Chương 19: Cậu có sợ tôi không

Sau khi liên hôn cùng đại lão nhân ngư
Chương 19: cậu có sợ tôi không
___

Chu Dương Dương nhìn thấy bình luận trên mạng càng ngày càng kì quái, bọn họ tò mò tư thế như thế nào, thậm chí đã bắt đầu vẽ ra rồi, trong đó còn có không ít mấy thứ kì lạ.

Chu Dương Dương nhịn cười, cắt một miếng thịt bò đưa qua, "Bảo bối, ít nhiều gì vẫn nên ăn một chút, cậu không ăn cậu có thể chịu được, nhưng còn đứa bé trong bụng thì phải làm sao?"

"......"

"Muốn chết hả?" Tư Duyệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ném lon nước trên tay vào mặt cậu ta.

Trên mạng thảo luận rất nhiều rằng liệu Tư Duyệt có thể sinh hài tử hay không, mọi người còn gắn thẻ rất nhiều bác sĩ phụ khoa có chuyên môn vào.

[ Dựa vào nền y học hiện tại, nam giới sinh con là hoàn toàn không có khả năng, gen của nhân ngư cũng không thể nào thay đổi cấu tạo cơ thể nhân loại, tuy nhiên, chúng tôi cũng đang tích cực nghiên cứu xem có thể đột phá nan đề này hay không. ]

[ Tiếc thật, gen của Tư Duyệt với Bạch Giản mà không sinh trăm đứa chính là tổn thất của toàn thể nhân loại và nhân ngư!!!! ]

[ Tư Duyệt học đại học Thanh Bắc đúng không. ]

[ Ngành nhân ngư lâm sàng học, cậu ta là một trong hai học sinh nhân loại duy nhị của chuyên ngành này, thành tích có vẻ rất tốt, không giống mấy cái phú nhị đại không học vấn không sự nghiệp kia. ]

[ Tất nhiên, nhìn là biết ngay mà. ]

Sau đó trên mạng liền tiếp tục thảo luận làm sao để Tư Duyệt có thể sinh bé con.

Tư Duyệt nhắm mắt xem như không thấy, ném điện thoại lên bàn, nhìn thoáng qua bên cạnh, "Doãn Nha đâu?"

"À, cậu ấy nói bão sắp tới rồi nên nắm chắc thời cơ dạo hai vòng dưới biển."

"......"

Chu Dương Dương vừa nói xong, một cơn gió mạnh liền thổi qua mặt hai người, xuân hàn se lạnh, làm tan đi ánh mặt trời hiếm hoi trong hai ngày nay, một cơn gió vừa thổi qua, liền thổi đi tất cả độ ấm.

Tư Duyệt đột nhiên cảm thấy lon nước trên tay lạnh cống, cậu đẩy Chu Dương Dương một chút, "Lấy cho tớ cái chăn, kêu người đẩy lò sưởi qua đây nữa."

Ở ngoài trời cũng đừng hy vọng dùng máy sưởi làm ấm.

Cậu dựa vào trên ghế nằm, có thể nhìn thấy cách đó không xa đôi tình nhân tản bộ trên bờ biển, đứa trẻ con nhặt vỏ sò chơi với cát, nước biển bị gió thổi tạo thành bọt sóng trắng tinh, từng đợt từng đợt đánh vào bờ cát.

Gió cuốn theo mùi hương tanh mặn lạnh lẽo của nước biển thổi qua.

Sóng đánh ngày một nhanh ngày một cao, không khí dần trở nên ẩm ướt, sương trắng cũng đã chậm rãi tụ lại.

Người phục vụ ôm chăn đẩy qua một cái lò sưởi lớn, chính Chu Dương Dương cũng tự khoác cho mình một chiếc áo lông vũ, "Cho nên vì sao lại ăn BBQ? Ăn thứ khác thì hiện tại chúng ta đã có thể vào nhà rồi."

Tư Duyệt bọc chăn kín mít, nhìn người phụ trách khu vực dùng loa yêu cầu mọi người rời khỏi bờ biển, đi đến khu vực an toàn, "Không cần quân huấn."

"Thịt nguội rồi," có thể do trời lạnh nên Tư Duyệt cũng hơi đói, cậu nghiêng đầu, hô lớn nói với Giang Thức, "Giang Thức, nướng cho tớ hai xiên nấm hương cùng với xương sụn."

Giang Thức trả lời được, tiếp tục cúi đầu bận việc.

Trịnh Xuy nhìn Tư Duyệt, tiến đến hỏi nhỏ bên tai Giang Thức: "Cậu có thấy hot search trên Weibo chưa?"

Giang thức ừ một tiếng, "Thấy, làm sao?"

"Nhìn không ra a," Trịnh Xuy cảm khái, "Tư Duyệt ngày thường dường như toàn rút ra mấy trăm vạn, cậu xem bức ảnh kia đi, cậu ta ở trước mặt Bạch Giản ngoan như một con mèo, đúng là bắt nạt kẻ yếu, giết kẻ quen."

Mái che thủy tinh tự động chậm rãi kéo ra, chặn lại nước mưa rơi xuống, Giang Thức mặt không biểu tình, "À."

Trịnh Xuy không hề nhận thấy sự lãnh đạm của đối phương, hứng thú bừng bừng tiếp tục nói: "Cậu xem Tư Duyệt giấu cũng kĩ thật nha, cậu ta khi nào thì quen biết Bạch Giản? Chúng ta vậy mà lại chẳng biết gì cả."

Giang Thức nướng xương sụn là ngon nhất, cậu ta cúi đầu, quét một lớp dầu mè lên trên miếng xương, nhàn nhạt nói: "Liên hôn mà thôi."

"Chắc chắn không phải!" Trịnh Xuy lập tức phản bác.

"Cậu nghĩ đi, nếu là liên hôn, Thanh Bắc nhiều doanh nhân, tập đoàn như vậy, người thích chơi hơn Tư Duyệt có rất nhiều, Bạch Giản việc gì phải chọn Tư Duyệt chứ?"

Giang Thức biểu tình còn lạnh lẽo hơn trước đó, lật qua lật lại miếng xương sụn, dầu và mỡ nhỏ xuống bếp than hồng, ngọn lửa tích tắc bùng lên.

"Thao, hù chết gia!" Trịnh Xuy vẻ mặt hoảng sợ giơ cọ quét lui lại hai bước lớn.

"Được rồi, đưa cho A Duyệt đi."

Tư Duyệt ăn BBQ từ trước đến nay đều không động tay, chỉ cần nói chuyện, xương sụn nướng chín vừa vặn, cậu thong thả thưởng thức, lại thấy cách đó không xa Doãn Nha từ bờ biển đi tới.

Cậu ta một đường chạy chậm lại đây, đi lên cầu thang đến sân thượng lớn ở tầng ba.

Doãn Nha tức khắc đi đến trước mặt Tư Duyệt ngồi xổm xuống, đôi mắt tròn sáng ngời, lông mi nhỏ dài, khi cười lên lại trông có chút khôn khéo.

"Tân hôn vui vẻ."

Tư Duyệt bị bốn chữ này làm sặc một trận.

Tư Duyệt bị sặc đến mặt mày đỏ bừng, ho khan không ngừng, có thể tất cả mọi người đều cho rằng hai người ngày hôm nay mới vừa lãnh chứng, thật ra bọn họ đã lãnh chứng mấy ngày trước rồi.

Doãn Nha không phải người đầu tiên chúc mừng Tư Duyệt, nhưng chính là người đầu tiên nói trước mặt cậu.

Ngay cả Ôn Hà cũng gửi một câu chúc phúc trên WeChat - bà là người hiểu rõ cuộc hôn nhân này, nhưng nhìn thấy Tư Duyệt được đối xử nghiêm túc và dịu dàng bà vẫn sẽ cảm thấy vui mừng.

Mưa gió ngày càng lớn, những giọt mưa rơi xuống trên mái vòm pha lê, mỗi một tiếng rơi đều cực kỳ nặng nề.

Gió từ phương xa thổi đến, mặt biển cuộn lên từng cơn sóng lớn, tựa như một mảnh thủy tinh đen kịt bị gió bão làm cho vỡ vụn.

Hoa thủy tiên trên sân thượng lắc lư qua lại theo gió, tiệc nướng không thể tiếp tục, một đám người ồn ào muốn dọn dẹp rồi đi ngâm suối nước nóng.

Doãn Nha lập tức giơ tay tán đồng: "Đi ngâm suối nước nóng!"

Chu Dương Dương cười, "Ăn lẩu cá sao?"

Doãn Nha: "......"

Tư Duyệt bóp dẹt lon nước rồi đứng lên nói:" Tớ không đi, bây giờ phải về nhà rồi."

Giang Thức lập tức quay đầu nhìn cậu.

Tư Duyệt cũng vì chính mình liên tiếp thả bồ câu cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Lần sau đi, lần sau tớ nói một tiếng với Bạch Giản, tớ mời khách, chơi suốt đêm." Tư Duyệt nhìn thời gian đã là 9 giờ hơn, quả thật cần phải về nhà, hiện tại không riêng gì Bạch Giản không cho phép, về muộn đường đi cũng không an toàn.

Tư Duyệt đi rồi.

Trịnh Xuy túm chặt Giang Thức đang muốn theo sau, "Cậu dạo này bị sao vậy? Tâm thần luôn không yên, A Duyệt kết hôn với Bạch Giản là chuyện tốt, đừng có suốt ngày mặt như đưa đám nữa.
-
Bạch gia có ba bốn tài xế làm việc, bởi vì Tư Duyệt phải đi học, còn thêm tính ham chơi, Bạch Giản đã an bài cho cậu một tài xế riêng.

Tư Duyệt lên xe, máy sưởi vốn đã mở từ lâu, cậu lại rùng mình một cái, "Lạnh quá."

Tài xế thấy sắc mặt cậu trắng bệch liền chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, "A Duyệt thiếu gia, chúng ta trở về nhanh thôi, mưa càng lúc càng lớn."

Tư Duyệt gật gật đầu, như người không xương dựa trên ghế, lấy điện thoại ra, "Đi thôi."

Từ trung tâm thành phố đến quốc lộ ven biển khoảng chừng một giờ chạy xe, màn trời như bị đôi tay vô hình xé rách một cái miệng to, nước mưa tầm tã trút xuống, tiếng gió gào thét, chiếc siêu xe cách âm tốt cũng không thể ngăn cách hoàn toàn mưa gió bên ngoài.

Tài xế sau khi được sự đồng ý của Tư Duyệt đã mở đài radio.

"Sắp tới đây, Thanh Bắc sẽ trải qua một đợt mưa lớn kéo dài, cơn bão 'Black Cat' đã hướng đến vùng ven biển thành phố Thanh Bắc, Châu Nam và Thang Nhĩ, thời gian dự kiến bão đổ bộ là 19h40 ngày hôm sau, người dân vui lòng chuẩn bị tốt đối phó khí lạnh, chuẩn bị đủ nhu yếu phẩm và hạn chế ra khỏi cửa nếu không cần thiết."

"Trước mắt, các trường trung học, tiểu học tại Thanh Bắc đã có thông báo nghỉ học, cao trung và bậc đại học ngoại trừ đến trường, cần giảm bớt các hoạt động bên ngoài, phụ huynh đưa rước con cái, không nên một mình rời khỏi trường......"

Tư Duyệt nghe xong nhịn không được cảm thán, Bạch Giản chính là máy dự báo thời tiết biết đi phải không.

Có thể là do cậu hôm nay nhớ tới Bạch Giản quá nhiều lần nên đã có cảm ứng, Tư Duyệt nhận được điện thoại từ Bạch Giản.

"Cậu vẫn chưa về nhà sao." Bạch Giản cởi áo khoác đưa cho dì Lâm, chú Trần bưng lên trà nóng xua lạnh, lửa trong lò sưởi cháy bập bùng, sữa bò và cà phê đang được đun sôi sùng sục, Bạch Lộ ngồi ở bên cạnh, thèm đến chảy nước miếng.

Trần thúc rót cho Bạch Lộ một cốc, nhỏ giọng nói: "Đây là Bạch Giản tiên sinh cố ý dặn dò chúng tôi nấu cho A Duyệt thiếu gia, ngài muốn uống thì nên về nhà sớm hơn một chút."

Bạch Lộ méo miệng, "Chú Trần, cái đuôi đau quá."

"......"

Cảnh vật ngoài cửa sổ dần trở nên mơ hồ, Tư Duyệt trả lời: "Tôi đang trên đường về, đại khái còn khoảng......"

Tài xế nhỏ giọng nhắc nhở: "Khoảng nửa tiếng nữa."

"Còn khoảng nửa tiếng." Tư Duyệt tiếp tục nói.

"Trên đường đi nhớ chú ý an toàn," Bạch Giản đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa lớn đang trút xuống, sương mù ngày càng dày hơn, "Có việc gì thì gọi cho tôi."

Sau khi tắt điện thoại, tài xế nhịn không được nói: "Bạch Giản tiên sinh thật sự rất quan tâm ngài."

Tư Duyệt mở trò chơi trên điện thoại, chậm rì rì nói: "Tính cách anh ấy vốn là như vậy không phải sao? Đối xử với ai cũng tốt cả."

"Không đâu," tài xế lắc đầu, "Bạch Giản tiên sinh dù sao cũng đã lớn tuổi, ôn hòa với mọi người chỉ là phép lịch sự, nhưng Bạch Giản tiên sinh thật sự rất để tâm tới ngài."

"Phải không?" Tư Duyệt suy nghĩ một chút, không quá đồng tình.

Cậu nhớ rõ Bạch Giản từng nói qua, anh còn lớn tuổi hơn so với cha mẹ trên danh nghĩa của mình, cụ thể thì...... cậu cũng ngại đi hỏi, nhưng ít nhất cũng là từ hai trăm trở lên, ầy, lão yêu quái này tim hẳn đã có ngàn mắt*, năng lực mê hoặc người khác chắc cũng rất mạnh mẽ ha.

*Mắt ở tim là tâm nhãn ó

Tiến vào quốc lộ, nước biển đánh vào bờ tạo thành âm thanh vang dội, tài xế thả chậm tốc độ, lái xe thật cẩn thận.

Vốn dĩ chỉ có nửa tiếng, lại kéo dài thành một tiếng, lúc Tư Duyệt về đến nhà đã gần tới 12 giờ.

Trần thúc che dù, như cũ một thân tây trang nghiêm chỉnh, ông đứng ở trong mưa, lúc nhìn thấy Tư Duyệt liền chạy qua che dù cho cậu, "Bạch Giản tiên sinh vẫn luôn đợi ngài."

Tư Duyệt ngẩn ra, "Anh ta có thể đi ngủ trước, đâu cần chờ tôi."

Trần thúc: "Trời mưa quá lớn, đường núi buổi tối cũng không an toàn, Bạch Giản tiên sinh không yên tâm."

Vào trong nhà, Tư Duyệt nhìn về phía phòng khách, Bạch Giản đã thay đồ mặc ở nhà, một chiếc áo lông màu xanh nhạt, anh đeo mắt kính, khí chất nho nhã ôn hoà.

"Về rồi sao?"

"Về rồi......", Tư Duyệt có chút chột dạ khó hiểu.

Tư Duyệt thay giày, đi qua ngồi đối diện với Bạch Giản, "Sao anh còn chưa ngủ?" Vừa hỏi xong liền hối hận, tự nhiên lại hỏi cái này làm gì không biết.

Bếp lửa trên bàn trà vẫn còn đang đun sữa, Bạch Lộ đã uống hết một ấm, đây là ấm thứ hai, chiếc ấm bằng đồng ánh vàng có hai cái tai hình dáng tinh xảo, cái nắp nhỏ nhòn nhọn như đỉnh tháp, bên trên còn đính một viên pha lê màu trắng.

Có chút giống với những món đồ cổ được trưng bày trong viện bảo tàng, không bị cố tình làm cũ đi, trang nhã mà đầy tính nghệ thuật.

Bạch Giản dừng đọc báo, cúi người nhấc tay cầm của ấm bằng một miếng vải bố màu trắng, sữa từ trong miệng ấm chảy xuôi xuống chiếc cốc, "Có muốn thêm đường không?"

Tư Duyệt lắc đầu, "Không cần."

Không biết vì sao, Tư Duyệt luôn cảm thấy Bạch Giản nhìn trông ôn hòa, nhưng mỗi một tiếng nói mỗi một cử động đều như có thể bóp chặt cổ người ta.

Tư Duyệt cầm cốc sữa, lúc trước nửa năm cậu cũng ít khi uống sữa một lần, thế mà trước mặt Bạch Giản, bất tri bất giác đã uống tận hai lần.

"Nói cho tôi xem, cậu đã chơi những gì?"

"Không có gì," Tưởng Duyệt nói, "Chúng tôi cùng nhau ăn BBQ, vốn dĩ bọn họ còn muốn đi ca hát, nhưng tôi không có đi."

"Bởi vì phải về nhà sao?"

"Ừm, tôi đã đồng ý với anh 10 giờ sẽ về nhà rồi." Tư Duyệt trả lời xong lại bổ sung, "Tuy rằng tôi về muộn, nhưng đó là bởi vì trời mưa cho nên không tính."

Mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, Bạch Giản dựa vào sô pha, anh rũ mắt nhìn tờ báo trên bàn trà, ngón tay có chút cứng đờ, mu bàn tay ẩn hiện vài chiếc vảy cá.

"Đi ngủ đi, sắp 12 giờ rồi." Giọng điệu Bạch Giản vô cùng dịu dàng.

Tư Duyệt không chú ý tới biến hoá của đối phương, gật gật đầu, "Ừm, để tôi uống xong cái đã."

Còn khá ngon, không ngọt không béo, cũng không có mùi sữa khó chịu.

Cậu không biết nói gì, chỉ có thể chuyên tâm uống sữa, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn bay đi.

Sữa vừa đun hơi nóng, Tư Duyệt vừa thổi vừa uống, động tĩnh nho nhỏ giống như một chú mèo cao quý lại kiêu ngạo.

Bạch Giản cầm lấy tờ báo, đồng tử liên tục thay đổi từ đen nhánh đến xám trắng rồi đến màu bạc, kế sau mu bàn tay, vảy trên cổ cũng dần hiện ra.

Còn chưa tới ngày mười sáu, nhưng càng gần tới ngày đó, đêm khuya trên người Bạch Giản sẽ thường xuyên xuất hiện biến đổi.

Anh nghĩ nghĩ, nói với Tư Duyệt nhìn như rất chuyên tâm uống sữa: "A Duyệt, cậu có sợ nhân ngư không?"

"Không sợ." Tư Duyệt không hề nghĩ ngợi liền trả lời, "Tôi đã từng thấy đối tượng của một người bạn, cũng là nhân ngư, rất đẹp, vì sao lại sợ chứ?"

"Cậu đã nghe qua nhân ngư ban đầu chưa?" Đồng tử Bạch Giản sâu hơn rất nhiều, chẳng qua bởi vì trong nhà không mở đèn lớn làm Tư Duyệt không nhìn thấy những sự biến hoá đó.

"Không có." Bách khoa toàn thư cũng không nhắc tới, "Còn có nhân ngư ban đầu hả?"

"Nhân loại tiến hóa từ vượn người, đương nhiên, còn có các thuyết tiến hóa khác, nhân ngư cũng vậy, nhân ngư ban đầu không chỉ có cái đuôi đơn thuần, để tự bảo vệ mình, thuỷ tổ nhân ngư có vây đuôi sắc bén dị thường, hàm răng giống như động vật, so với hiện tại thì dài hơn."

Tư Duyệt tò mò, cậu cầm cái cốc, "Còn bây giờ thì sao?" lần trước cậu chỉ nhìn thấy tay, chưa nhìn thấy hàm răng của Bạch Giản.

Bạch Giản dùng đầu lưỡi liếm mặt răng, "Muốn xem sao?"

Tư Duyệt vui vẻ, "Có thể chứ?"

Thấy Bạch Giản gật đầu, Tư Duyệt buông cái cốc, đi đến ngồi xổm trước mặt anh, Bạch Giản cúi người, hé miệng.

Tư Duyệt xem đến nghiêm túc, cậu nghiêng đầu, thấy hàm răng phát sinh thay đổi từng chút một, mặt cắt nhẫn nhụi trở nên không bằng phẳng, răng hàm dần sắc nhọn, hơi cong vào trong.

Không quá giống hàm răng lúc hiện ra nguyên hình của Doãn Nha lần trước, hàm răng cậu ấy giống với nhân loại, mà hàm răng hiện tại của Bạch Giản, càng giống với động vật hơn.

Tư Duyệt tò mò hơn là sợ hãi.

Cậu theo bản năng dùng ngón tay chạm vào chiếc răng sắc nhọn.

Đầu ngón tay tê rần, cậu vội rút tay lại, bên trên xuất hiện một vết máu.

"Trời, thật lợi hại!" Tư Duyệt toát ra ánh mắt bội phục, "Hiện tại nhân ngư đều có hàm răng như vậy hả? Sao đối tượng của bạn tôi lại không có?"

"Chỉ có lúc đi săn mới xuất hiện," Bạch Giản ngồi dậy, dựa lưng vào chỗ tựa trên sô pha, nhìn Tư Duyệt ngồi xổm bên chân với vẻ mặt kinh ngạc, "Thuỷ tổ nhân ngư còn có hàm răng càng sắc bén và dài hơn."

"Hơn nữa, gen dã thú của họ cũng chiếm phần nhiều, rất nhiều đặc thù của sinh vật đều vì đi săn nên mới có, hiện tại nhân ngư đã trải qua tiến hoá, đã trở nên giống với nhân loại."

Tư Duyệt lộ ra vẻ bừng tỉnh, "Tôi chưa từng thấy qua, tôi cảm thấy tôi hẳn sẽ không sợ." Cậu cũng không dám chắc, bởi vì mới nãy chỉ vừa mới chạm tay một cái đã bị đâm chảy máu rồi.

Bạch Giản giơ tay sờ tóc Tư Duyệt, "Cậu sợ sao?"

"Không sợ," Tư Duyệt lắc đầu, "Dù hàm răng thật nhọn, tay cũng thật lớn, nhưng vẫn là Bạch Giản mà không phải sao?"

Nghe thấy câu trả lời của Tư Duyệt, con ngươi của Bạch Giản nháy mắt biến thành màu bạc.

Bạch Giản đè nén dục vọng muốn cúi người xuống ngửi ngửi cậu, cười nói: "Đi ngủ đi A Duyệt, ngủ ngon."
___
Tác giả: Mỗi câu trả lời của A Duyệt đều điên cuồng dẫm lên điểm nào đó của Bạch Giản.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro