thích bộ phim này, bộ này là viết riêng cho mình y đó nha, y đã muốn đóng vai hồ ly tinh từ lâu lắm rồi đó có được không, chắc chắn y sẽ không làm hồ ly tinh mất mặt. Mặc tổng đọc kịch bản xong cũng siêu thấy hứng thú, chỉ cần hồ ly tinh lông trắng là hắn có cảm tình, Mặc tổng thẳng tay mua bộ phim này, đầu tư thêm 200 triệu, chuẩn bị quay ngay!

Đạo diễn bộ phim này định tìm đạo diễn Vương, ý của Mặc tổng chính là: Dù sao cũng là người quen, hợp tác với nhau cũng tiện.

Đạo diễn Vương xem cốt truyện xong cũng thấy hay, nhưng gần đây ông đang quay một bộ phim truyền hình khác, sắp chiếu rồi, bây giờ không có thời gian quay, ít nhất phải chờ ba tháng nữa.

Mặc Uẩn Tề cũng không gấp, trà ngon không sợ chờ lâu, đúng lúc trong khoảng thời gian này hắn có thể tìm những diễn viên còn lại.

Đạo diễn Vương vỗ đùi, còn tìm gì nữa, kêu nguyên dàn diễn viên cũ của chúng ta lên đi!

Cố Giai Mính đóng vai yêu thần, tóc trắng như tuyết, đồ đỏ hơn lửa, ban đầu hoạt bác linh động, lúc giết người thì tà khí nghiêm nghị, lúc thì ánh mắt chính nghĩa thanh thuần, vừa chính vừa tà, trong lòng có trời đất, nhìn sao cũng thấy đẹp! Nhổ nước bọt nói lại! Ngầu!

Bùi Bằng đóng vai đại lão Tiên giới thương nhau lắm cắn nhau đau với yêu thần, từ nhỏ lớn lên ở tiên giới, tiên phong đạo cốt, một thân chính khí, kiểu "đại sư huynh" một lời không hợp sẽ hiến thân cho thương sinh trong thiên hạ đó, mặt ngoài cấm dục lạnh nhạt, nhưng không kiềm chế được bản thân mà thích một yêu tinh, kiềm 20 tập cũng không có dũng khí nói ra, khí chất hay hình tượng đều phù hợp với hắn.

Còn Đặng Hưng, hắn thì đóng đại vai ác Ma giới, bệnh trẻ trâu thời kì cuối, ngày nào cũng muốn xưng bá thế giới, không hoàn thành ước mơ thì muốn huỷ diệt tất cả, đồ bệnh tâm thần Ma giới mà ngay cả người xấu cũng muốn đánh chết.

Để bé Bạch Vũ làm tuỳ tùng của Cố Giai Mính, đóng vai hồ ly đen có ý đồ không an phận với chủ nhân nhưng không dám nói, tuy với Bạch Vũ mà nói đây là một thách thức, nhưng diễn xuất dù sao cũng phải tiến bộ, không mài không nên thân, trẻ con cũng phải bước qua ngạch cửa này.

Đạo diễn Vương sắp xếp khá tốt, nhìn qua cũng rất có logic, từ diễn xuất đến hình tượng, đều có thể nói là hợp lý.

Đáng tiếc Bùi Bằng không phải một diễn viên nhỏ, từ sau khi Mặc tổng cho người ký hợp đồng với hắn, tài nguyên của hắn vừa rộng nhiều hơn trước kia, công việc cũng ngày một tăng, phim hay đều đang chờ hắn chọn, công việc đủ cho cả năm, hoàn toàn không có thời gian nhận bộ phim này.

Bùi Bằng tiếc không thể đóng phim này tới muốn khóc, có ai đóng phim mà không dự định, sắp xếp diễn viên trước nửa năm không? Nói quay là quay, ai ra quyết định?

Cố Giai Mính →_→

Không phải y muốn đóng, là lão Mặc một hai phải quay một hai phải quay, không cho hắn quay hắn quậy phá không chịu ăn cơm ở nhà kìa! Vợ bé nhỏ ấy, không thể nuông chiều được mà, ba ngày không đánh là dám lên phòng lật ngói, y làm gì được bây giờ? Y cũng bất lực lắm!

Quậy phá không chịu ăn cơm · Mặc tổng một tay xách một đứa, nhét hai chiếc hồ ly một lớn một nhỏ vào xe, dẫn đến địa điểm ghi hình《du lịch cùng con》.

.

.

...................

CẦU VOTEEEEE

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro