Chương 2: Trừ khi chúng tôi chạm và vuốt ve bằng đuôi của mình
Sau khi liên hôn cùng đại lão nhân ngư
Chương 2: Trừ khi chúng tôi chạm và vuốt ve bằng đuôi của mình
___
Tin tức về việc liên hôn giữa hai nhà Tư, Bạch còn chưa truyền đi, nhà họ Bạch đã có sự sắp xếp của chính mình.
Tư Duyệt biết được, đã dặn dò Chu Dương Dương không được nói cho người khác, nhất là mấy người trong giới nhà giàu Thanh Bắc, bọn họ biết chẳng khác nào cha mẹ họ, cha mẹ họ biết thì coi như toàn bộ Thanh Bắc đều đã biết.
Chiều hôm sau, người nhà họ Bạch đến đón Tư Duyệt, bởi vì mấy ngày nay người lớn trong nhà đều vắng mặc nên Tư Giang Nguyên và Ôn Hà chỉ có thể đi vào ngày khác, mục đích chủ yếu hôm nay là để Tư Duyệt và Bạch tiên sinh làm quen với nhau.
Ôn Hà cùng dì giúp việc bất đắc dĩ đành đi tìm quần áo cho Tư Duyệt.
Phần lớn quần áo trong tủ đều là Tư Duyệt tự mua hoặc do bạn ở cửa hàng thời trang tặng.
Nào là áo khác da, quần jean rách, áo khác cổ đứng, trang phục đua xe, áo len nhiều màu.
Cho dù bình thường Ôn Hà dịu dàng đến mấy, cũng phải lộ ra vẻ tức giận sau khi lần lượt lật tung đống quần áo không mặc được "Mấy bộ lúc trước mẹ cho người thiết kế riêng đâu?"
Tư Duyệt chỉ về chiếc tủ ở xa nhất.
Dì giúp việc vội vàng đi lấy mấy bộ, tất cả đều mới, còn nguyên nhãn mác.
Ôn Hà chọn ra một chiếc áo len trắng, quần jean rộng sáng màu, như vậy Tư Duyệt trông sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
Nhưng nhìn có vẻ hơi đơn giản, dì giúp việc đề nghị: "Hôm nay bên ngoài hơi lạnh, quấn thêm khăn choàng cổ đi."
Tư Duyệt bị xoay tới xoay lui, phàn nàn không dứt: "Mấy người chính là ỷ con tốt tính mà bắt nạt con."
"Anh ta là một con cá thì có thẩm mĩ gì chứ."
"Nếu không phải mẹ với dì, để người khác sờ tới sờ lui trên người con thử xem."
Ôn Hà vỗ đầu của cậu, "Câm miệng."
Tư Duyệt còn đang muốn nói gì đó, kết quả nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và quần mắt thâm đen của bà, lại nuốt những lời đó vào.
-
Chiếc xe nhà họ Bạch gửi tới đã đợi sẵn ngoài sân, Thanh Bắc thường xuyên có mưa, đặc biệt nhiều sương mù, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một phần ba thời gian là mưa, còn lại hơn phân nửa là sương mù kéo dài không dứt.
Trong viện, cây cỏ hoa lá đầu xuân mọc ra mầm mới, sau hơn một tháng, một số thực vật sinh trưởng nhanh đã mọc cao tới tận đầu gối.
Tư Duyệt từ trong viện theo con đường lát đá ra ngoài, lên chiếc Rolls-Royce của nhà họ Bạch.
"Tiểu thiếu gia buổi chiều tốt lành."
Tư Duyệt dựa vào ghế, nhắm mắt lại "Buổi chiều tốt lành."
Tài xế đã làm việc cho nhà họ Bạch hơn hai mươi năm, hai bên thái dương có vài sợi tóc bạc, thấy người liên hôn cùng Bạch tiên sinh còn trẻ như vậy, thoạt nhìn mới chỉ mười tám mười chín tuổi, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài
Bóng đen của chiếc xe chạy trên đường quốc lộ dọc theo bờ biển, gió từ biển thổi về phía bắc, cuốn qua bãi đá ngầm nhô ra biển, va vào vách đá.
Những hạt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, mùi biển trong không khí cũng phai nhạt đi một ít.
Nhà họ Bạch có một trang viên bên biển. Chu Dương Dương nói với Tư Duyệt, bởi vì nhà họ Bạch có khá nhiều nhân ngư, sống gần biển sẽ thuận tiện hơn.
Khá nhiều...... nhân ngư, Tư Duyệt tựa đầu trên cửa sổ, cậu thế nào cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có bất cứ liên hệ gì với nhân ngư.
Chiếc xe chở Tư Duyệt leo đến đỉnh đồi thì lao thẳng xuống, trước mắt là một đồng cỏ rộng lớn, thảm cỏ trải dài đến dốc đá dựng đứng, phía dưới sóng biển đánh dữ dội vào đá.
Trang viên được xây dựng theo phong cách kiến trúc phương Tây, rất có khí chất nghệ thuật, thiết kế vô cùng tao nhã, tú lệ, trong làng sương mỏng manh xuyên thấu vài mái nhọn.
Kiến trúc của trang viên là các biệt thự lớn nhỏ khác nhau nối thành chuỗi, phía sau có đồng cỏ và công viên nghệ thuật, bên cạnh là cánh rừng cùng với đồng hoa rộng lớn, tất nhiên, còn có ngọn đồi này, lớn có hơi quá mức.
Nhà họ Bạch có quyền có thế, Tư Duyệt mắt nhìn đăm đăm, xem ra Chu Dương Dương không có gạt người, cậu có vẻ thực sự kiếm lời.
Tài xế rõ ràng là rất tự hào khi được làm việc cho nhà họ Bạch.
"Tiểu thiếu gia, ngài đừng lo lắng, Bạch tiên sinh là người rất tốt, các vị tiên sinh và phu nhân khác trong nhà cũng rất dễ gần" Tài xế nhìn Tư Duyệt chỉ trạc tuổi con trai mình, trong lòng cảm thán một câu *đồng nhân bất đồng mệnh.
*Đồng nhân bất đồng mệnh: Cùng là người nhưng vận mệnh không giống nhau.
Tư Duyệt không thích để ý đến những người xa lạ, nhưng nhìn bóng lưng của tài xế, cậu bỗng thấy cảm động.
"Chú ơi." Tư Duyệt giả vờ thành bộ dạng dễ thương ngoan ngoãn, "Bạch tiên sinh là nhân ngư như thế nào vậy?
Chú đã từng nhìn thấy đuôi của anh ấy chưa?"
Tài xế có chút ngượng ngùng, nói: "Đuôi của nhân ngư làm sao có thể tùy tiện nhìn thấy được chứ, họ đều không để lộ đuôi mà, nói huống chi là Bạch tiên sinh."
Nhìn vẻ mặt ngây thơ hiếu kì của Tư Duyệt, tài xế nhịn không được mà nói ra những gì ông biết.
"Nhà họ Bạch tổng cộng hơn hai mươi người, trong đó có một nữa là nhân ngư, nhưng chỉ có Bạch lão tiên sinh, Bạch Giản tiên sinh cùng với Bạch Lộ, Bạch Anh tiên sinh vẫn còn sống ở nhà cũ."
"Giống với Bạch lão tiên sinh, cậu ấy rất ít khi xuất hiện, phần lớn thời gian là ở trên lầu viết viết vẽ vẽ, Bạch lão tiên sinh là nhân ngư lớn tuổi nhất trong nhà họ Bạch, tiếp đến là cha mẹ của Bạch Giản tiên sinh."
Tư Duyệt dừng một lúc, "Bạch lão tiên sinh năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Tài xế: "Khoảng hơn hai trăm tuổi."
Bạch lão đã hơn hai trăm tuổi, tiếp đến là cha mẹ của Bạch Giản..........
"Vậy còn Bạch Giản, anh ấy bao nhiêu tuổi?" Tư Duyệt hy vọng đối phương sẽ không quá già.
"Tôi cũng không rõ lắm." Tài xế lại nói, "Nhưng mà Bạch Giản tiên sinh là một nhân ngư đang ở thời điểm sinh lực dồi dào, nhân ngư cũng có sinh lão bệnh tử, chỉ là tuổi thọ lớn hơn chúng ta một ít."
Đâu chỉ có một ít.
Hiện tại, tuổi thọ trung bình của con người nhờ có khoa học kỹ thuật và y học phát triển mới đến được chín mươi lăm, trong khi đó nhân ngư không làm gì tuổi thọ cũng hơn một trăm tuổi, Chu Dương Dương từng nói, tuổi thọ thống kê năm trước của nhân ngư đã đạt một trăm chín mươi chín, so với con người nhiều hơn gắp đôi.
Tư Duyệt cảm thấy nếu không có cái hợp đồng thời hạn 5 năm kia, Bạch Giản không chừng thật sự có thể chăm sóc mình lúc về già.
-
Buổi chiều, ánh mặt trời thưa thớt, không xuyên qua được sương mù, không khí ẩm ướt vô cùng.
Tư Duyệt bước xuống xe, quản gia đã sớm chờ ở cửa, cầm dù chạy tới, "Tiểu thiếu gia, chờ ngài đã lâu."
"Ừm." Tư Duyệt đáp lại, cậu sẽ không bao biện cho bản thân, tuy bình thường cậu không nói nhiều, nhưng lời nói ra cũng không phải dễ nghe gì cho lắm, nên trước khi ra ngoài, Ôn Hà đã dặn dò cậu ăn nhiều cơm vào, nói ít lại vài câu.
"Thiếu gia có thể gọi tôi là chú Trần." Quản gia bước chân vững vàng, ống quần không dính một chút nước bùn, âu phục so với nhiều lãnh đạo nhỏ bên ngoài còn nghiêm chỉnh và quy củ hơn.
Tư Duyệt gật đầu: "Được."
Cậu luôn tỏ ra lãnh đạm với những người không quen biết.
Từ cổng đi đến sảnh chính mất mười phút, ở cửa thay đôi dép lê do giúp việc đưa đến, vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy một bức tranh nhân ngư thật lớn đặt ở góc cầu thang, phía sau nhân ngư đó là mặt trăng tròn.
Tư Duyệt nhớ Chu Dương Dương từng nói, nhà họ Bạch đã cắm rể ở Thanh Bắc rất nhiều năm, cậu hiện tại cũng nhận thấy được điều đó, không phải cách bài trí xa hoa hay phong cách cổ điển đơn giản thường được sử dụng bên ngoài, nội thất bên trong là một bộ hoàn chỉnh, không nhìn thấy bất kì hao mòn nào, chỉ có cảm giác lắng đọng và sự nặng nề năm tháng mang đến.
"Đẹp không?" Một âm thanh cẩn thận vang lên bên cạnh cửa sổ sát đất.
Ai vậy?
Tư Duyệt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cậu ngây ngẩn cả người.
Đó là một bể cá hình tròn, trông như một quả cầu thủy tinh khổng lồ, hoàn toàn có thể chứa được khoảng hai mươi người đàn ông trưởng thành.
Nước bên trong có màu xanh nhạt, nhẹ nhàng khuấy động bởi chiếc đuôi cá mềm mại.
Đó là một nhân ngư, nhìn có vẻ nhỏ tuổi, không gian bên trong bể cá rất dư dả, cậu ta thậm chí có thể tùy ý bơi lội xung quanh, nhân ngư lúc này đang bám vào thành bể, đuôi quẩy nhẹ, đồng tử đen nhánh toát ra vẻ nghi hoặc, mái tóc màu tím giống với màu của chiếc đuôi.
"Cậu là Tư Duyệt đúng không?" Nhân ngư chống tay lên, nhìn như sắp trèo ra ngoài.
Tư Duyệt nhịn không được lùi về sau một bước, đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt nhìn thấy một nhân ngư.
Một sinh vật thông minh, được thế giới bên ngoài ca tụng suốt hàng ngàn năm sinh sống cùng nhân loại.
Chẳng phải đã nói là không thể tùy tiện để lộ cái đuôi sao?!
"Bạch Lộ, đừng doạ cậu ấy," Nam nhân bước xuống từ cầu thang, giọng nói ôn hoà hơi mang ý cười, "Cậu ấy nhỏ hơn em hai mươi mấy tuổi đấy."
Bạch Lộ trừng lớn mắt, đuôi vẫy nước liên tục, "Sau này em không phải là người nhỏ nhất nữa sao?"
Không ai để ý đến cậu ta.
Bạch Giản từ trên cầu thang chậm rãi bước đến chỗ Tư Duyệt, "Xin chào, tôi là Bạch Giản."
Tư Duyệt ngước nhìn nam nhân trước mặt.
Đối phương mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà, đeo một cặp kính không gọng, anh ta có khí chất ngay thẳng, mang theo cảm giác lạnh lẽo của ánh trăng, khiến người ta cảm thấy bí bách.
Tư Duyệt liếc mắt nhìn xuống chân Bạch Giản, không phải đuôi cá mà là đôi chân, thậm chí còn dài hơn chân cậu nữa.
"Xin chào, tôi là Tư Duyệt."
Bạch Giản dẫn Tư Duyệt đến phòng tiếp khách, căn phòng thông với phòng khách bên ngoài, cửa mở ra, chứng tỏ đề tài họ nói không phải là chuyện riêng tư.
Bạch Lộ nằm ngửa trong nước thổi bong bóng, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng tiếp khách một cái.
"Uống nước, hay trà sữa?" Bạch Giản đem hai ấm trà trên bàn đẩy đến trước mặt Tư Duyệt.
"Nước." Cậu nói.
Bạch Giản nhấc ấm trà màu trắng rót cho Tư Duyệt một cốc nước.
Sau khi đặt ấm trà xuống, anh ta từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện.
"Tư Duyệt, xét về mặt tuổi tác, tôi là trưởng bối của cậu, cho nên tôi không cần phải sử dụng kính ngữ," mặc dù đối phương thái độ khiêm tốn, vẫn làm cho Tư Duyệt có cảm giác xa cách, "Hợp đồng của chúng ta có thời hạn là 5 năm, 5 năm này, cậu chỉ cần phối hợp với tôi ứng phó những trường hợp cần sự có mặt của cậu là được, tôi sẽ không quản lý sinh hoạt cá nhân của cậu, nhưng tôi hy vọng rằng cậu sẽ không gây ra phiền phức cho tôi."
Bạch Giản: "Tôi sẽ hạn chế bản thân."
5 năm, kiếm được 3 tỷ, thật sự rất lời, Tư Duyệt tuy không hiểu việc kinh doanh, nhưng tiền nhiều hay ít cậu vẫn biết rõ nên không đưa ra ý kiến.
Vì vậy cậu lấy ra một cây bút từ ống đựng, ký tên mình vào hợp đồng.
Chữ kí nam sinh như rồng bay phượng múa, chiếm một chỗ lớn diện tích, so với chữ kí thông thường của Bạch Giản,
Tư Duyệt trông có vẻ như muốn nhảy dựng lên cắn người.
"Bởi vì chỉ là hợp đồng hôn nhân, chúng ta không cần tổ chức hôn lễ, đối với bên ngoài......" Bạch Giản nghĩ một chút, nói, "Không cần phải thông báo gì cả, Tư tiên sinh nói cậu rất thông minh, chắc hẳn cậu đã biết nên làm thế nào."
"Cậu cũng cần một chiếc nhẫn, có thể cho tôi biết kích thước ngón tay của cậu không?"
Tư Duyệt không thích đeo trang sức, cậu không biết kích thước ngón tay của mình là bao nhiêu.
Thấy Tư Duyệt sửng sờ Bạch Giản hiểu ra, anh đưa tay ra trước mặt Tư Duyệt, "Đưa tay cho tôi."
Cậu cho rằng Bạch Giản muốn dùng thước dây đo giúp mình, liền đưa tay qua.
Bạch Giản lại dùng tay nắn ngón áp út của Tư Duyệt một lúc, khiến cho cậu rùng mình vì nhiệt độ cơ thể lạnh băng của đối phương.
"Được rồi," Bạch Giản làm như không nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Tư Duyệt,
"Khi nào cậu có thể dọn đến đây?"
Trong lòng Tư Duyệt không nói nên lời, đến bây giờ cậu mới có cảm giác bản thân thật sự đã liên hôn cùng một nhân ngư.
"Lúc nào cũng được."
Bạch Giản hài lòng mỉm cười, "Vậy trước cuối tuần này, thứ hai tuần sau trường cậu bắt đầu khai giảng, đúng chứ?"
Tư Duyệt gật gật đầu rồi nhanh chóng ngước mắt lên, "Sao anh biết trường tôi khai giảng lúc nào?"
Bạch Giản nhìn như anh trai nhà bên dịu dàng vô hại, Tư Duyệt thực sự không thể dùng kính ngữ với anh được.
"Chà......" Bạch Giản trầm tư vài giây, gõ gõ mặt bàn, chậm rãi nói, "Tôi nghĩ rằng, hiểu rõ mọi thứ về cuộc sống và học tập của đối phương là việc làm cần thiết."
Tư Duyệt: "......"
Phòng tiếp khách rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Bên ngoài, mưa phùn lất phất trên cửa sổ, rèm cửa tối màu uống lượn trên sàn gỗ, lửa cháy trong lò sưởi không quá sáng nhưng vẫn có thểp nghe được tiếng lách tách của đống củi bị lửa đốt.
Từ đây, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển va vào vách đá.
Tư Duyệt vẫn luôn sống ở trung tâm thành phố, nơi này đối với cậu là cực kì hẻo lánh.
Lái xe đến sàn nhảy phải mất một khoảng thời gian rất dài, Tư Duyệt chán nản nghĩ.
"Tư Duyệt," đây là lần đầu tiên Bạch Giản gọi tên của cậu, giọng nói trầm thấp êm ái, có thể so sánh với bất kì âm sắc kiều diễm nào khác trên thế giới, "Trước khi cậu dọn vào, tôi có một số yêu cầu cần nói cậu."
Tư Duyệt ngẩn ra, "Anh nói đi." Điều này rất bình thường, mỗi nhà đều thói quen sinh hoạt khác nhau, nhà họ tất nhiên cũng có thói quen sinh hoạt của riêng mình, chỉ là nhập gia tùy tục thôi, cậu có thể hiểu.
Nhưng những yêu cầu Bạch Giản nói ra, Tư Duyệt không bao giờ nghĩ tới.
Thứ nhất, giờ giới nghiêm của nhà họ Bạch là 12 giờ đêm, 12 giờ tất cả mọi người đều lên giường, hoặc vào trong hang ngủ.
Thứ hai, ngày 16 hàng tháng, giờ giới nghiêm đổi thành 9 giờ tối, sau 9 giờ, không ai được phép bước ra khỏi phòng.
Thứ ba, không được phép đăng ảnh lên internet.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Tư Duyệt, Bạch Giản mỉm cười giải thích điều cuối cùng, "Cậu biết không, nhân ngư rất chú trọng trong việc bảo vệ sự riêng tư cá nhân, trước đây trong nhà từng xảy ra chuyện tương tự, tạo ra ảnh hưởng khá tệ."
Tương tự những gì Chu Dương Dương đã nói, nhân ngư không thích bản thân bị chụp ảnh và lan truyền khắp nơi, họ sẽ kiện người lan truyền những bức ảnh đó đến mức không còn một chiếc quần cọc nào.
Tư Duyệt đương nhiên sẽ không vi phạm điều thứ ba, câu không quan tâm đến đời tư của người khác, nhưng giờ giới nghiêm thì...... Tư Duyệt biết chính mình không đủ tư cách để hỏi Bạch Giản, nhưng tốt nhất là nên nói rõ một số việc trước đã.
"Vậy nếu tôi về quá muộn thì sao?"
Bạch Giản nhìn câụ nhóc xinh đẹp bất an trước mặt mình, suy nghĩ một chút, nói: "Có thể gọi cho chú Trần, ông ấy sẽ đưa cậu vào nhà bằng cửa sau."
Về phần tại sao phải vào nhà bằng cửa sau, Bạch Giản không nói, Tư Duyệt cũng sẽ không hỏi lại, người *sống dưới mái hiên cũng phải có chút tự giác của bản thân.
*Từ câu thành ngữ "Sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu.": Dưới quyền của người khác thì phải dằn lòng cam chịu
"Cậu có yêu cầu gì cũng có thể nói với chú Trần," Bạch Giản cho vài lá trà vào ấm rồi bật điện, anh ta giống như một vị giáo sư trầm tĩnh ôn hoà, "Cậu có muốn uống trà không?"
Tư Duyệt lắc đầu.
"Vừa rồi ở phòng khách chính là Bạch Lộ, sức khỏe của nó không tốt, có yêu cầu khắc khe với nhiệt độ nước, cũng không thể rời khỏi nước quá lâu, về sau cậu sẽ thấy em ấy thường xuyên."
Tiểu nhân ngư có đuôi màu tím trong phòng khách lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Tư Duyệt.
Tư Duyệt tuy tự ý chọn nghành y học lâm sàng nhân ngư, cậu vẫn khá tò mò và để ý đến loài sinh vật này, "Bạn của tôi nói rằng nhân ngư thường sẽ không để lộ đuôi của mình."
"Có phải cậu ấy nói chỉ cần nhân ngư để lộ cái đuôi của mình nghĩa là đang tán tỉnh phải không," Bạch Giản cười khẽ, vẻ mặt như đang bất lực với một đứa con nít học mẫu giáo, "Đó là lời đồn đại, cũng giống với nhân loại, chúng tôi có nhiều phương thức thể hiện sự yêu thích của bản thân, để lộ đuôi không thể chứng minh được điều gì, trừ khi......"
Giọng nói Bạch Giản trầm thấp êm ái làm cho Tư Duyệt bất giác hỏi một câu, "Trừ khi cái gì?"
Nước trong ấm sôi sùng sục, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, hơi nước bốc lên xen giữa ánh mắt của hai người.
Bạch Giản bình tĩnh nhắc ấm lên rót trà vào trong chén, chậm rãi nói: "Trừ khi chúng tôi chạm và vuốt ve cậu bằng đuôi của mình."
___
Tác giả có lời muốn nói: đuôi cá, cũng có thể dùng cho việc khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro