CHƯƠNG 9
chương 9 - TUI DÁM SỜ LẠI THẬT ĐÓ
editor: idecidedtobegay
---0---
Cố Giai Mính đứng bên cạnh Đặng Hưng, híp mắt đánh giá đối phương một chút, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người đặc biệt lễ phép khom người chào: "Chào tiền bối!"
Đặng Hưng ngẩn người, sắc mặt tức khắc đen thui.
Theo đạo lý mà nói, hắn đúng là tiền bối của Cố Giai Mính, nhưng theo địa vị như bây giờ, rõ ràng Cố Giai Mính cao hơn hắn không chỉ một cấp bậc, nếu Đặng Hưng lớn tuổi, là lão tiền bối, chịu cái hành lễ này cũng không có gì, nhưng vấn đề là, cùng lắm hắn chỉ lớn hơn Cố Giai Mính vài tuổi.
Tư liệu đối ngoại của Cố Giai Mính, y ra mắt năm 22 tuổi, năm nay vừa tròn 27, Đặng Hưng cũng chỉ 33 tuổi. Nếu hiểu chuyện, chắc chắn phải đứng lên đáp lễ, nhưng trước kia Đặng Hưng vẫn luôn đè nặng Cố Giai Mính, luôn chướng mắt người trẻ tuổi "bán mông" để bò lên này, hơn nữa bị Cảnh Kiều Kiều chèn ép như vậy, tính tình thiếu gia cũng tới, hắn muốn lấy lại mặt mũi.
Mặt mũi của trợ lý Đặng Hưng trắng bệch, biết Đặng Hưng và Cố Giai Mính có mâu thuẫn như thế, cũng biết tính tình của Đặng Hưng, vì thế người đại diện đã đặc biệt dặn dò hắn, kêu hắn trông kỹ vị đại gia này, bây giờ Cố Giai Mính cũng không phải là tân nhân mới xuất đạo kia, có thể tránh người kia thì cứ tránh đi, ngàn vạn lần đừng chọc phiền toái. Xem tình huống này, muốn tránh cũng không tránh được.
"Anh Hưng, anh Mính chào anh kìa!" Trợ lý sốt ruột thúc giục một tiếng.
Đặng Hưng hít sâu một hơi, vừa định chịu đựng tức giận để phản ứng lại, Cố Giai Mính đã quay đầu đi mất.
Lúc này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn Đặng Hưng đều không đúng rồi, thật ngạo khí a, ảnh đế đang hồng khom lưng vấn an cậu, cậu cũng không nói gì, trong nhà có tiền thì ghê gớm lắm à!
Đặng Hưng vừa định nói gì đó cứ như vậy bị nghẹn về, chịu hết nổi.
Cảnh Kiều Kiều cười tủm tỉm đẩy ghế dựa sẵn ở đó qua một bên, kéo một cái mới về, vỗ vỗ lưng ghế dựa nhiệt tình mời Cố Giai Mính: "Ngồi ở đây ngồi đây! Để chị nhìn gương mặt này của cậu xem! Ối ~~ mặt của Mính Mính nhà ta đúng là đẹp trai 360 độ không góc chết!"
Sau khi Cố Giai Mính ngồi xuống, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Đặng Hưng, "Tiền bối, tương lai của chúng ta còn dài ~"
Há miệng thở dốc, muốn nói chuyện gì cũng chưa nói được gì, Đặng Hưng: "......"
Cho nên mới nói, Cố Giai Mính vẫn là đáng ghét như trước kia!
Trợ lý Giả lại lại đốt cho hắn thêm một hàng nến, Cố Giai Mính chưa từng tính kế ai, làm việc cũng là nghĩ cái gì thì làm cái đó, không có kế hoạch gì. Nhưng ngẫu nhiên y nảy ra ý gì cũng là đen tự nhiên không nhiễm màu nhân tạo, làm người ta trở tay không kịp, bởi vì có thể chính y cũng không biết mình làm như vậy sẽ có hậu quả gì.
Trước khi anh Mính của chúng ta mất trí nhớ có thể là một lão yêu quái.
Đáng sợ!
Chờ Cố Giai Mính hóa trang xong, đội khăn trùm đầu, một quý công tử nhẹ nhàng như ngọc lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong kịch bản Chung Ly Thiều xuất thân thế gia, giai đoạn trước đầy bụng kinh luân nhưng chỉ thích ngâm thơ vẽ tranh, dung mạo so được với Phan An, tuấn mỹ vô song, thường xuyên làm vô số tiểu thư nhà quan tranh giành tình cảm vì hắn, lúc còn chưa gia nhập phân đội nhỏ của Dực vương, hắn chính là một công tử ca khí phách hăng hái.
Cố Giai Mính đứng lên, vung ống tay áo, cẩm y màu trắng vẽ ra một độ cung duyên dáng giữa không trung, một tay vắt sau thắt lưng, một tay khác nhẹ nhàng nâng lêm, động tác thuần thục dị thường, nhớ không nổi đã làm từ bao giờ, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Chuyên viên tạo hình lập tức đưa cho y một cây quạt xếp ngọc cốt.
Cố Giai Mính mỉm cười "soạt" một tiếng mở ra, trên mặt quạt màu trắng có dùng mực đen viết một chữ to cực kì khoe khoang: Ngạo!
"Xí! Chữ này còn không đẹp bằng tôi viết." Cố Giai Mính bình luận một câu rất đúng trọng tâm, đến nỗi vì sao y lại biết y viết chữ bằng bút lông rất đẹp, y quên rồi.
Cảnh Kiều Kiều vui vẻ lấy di động của mình ra, "Đừng nói chuyện, chụp một tấm rồi nói!"
Cố Giai Mính tốt tính tuỳ tiện để cô chụp, trước khi bị kêu đi còn la hét chụp xong thì gửi qua cho y một phần, y muốn đăng Weibo.
Cảnh đầu quay là cảnh lần đầu tiên Dực vương và Chung Ly Thiều gặp mặt, Vương đạo rất nghiêm túc giảng diễn cho bọn họ: "Quay cảnh lần đầu tiên hai cậu gặp mặt, Dực vương đã sớm nghe nói về tài hoa của Chung Ly Thiều, lúc này chẳng qua là muốn thử thôi, nhớ kỹ lời kịch hết chưa?"
Cố Giai Mính gật gật đầu, nghi hoặc nhìn bốn phía, "Cảnh đầu là hai chúng tôi?"
Vương đạo lạnh mặt, "Cậu có ý kiến?"
Cố Giai Mính khó hiểu hỏi: "Không có nữ chính?"
Tuy rằng suất diễn của nữ chính đặc biệt ít, nhưng cũng là nữ chính, Trịnh Học Thiệu đã dạy cho y một đạo lý từ sớm: Đừng đoạt suất diễn của người khác, đặc biệt là suất diễn của phụ nữ, nếu không rất dễ bị người ta ghen ghét.
Vương đạo ho khan một tiếng, sờ sờ hàm râu của mình, "Có, nhưng suất diễn không nặng, từ giờ trở đi cậu không còn là nam hai nữa, sau khi đã phân tích chuyên nghiệp, tôi phát hiện bộ phim này có hai nam chính càng có thể làm cho người xem cộng minh."
"Lần này nhân vật vị hôn thê của cậu cũng bị hủy, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, kịch bản này lấy hai chữ "mưu quyền" làm chủ đề, quay một bộ phim dựng nước lập nghiệp, có chị em phụ nữ ngược lại làm cốt truyện trở nên nhi nữ tình trường, như vậy vi phạm ước nguyện ban đầu của chúng ta." Ông chú biên kịch đẩy đẩy cặp kính gọng đen của mình, rất nghiêm túc bổ sung với mọi người: "Chung Ly Thiều cầu mà không được nữ chính, vậy càng tăng thêm sắc thái bi kịch cho nhân vật này, càng có thể làm người xem cộng minh."
Hoàn toàn trở thành một bi kịch - Cố Giai Mính: "......" Thật sự không hiểu được đám nhân loại các người, nói chuyện y như đốt pháo, lúc đốt thì rất vang, vang xong rồi thì không còn động tĩnh.
Mặc tổng ẩn sâu công danh sắp xếp nhân sĩ chuyên nghiệp thương lượng với Vương đạo, đã tan làm từ sớm làm một người chồng người cha xứng chức, đón Mặc Trạch Dương về nhà, kêu thư ký toàn năng mua đồ ăn đưa đến, phải mua đến mức nhét đầy tủ lạnh trong nhà, hơn nữa sắp xếp đầu bếp làm một bàn cơm chiều phong phú đưa lại đây.
Bởi vì Mặc tổng cũng không biết nấu cơm.
Mặc Trạch Dương cưỡi xe đẩy đẩy của nó, bàn chân vừa giẫm, quay trái quay phải đi về trước lui về sau, tốc độ nhanh vèo vèo, xuyên qua phòng khách và ban công lầu một, còn có thể xoay tròn 180 độ, lướt lướt. Mặc tổng tan tầm sớm không thể không mang công việc về nhà làm, vừa nhìn vài tờ đã thấy đùi mình tê rần, cúi đầu nhìn xuống lại mắt đối mắt với một đôi mắt to vô tội.
Lúc bạn nhỏ Mặc Trạch Dương trượt trượt đã xảy ra chút ngoài ý muốn nho nhỏ, đụng phải cẳng chân thon dài kia của cha ruột.
Tự mình đã làm sai chuyện, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương vẫn rất dũng cảm thừa nhận, "Thật xin lỗi, con không cố ý."
Mặc tổng mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của nó, "Đi chơi đi."
Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, quay xe con trượt đi, hôm nay cha ruột đón mình về nhà hình như không phải đáng ghét như vậy. Nếu tối đa 100 điểm, bây giờ miễn cưỡng cho ông ấy 1 điểm đi, không sợ ông ấy kiêu ngạo.
Hai phút sau, Mặc tổng đã nghe "ầm" một tiếng, sau đó lại "Oa!", một tiếng kêu sợ hãi.
Mặc tổng áp lực như núi đè xuống đầu cũng không đổi sắc mặt, trong lòng lộp bộp một tiếng, ném báo cáo chạy vào nhà bếp, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt ngốc ngốc nhìn chai nước sốt cà chua bị rớt bể thành hình hoa khiên ngưu, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Uẩn Tề, ủy khuất bĩu môi, bị dọa nhảy dựng còn không dám khóc.
Mặc tổng bất đắc dĩ bế con trai lên, nhìn gương mặt cực giống mình khi còn nhỏ đang nước mắt lưng tròng trước mặt mình, trong lòng vẫn cảm giác thật vi diệu. Một tay ôm Mặc Trạch Dương, một cái tay khác mở nước, rửa sạch sẽ tay nhỏ bị dính sốt cà chua, Mặc tổng dứt khoát đặt công việc qua một bên, ôm con trai vào lòng, chuyên tâm dỗ con.
Hắn nghiêm túc đề nghị: "Chúng ta chơi trò chơi nhỏ được không? Vừa chơi vừa chờ ba ba con về nhà."
Đôi mắt Mặc Trạch Dương trừng to, nước mắt còn chưa kịp chảy ra, lại phải nghẹn về, đôi mắt to ướt dầm dề giống như cặp trân châu đen xinh đẹp, hiển nhiên, nó cảm thấy rất hứng thú.
Mặc tổng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai, nghiêm túc nói: "Đây là trò chơi chỉ có nam tử hán mới có thể chơi."
Mặc Trạch Dương gật gật đầu, giá trị hứng thú up!
Mặc tổng thâm trầm nói: "Từ giờ trở đi, ngồi yên, bất động, ai động là người đó thua."
Mặc Trạch Dương bĩu môi, giá trị hứng thú lập tức down, ánh mắt nhìn cha nó không chút che dấu: Khinh thường!
Đứa nhỏ giơ tay sờ sờ trán Mặc tổng, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Không phải người phát sốt chứ?"
Ấm đầu?
Người chơi được loại trò chơi này thì chỉ số thông minh phải thấp đến thế nào?
Bị con trai xem thường - Mặc tổng: "......"
Mặc Trạch Dương xoa xoa đôi mắt, quyết định cưỡi xe con của nó tiếp.
Bị con trai vứt bỏ - Mặc tổng: "......"
Mặc Trạch Dương dạo qua một vòng trở về, đột nhiên ngây thơ hỏi: "Có phải người có rất nhiều tiền không? Có thể mua rất nhiều thứ?"
Cuối cùng cũng tìm được đề tài chung với con trai, Mặc tổng cúi đầu, dáng vẻ bình tĩnh hỏi: "Con muốn cái gì?"
Đôi mắt Mặc Trạch Dương sáng lấp lánh: "Người có thể mua một con gấu trúc về nuôi không?"
Mặc tổng im lặng lần nữa.
Mặc Trạch Dương cũng im lặng theo một lát, đột nhiên đã "hiểu", cha nó không phải rất có tiền, ngay cả gấu bông gấu trúc cũng không mua nổi.
Mặc tổng nhìn đôi mắt nhỏ của con trai từ chờ mong lại đến đồng tình, mệt lòng xoa xoa trán, đây là lúc nên đổi một chuyên gia dạy trẻ khác!
----
Lúc Cố Giai Mính về nhà, bữa tối đã được bày sẵn lên bàn, Mặc Trạch Dương cưỡi xe con của nó chạy qua chạy lại, tinh lực tràn đầy trước sau như một, Mặc tổng không yên tâm đi theo sau nó, nửa bước cũng không dám rời.
Nhìn thấy một màn trước mặt này, trong lòng Cố Giai Mính đột nhiên chảy qua một dòng nước ấm, trái tim treo trên cổ họng, đột nhiên rơi xuống.
Về đến nhà là có thể nhìn thấy con trai, còn có cơm ăn, Cố Giai Mính cảm động muốn khóc luôn rồi, đây có phải là hạnh phúc không? Nhưng mà, hình như thiếu nợ Mặc Uẩn Tề càng ngày càng nhiều, nếu y không trả nổi, có phải cả đời này chỉ có thể làm yêu tinh không?
"Ba ba ~~" Mặc Trạch Dương vui vẻ nhào qua, ôm lấy đùi Cố Giai Mính, tiếp theo đã bị Cố Giai Mính bế lên, ôm vào trong lòng cọ cọ cọ, hai cha con vui vẻ hôn hôn má trái lại hôn hôn má phải, hôn sao cũng hôn không đủ. Từ khi Cố Giai Mính ra ngoài đóng phim, đây là lần đầu tiên Mặc Trạch Dương được đón về nhà sớm như vậy, thằng bé hưng phấn tới muốn nhảy cao.
Mặc Uẩn Tề nhếch nhếch khóe miệng với Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Về phòng thay quần áo, rửa tay ăn cơm."
Cố Giai Mính gật gật đầu theo bản năng, từ đáy lòng nhảy ra một loạt chữ to: Tức phụ nhi của tui thiệt hiền huệ!
Phì!
Cố Giai Mính nhanh chóng lắc đầu, lắc rớt cái suy nghĩ vớ vẩn này, y mới không dây dưa không rõ với nhân loại yếu ớt, y là yêu muốn tu thành chính quả!
Sau khi ăn uống no nê, Cố Giai Mính đi tắm rửa một cái, nằm nghiêng trên sô pha, nhìn Mặc Trạch Dương giống như sóc con nhảy tới nhảy lui trên sô pha, y lười biếng nhìn chòng chọc mặt Mặc Uẩn Tề nói: "Hôm nay khởi công ngày đầu tiên, không quay được mấy cảnh là về, ngày mai mới chính thức bắt đầu quay, chắc chắn tui không về được như hôm nay, sau này hai người không cần chờ tui ăn cơm chiều."
Cố Giai Mính nằm nghiêng, áo ngủ rộng thùng thình chậm rãi tuột xuống, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo. Cái cổ trắng nõn nhẹ nhàng ngửa ra sau, vẽ ra một đường cong duyên dáng. Bản thân hồ tộc đã mang theo một loại mị lực độc đáo, tư thế lười biếng này của y, toàn thân đều viết hai chữ 'câu dẫn'.
Hồ ly tinh lại không giống hồ ly tinh, cũng là một con hồ ly tinh câu nhân.
Mặc tổng ngồi ở đối diện hoàn mỹ nhận được tín hiệu của y, đây là câu dẫn.
Giống như 5 năm trước, toàn thân đều đang huyên thuyên: Không ăn em, thì anh không phải đàn ông!
Mặc Uẩn Tề liếc mắt đánh giá y trên dưới một vòng, ánh mắt đen lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Được."
Bị ánh mắt này đảo qua, vốn dĩ Cố Giai Mính đang lười đến sắp không còn xương cốt đột nhiên run lên, cảnh giác nhìn xung quanh: Có phải có người muốn hại tui không?
Lúc này Mặc Uẩn Tề đứng lên, Cố Giai Mính xoay đầu theo động tác của đối phương, đầu ghé vào sô pha ngước lên nhìn, phát hiện đối phương đi rót nước, nhấc tay lên tiếng: "Tui cũng muốn uống!"
Kêu người kia rót một ly nước nước, sẽ không thiếu nhân quả đâu ha? Cố Giai Mính yên lặng cân nhắc một chút, cảm thấy mình nên để lại chút tiền cho đối phương, coi như là tiền làm bảo mẫu chăm trẻ, giống như y ra tiền thuê Giả Xuyên vậy đó, thế giới nhân loại luôn dùng tiền để mua bán mà, ai cũng không nợ ai.
Kế hoạch này được không ta!
Không gì sai sót chỗ nào hết!
Một like cho sự thông minh tài trí của mình!
Mặc tổng bưng hai ly nước về, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cố Giai Mính, Cố Giai Mính cũng không để ý, mỹ tư tư nằm bò ra uống xong, trả cái ly lại.
Mặc Uẩn Tề ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.
"Cái ly, cất lại đi." Cố Giai Mính nhét cái ly về lại tay Mặc tổng, rất không khách khí sai sử.
Nhìn ly nước trong tay, khóe miệng Mặc Uẩn Tề nhếch nhếch, chụp lên eo Cố Giai Mính một cái, muốn tám chuyện với y: "Bình thường em sống như vậy à?"
Cố Giai Mính quay đầu lại trừng mắt: "Anh đánh tui?"
Mặc tổng đứng lên, muốn cất ly về vị trí cũ, nghe thấy lời này bất đắc dĩ hỏi: "Đó là đánh em à?"
Lúc này Cố Giai Mính phản ứng lại. A! Nhân loại yếu ớt này vậy mà dám chơi lưu manh với y! Hắn nghĩ rằng mình sẽ mắc mưu sao? Còn nghĩ là trò chơi vui vẻ nhào lên ôm hắn lăn giường sao? Khi đó y là ngây thơ không tạp niệm, bây giờ y đã không còn choáng váng như vậy!
Nghĩ y không dám lưu manh lại thật à?
Loại tật xấu này không thể chiều!
Vì thế Cố Giai Mính thiệt khí phách sờ lại.
Sờ mông!
Anh dám sờ eo tui, thì tui dám sờ mông anh, siêu khí phách!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Giai Mính: "Tui không muốn vĩnh viễn làm yêu tinh, tui muốn thành chính quả."
Mặc Uẩn Tề: "Ồ."
Mặc Trạch Dương: "Ồ."
Cố Giai Mính: "Hay người có thể phối hợp với tui một chút không?! Thật nghiêm túc phối hợp với tui!!"
Mặc Uẩn Tề: "Lại sinh hai nhãi con nữa đi."
Mặc Trạch Dương: "Lại sinh một ổ em trai nữa đi."
Cố Giai Mính: "......"
----
nhớ vote nho mn ưi ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro