Chương 39: Vậy thì anh cũng lợi hại thật
Sau khi liên hôn cùng đại lão nhân ngư
Chương 39: Vậy thì anh cũng lợi hại thật
___
Mưa rơi ở Thanh Bắc vô cùng lạnh buốt và nặng hạt.
Tư Duyệt quấn một chiếc chăn len thủ công, trên chăn thêu hình trăng tròn màu bạc.
Củi trong lò sưởi lại được đốt lên, ánh lửa bập bùng, trong tay cậu là một ấm trà bạc hầm lê tuyết nhĩ.
Tư Duyệt khẽ ho một cái, nhìn Bạch Lộ đang lo lắng, nói: “Tôi không sao.”
Bạch Lộ buồn bực bơi hai vòng trong bể, đột nhiên nhảy ra rồi “bịch” một cái rơi xuống đất, sau đó đứng dậy với một bộ đồ ngủ ướt sũng.
“Hay là cậu xin nghỉ học đi, đi học chán muốn chết.”
Tư Duyệt được sưởi ấm rất thoải mái: “Đâu phải vì đi học làm tôi bị cảm.”
“Cũng gần như vậy thôi, nếu cậu không đi học thì sẽ không dính mưa.” Dì Lâm giúp Bạch Lộ cởi đồ ngủ đã bị ướt, khi cởi tới quần, vây tai của cậu ta lộ ra, kinh hãi mở to mắt: “Để tôi tự làm!”
Sau khi lộn xộn thay đồ một hồi, cậu ta chạy tới xem thử Tư Duyệt có bị sốt không.
“Tôi không có sốt,” cậu nói.
Tư Nguyệt nhấp một ngụm lê tuyết nhĩ, ngọt muốn rụng răng, cậu cau mày nói: “Tôi chỉ thấy cổ họng hơi khó chịu thôi, vốn dĩ không bị gì hết.”
“Là anh trai tôi quá lo lắng cho cậu, nhân ngư bọn tôi hoặc là không bị bệnh, hoặc là bệnh đến mất nửa cái mạng, cho nên anh ấy nghe cậu ho liền kêu cậu xuống đây sưởi ấm.”
“Lo lắng gì chứ.” Tư Duyệt nhỏ giọng nói.
“A Duyệt cậu nói gì thế? Tôi không nghe rõ.”
“Không có gì.”
Tư Duyệt nhìn chằm chằm vào đống củi đang bắn ra tia lửa trong lò sưởi, ánh lửa lay động cũng phản chiếu trên khuôn mặt những bóng sáng mờ ảo, chiếu rõ ràng sự mờ mịt trong đáy mắt cậu.
Cậu và Bạch Giản vì lợi ích mà ràng buộc với nhau, sau đó cậu phát hiện thật ra anh cũng không tệ lắm, hai người có tình bạn vào sinh ra tử* – anh đã cứu sống cậu hai lần.
Vì tình bạn này nên mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên, ừm... thân thiết? Cũng giống như mối quan hệ giữa cậu với Chu Dương Dương, nhưng cậu và Chu Dương Dương chỉ có thể là bạn thân nhất của nhau thôi.
Còn Bạch Giản thì khác, có khi anh giống như anh trai, có đôi khi anh là một người thông thái biết tất cả mọi thứ, xét theo tuổi tác thực tế thì lại giống như ông cố của cậu.
Tư Duyệt vô thức phủ nhận khả năng không thể xảy ra nhất, cậu nghĩ, dù là sự khác biệt về tuổi tác, sự khác biệt giữa hai loài, hay sự chênh lệch về địa vị xã hội của hai nhà Tư Bạch, xét theo mặt nào thì đó cũng là chuyện vô lý nhất.
“A Duyệt, cậu có suy nghĩ gì không?” Giọng nói của Bạch Lộ nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.
“Suy nghĩ gì?”
“Thì là,” Bạch Lộ cố gắng tìm từ ngữ, “Là cậu đang có tâm sự gì không? Nhìn cậu không vui lắm?”
“Bạch Lộ, tôi hỏi cậu nhé, cậu nghĩ tình bạn vào sinh ra tử là tình bạn như thế nào? Tư Duyệt hỏi Bạch Lộ bởi vì cậu ta có cái nhìn rất đơn giản trong một số việc, đơn giản chính là sự thật.
Bạch Lộ dùng miếng vải mở nắp ấm trà, tiếng nước sôi ùng ục vang lên, cậu ta trả lời dứt khoát: “Ít nhất cũng phải kết nghĩa huynh đệ.”
Tư Duyệt bất ngờ.
Thì ra là vậy?
“Vậy ngày mai cậu vẫn phải đi học à?” Bạch Lộ chuyển chủ đề rất nhanh.
“Đi chứ,” Tư Duyệt nói, “Từ khi bắt đầu học đến nay, tuần nào tôi cũng xin nghỉ phép, cứ đà này thì có khi lại không tốt nghiệp được luôn mất.”
Bạch Lộ suy nghĩ một chút: “Không phải còn có anh trai tôi sao?”
“...”
-
Tư Duyệt không thích giả bệnh để xin nghỉ, nếu muốn cậu sẽ công khai trốn học, nhưng hành vi này cũng ít khi xảy ra.
Nửa đêm, người cậu đột nhiên nóng lên.
Lúc đầu là cảm thấy sao trời lạnh thế không biết, nhưng hệ thống sưởi trong phòng được bật mà Tư Duyệt vẫn thấy lạnh run, cậu đã quấn mình thành con sâu rồi vẫn cảm thấy lạnh.
Cậu mơ màng đưa tay sờ lên mặt, nóng đến mức bỏng tay.
Nhưng vẫn thấy rất lạnh.
Tư Duyệt từ trên giường bò dậy, lấy áo khoác mặc vào, loạng choạng đi xuống cầu thang.
Cậu biết thuốc hạ sốt được để ở đâu, ở trong bếp và phòng tiếp khách, nhưng cả hai phòng đều ở tầng một.
Trong phòng khách có mấy ngọn đèn lờ mờ, cả căn phòng như bị phủ bởi một tấm màn mờ ảo.
Đầu óc Tư Duyệt vẫn còn tỉnh táo.
Tủ thuốc trong bếp để khá cao, phải kê ghế, tủ thuốc trong phòng tiếp khách thì nằm trong ngăn kéo nhỏ dưới tủ sách, hơn nữa khoảng cách đến phòng tiếp khách cũng gần hơn.
Trong nhà không có phòng nào bị khóa, mọi người đều biết rõ nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi.
Phòng tiếp khách của Bạch Giản, ngoài chú Trần thì chỉ có Tư Duyệt là có thể tự do ra vào.
Cậu đẩy cánh cửa gỗ của phòng tiếp khách ra, nhắm mắt dựa vào tường đi thẳng về phía tủ sách, bây giờ cậu cảm thấy rất khó chịu, cảm giác đầu nặng gấp đôi bình thường.
Ngồi xổm xuống vì cảm giác đầu nặng chân nhẹ, không cần bật đèn cậu cũng biết thuốc để ở đâu.
Tư Duyệt lấy ra một lọ thuốc hạ sốt, cẩn thận phân biệt chữ viết trên thân lọ, đổ ra hai viên ngậm trong miệng, cậu ngẩn người một chút rồi lại nhả ra, vỏ thuốc chưa bị tan.
Vẫn nên đo nhiệt độ trước đi.
Trong ngăn kéo đựng đủ mọi thứ, Tư Duyệt lấy nhiệt kế điện tử ra, giơ lên trán bấm một cái, 39.0 độ, cơn buồn ngủ của cậu lập tức biến mất.
“Hay ghê!” cậu khàn giọng cảm thán.
“...”
Sau khi nghe thấy tiếng cười, Tư Duyệt mới biết có người đứng phía sau mình.
Cậu quay đầu lại. nhìn thấy Bạch Giản.
Phòng tiếp khách tối hơn bên ngoài rất nhiều, cậu không nhìn được rõ mặt Bạch Giản, nhưng đôi chân dài này chỉ có thể là anh thôi.
Bạch Giản mặc đồ ngủ màu trắng bằng vải dệt mềm mại, khiến khí chất của anh càng thêm dịu dàng.
“Sốt rồi?” Bạch Giản nhẹ giọng hỏi, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tư Duyệt, đưa tay lên áp vào trán cậu, mùi hương quen thuộc của cây xô thơm tỏa ra từ mu bàn tay, cảm giác hình như lại nóng hơn.
Cậu giơ nhiệt kế lên ấn vào cổ tay.
39.1 độ.
Tư Duyệt chỉ tỉnh táo được mấy phút, cậu đã chắc chắn mình bị sốt rồi, lại bỏ thuốc vào miệng, không cần nước mà nuốt ực một cái, suýt nữa chảy nước mắt vì đắng.
Bạch Giản rót một ít nước đưa qua.
“Cảm ơn.” Tư Duyệt ngồi trên thảm giọng hơi khàn hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Bạch Giản cụp mắt xuống nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Tư Duyệt: “Tôi nghe thấy tiếng động nên xuống đây xem.”
Tư Duyệt lộ ra vẻ mặt khó tin: “Vậy mà anh cũng nghe được?”
Bạch Giản nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tôi muốn nghe, nên là nghe được.”
Thính giác của nhân ngư chỉ tốt hơn con người một chút chứ cũng không quá mức. Nhưng Bạch Giản không phải là nhân ngư bình thường, rất nhiều năng lực của anh nhân ngư căn bản không có hoặc vượt trội gấp nhiều lần.
Nếu muốn, anh thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở của Tư Duyệt nhanh và dồn dập hơn bình thường vì bị bệnh.
Tư Duyệt lúc này đang ngồi xếp bằng trên thảm, vải dệt mềm mại cọ xát với hoa văn trên thảm tạo ra tiếng sột soạt nhỏ.
Khi cậu uống nước, dòng nước ấm từ trong cốc chảy vào miệng, va vào hai hàm răng đều tăm tắp như vỏ sò, cuối cùng khi đi qua cuống họng, phát ra tiếng nuốt rõ ràng.
Sau khi Tư Duyệt uống hết ly nước, vẻ mặt Bạch Giản cũng chưa hề thay đổi.
“Cần thêm nước không?”
Tư Duyệt thỏa mãn nói: “Không cần, tôi hết khó chịu rồi.”
Cậu đưa lại cốc nước cho Bạch Giản, xoay người đứng dậy, lắc lắc cái đầu đang choáng váng, suýt chút nữa ngã vào trong lòng anh.
Bạch Giản đưa tay đỡ lấy cậu.
Nhiệt độ cơ thể của con người là điều mà nhân ngư không thể có, nhiệt độ gây chết người đối với con người mới là nhiệt độ bình thường của nhân ngư.
Tay Tư Duyệt cách một lớp vải chạm vào cánh tay của Bạch Giản, cậu sửng sốt một chút nói: “Bạch Giản, người anh lạnh quá.”
Bạch Giản giúp cậu đứng vững, áp lòng bàn tay lên mặt Tư Duyệt: “Vẫn là nhiệt độ như bình thường, chỉ là bây giờ em đang sốt nên cảm thấy lạnh hơn.”
Tư Duyệt gật đầu, “Thảo nào tôi cảm thấy mát như vậy.”
Nếu anh mà là Chu Dương Dương, Tư Duyệt sẽ rủ anh ngủ cùng mình, không vì nguyên nhân gì khác ngoài việc dùng Bạch Giản giải nhiệt quá tiện.
Bây giờ chưa cần thiết lắm, nhưng đợi đến mùa hè cậu phải kéo Bạch Lộ và Bạch Giản đến giải nhiệt cho mình.
Cậu từ chối đề nghị đưa về phòng của Bạch Giản, chậm rãi bước từng bước về phòng ngủ, đầu óc cực kì choáng váng và thậm chí bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
-
Sáng hôm sau, sóng đánh cuồn cuộn, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Đã gần 7 giờ mà chú Trần vẫn chưa thấy Tư Duyệt xuống ăn sáng, lớp học bắt đầu lúc 8 giờ, từ nhà đến trường đã mất hơn nửa tiếng mà trên đường đi còn thường bị kẹt xe.
Bạch Giản tình cờ từ trên lầu đi xuống, vừa đeo cà vạt vừa nghe chú Trần giải thích tình hình, nghĩ tới trạng thái của Tư Duyệt tối qua, anh dừng lại vài giây rồi nói: “Gọi điện đến trường học xin nghỉ hôm nay đi.”
Vẻ mặt Chú Trần khó xử, “Tiên sinh, A Duyệt thiếu gia cứ xin nghỉ phép như vậy, lỡ như ngài ấy không theo kịp chương trình học thì phải làm sao? Đã vậy còn là sinh viên y...”
Bạch Giản nhẹ nhàng tháo chiếc cà vạt sắp đeo xong ra, chú Trần đưa tay nhận lấy, chờ anh trả lời.
“Bài học bị bỏ dỡ...”
Chú Trần đột nhiên nghĩ: “Ngài mời giảng viên trong trường đến dạy sao? Bạch Lộ thiếu gia trước đây cũng làm như vậy.”
Bạch Lộ nghe vậy, ngồi trước bàn ăn gật đầu đồng ý với ý kiến này: “Có thể có thể đó, em cảm thấy có thể! Để A Duyệt học ở nhà, em có thể học cùng cậu ấy!”
Cậu ta lại càng vui hơn vì cuối cùng cũng có một người ở nhà chơi cùng.
“Vẫn đi học như bình thường.” Bạch Giản bình tĩnh nói: “Nếu thiếu buổi nào, tôi sẽ bù lại cho em ấy.”
Chú Trần giật mình: “Ngài dạy cho A Duyệt thiếu gia?” Ông ấy không thể tin được.
Vậy thì cũng có hơi đại tài tiểu dụng*.
*Đại tài tiểu dụng: khá giống câu giết gà dùng dao mổ trâu, một việc nhỏ mà dùng sức lớn, lãng phí công sức
“Tôi lên xem A Duyệt, thông báo lại với trợ lý hôm nay tôi làm việc ở nhà.” Nói xong, chú Trần chưa kịp phản ứng, Bạch Giản đã xoay người đi lên lầu.
Anh không về phòng mà đi xem A Duyệt trước.
Bạch Lộ dùng nĩa tìm thấy một miếng thịt cua khổng lồ trong cháo, vừa thổi vừa nói: “Phù~ xong rồi ~ anh trai tôi phù~~ rơi vào tình yêu rồi, phù~”
Chú Trần: “...”
-
Tư Duyệt thức dậy khi trời tờ mờ sáng, cả người đầy mồ hôi, chăn gối đều ướt đẫm. Cậu đi tắm rửa sạch sẽ xong thì không muốn quay lại giường ngủ lắm.
Cậu lấy một cái chăn khác trong tủ ra rồi ngủ luôn trên ghế tựa.
Dù có gầy nhưng cậu vẫn cao 1m8, nằm trên ghế trông thật sự có chút đáng thương.
Bạch Giản chậm rãi đi đến bên cạnh Tư Duyệt.
Chăn rất dày, để đắp trên giường còn thừa, Tư Duyệt ngủ trên ghế tựa nên phần lớn chăn đều rũ rơi xuống sàn.
Bạn nhỏ đang ngủ yên bình trên ghế dài cuộn tròn người, sườn mặt dưới ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ tinh xảo như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất của người thợ thủ công.
Ngay cả trong loài nhân ngư dễ dàng xuất hiện trai xinh gái đẹp nhất, khuôn mặt như Tư Duyệt cũng là hiếm có khó tìm.
Bạch Giản lấy chăn đắp lên bàn tay lộ ra ngoài của Tư Duyệt.
Tuổi thọ của nhân ngư thường chỉ trên dưới hai trăm năm, nhiều hơn nữa thì cũng không hơn được bao nhiêu. Cái chết của nhân ngư giống như một bức tranh sơn dầu dần phai màu, bất kể khi còn sống đẹp đến đâu, cuối cùng đều trở thành một màu xám xịt, vảy sẽ rụng, tóc cũng sẽ bạc trắng.
Bạch Giản sống ba trăm năm, đã gặp rất nhiều người và nhân ngư xinh đẹp, tuổi tác ngày càng cao, những khuôn mặt xinh đẹp đó không còn lay chuyển được anh nữa.
Nhưng Tư Duyệt tươi sáng rực rỡ lại khác biệt, khác ở... chỗ nào cũng khác.
Bạch Giản khẽ chạm vào trán Tư Duyệt, không còn nóng lắm, có lẽ là do đêm qua sốt nên mệt mỏi, ngủ một giấc thật say.
Khả năng tự hồi phục của con người vượt trội hơn nhiều so với nhân ngư, bệnh tật của người cá tuy không nhiều loại, nhưng tùy tiện lấy ra một loại, đều có khả năng gây chết người, cho dù chỉ là cảm cúm và sốt, một số người cá có thể chất yếu hơn sẽ bị sốt gây khó thở thậm chí suy đa tạng, còn gãy xương sẽ có khả năng gây nhiễm trùng toàn thân và mềm xương.
Tư Duyệt bị nhiệt độ tay Bạch Giản làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, có lẽ do góc độ, cậu nhìn thấy vảy bạc sau gáy của anh.
Đến khi nhìn rõ hơn, cậu nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi.
“Anh không đi làm à?” Tư Duyệt vén chăn ngồi dậy, Bạch Giản cũng đứng thẳng lên.
“Hôm nay công ty không có nhiều việc, có thể xử lý ở nhà.” Bạch Giản cụp mắt xuống, dịu dàng nói: “Gần tám giờ rồi, tôi đã bảo chú Trần xin học nghỉ giúp em.”
Nghe thấy anh nói, Tư Duyệt nhảy khỏi ghế, để chân trần đứng trên sàn: “Lại xin nghỉ à? Tôi nghỉ học nhiều như vậy, đến khi thi chắc chắn sẽ toi đời luôn.”
Bạch Giản thoáng nhìn mười ngón chân trắng nõn trên sàn gỗ tối màu, quay mặt đi: “Tôi có thể dạy kèm cho cậu.”
Tư Duyệt chưa kịp phản ứng.
Bạch Giản bổ sung: “Dạy kèm miễn phí.”
Tư Duyệt phản ứng lại rồi.
“Vấn đề đâu phải là có miễn phí hay không,” cậu vắt óc suy nghĩ, dường như đang cố gắng tìm cách giải thích, “Người ta sẽ nghĩ rằng tôi có người chống lưng đó.”
Bạch Giản giơ tay, vuốt những sợi tóc bị dựng lên của Tư Duyệt xuống, mỉm cười, “Không phải sao?”
Tư Duyệt: “...”
“Xuống lầu đo lại nhiệt độ rồi ăn sáng, sau khi họp xong tôi sẽ bù lại cho em những bài học lúc trước.” Bạch Giản nói, dừng lại vài giây, “Còn nữa, nhớ mang dép vào.”
“Tôi không có sách,” Tư Duyệt nhanh chóng xỏ dép để ở bên giường, đuổi theo Bạch Giản xuống lầu, “Các môn tôi bỏ lỡ đều khác nhau, làm sao bù được?”
“Không có sách cũng có thể dạy sao? Bạch Giản, có phải anh đang nói...”
Cơn sốt dịu đi, sức lực của Tư Duyệt đã trở lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn hơi kém.
Bạch Giản dừng bước, quay người lại bất lực nói: “A Duyệt, đến giảng viên của em tôi còn dạy được.”
Tư Duyệt: “?”
Những khóa học của Tư Duyệt, trong mắt Bạch Giản cũng giống như tiến sĩ làm phép cộng trừ lớp một.
“Tôi đệt...” Sau một hồi nghi hoặc, cậu quay sang Bạch Giản, “Anh nói thật sao? Bạch Giản, sao anh giống như một lão yêu tinh vậy?”
“...”
“Anh cũng có thể dạy cho Phàm Tây sao? Ông ấy cũng là viện trưởng viện nghiên cứu, anh không phải toàn năng đó chứ? Bạch Giản, nếu tôi sống đến ba trăm tuổi, tôi...”
“Hơn nữa, chúng tôi có rất nhiều tiết thực hành, cần phải xem mô hình.” Đây cũng là một trong những mối quan tâm của Tư Duyệt. Mặc dù các bạn cùng lớp đều là nhân ngư, nhưng nhân ngư không muốn để lộ đuôi, vậy nên họ cũng xem mô hình.
“A Duyệt,” Bạch Giản bất lực nhắc nhở Tư Duyệt, “Tôi là nhân ngư.”
“Nhân ngư thì sao?” Tư Duyệt nhất thời không phản ứng kịp, đến khi nhìn vào mắt Bạch Giản mới hiểu được, cậu có chút xấu hổ: “Ý của anh là để tôi nhìn đuôi của anh? Lần trước không phải nói đuôi của nhân ngư không thể tùy tiện nhìn xem sao?
Bạch Giản cười nói: “Người khác không thể, nhưng A Duyệt thì có thể.”
Tư Duyệt bị lời này làm cho choáng váng, Bạch Giản có ý gì? Là vì họ có quan hệ thân thiết, hay là vì cái gì khác.
Cậu nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ sâu thêm.
Bạch Giản đến đây thì dừng, Tư Duyệt trong những chuyện này rất cẩn thận và nhút nhát, anh vỗ vai cậu, “Đi ăn sáng đi.”
Tư Duyệt vẫn chưa đói lắm.
Nhưng rất khát.
Cậu vào phòng khách rót cho mình một cốc nước lớn, vừa uống thì thấy chú Trần nghiêm túc bước nhanh đến bên cạnh Bạch Giản.
“Tiên sinh,” chú Trần hạ giọng, “Bạch Nhất Đề phu nhân đã qua đời vào một tiếng trước.”
Bạch Nhất Đề?
Tư Duyệt ngậm nước trong miệng, nhớ lại, là em gái của ông cụ Bạch, lần trước còn tặng quà cưới cho cậu.
Mất rồi sao?
“Tang lễ sẽ được tổ chức vào bảy giờ tối mai, Bạch Nhất Đề phu nhân không để lại di chúc chia tài sản, nhưng phu nhân để lại tin nhắn thoại mong ngài chủ trì tang lễ, đồng thời phân chia tài sản của bà ấy.”
“Còn nữa, Bạch Nhất Đề phu nhân nói, nếu ngài không muốn phân chia, toàn bộ tài sản đều sẽ thuộc về ngài.”
“Tôi biết rồi,” Bạch Giản nhàn nhạt nói, không còn vẻ dịu dàng thân mật như khi trò chuyện với Tư Duyệt, “Nói với họ tối mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Trần thúc gật đầu, cầm điện thoại rời đi.
Bạch Giản ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, nhìn Tư Duyệt đang đứng bên cạnh.
Tư Duyệt nhận ra Bạch Giản đang nhìn mình, theo phản xạ uống thêm vài ngụm nước, rồi giả vờ hỏi bâng quơ, “Là bà nội của Bạch Nhiên**?”
Bạch Giản khẽ “ừ” một tiếng, lại hỏi, “Cậu và Bạch Nhiên thân thiết lắm à?”
Câu hỏi này có hơi kỳ lạ ha?
Tư Duyệt lắc đầu, “Tôi và Bạch Nhiên là bạn cùng lớp hồi cấp ba, quan hệ bình thường thôi, chẳng nói chuyện gì nhiều, nhưng cậu ấy rất nổi tiếng ở trường, được mọi người quý mến, giáo viên cũng rất thích cậu ấy.”
So với Bạch Nhiên, Tư Duyệt hoàn toàn là ví dụ ngược lại, cho dù cậu thỉnh thoảng đạt được điểm số tốt, cũng sẽ bị phủ nhận hoàn toàn vì những hành động trước đây.
Mà những hành động đó cũng chỉ là đánh nam sinh đã bắt nạt bạn nữ một trận, hay là nói lời không hay với một giáo viên thường độc mồm độc miệng.
Chỉ vì cậu, Chu Dương Dương, Trịnh Xuy và Giang Thức, bốn người họ luôn quấn lấy nhau, làm gì cũng làm cùng nhau, giáo viên không thích học sinh như vậy, thêm vào đó cả đám đều là con nhà giàu, chẳng ai liên tưởng họ với việc làm điều tốt, mỗi khi nhắc đến Tư Duyệt, người ta đều liên tưởng đến ỷ thế hiếp người.
Mỗi lần mắng Tư Duyệt, giáo viên còn tiện thể khen Bạch Nhiên một câu.
Bởi vì Bạch Nhiên là người nhà họ Bạch, cho nên giáo viên cũng không lo Tư Duyệt tức giận đi trả thù đối phương.
Bạch Giản biết hai người là bạn học, nhưng hiếm khi nghe Tư Duyệt nhắc đến cái tên nào khác ngoài Chu Dương Dương và nhóm người của họ.
Tư Duyệt: “Bà ấy sao lại mất rồi? Lần trước gặp không phải vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Bạch Giản rất bình thản, “Sinh lão bệnh tử, nhân ngư và con người đều như vậy.”
“Ồ……” Tư Duyệt cảm thấy trong lòng trống rỗng, không phải vì cái chết của Bạch Nhất Đề, mà là thái độ của Bạch Giản.
Khi chú Trần chuyển lời, ánh mắt anh không có chút dao động nào.
Giống như đây là chuyện đương nhiên,
“Tôi chỉ cảm thấy quá đột ngột.” Tư Duyệt cảm khái, cậu gãi đầu, “Bạch Giản, anh có buồn không?”
Ánh mắt sau tròng kính của Bạch Giản ôn hòa, “Tôi và Bạch Nhất Đề có thể gọi là quen biết, chỉ có vậy thôi, người nên buồn là ông nội và Bạch Lộ ở trên lầu.”
Bạch Lộ và Bạch Nhất Đề có mối quan hệ rất thân thiết, Bạch Lộ miệng ngọt đáng yêu, hồi nhỏ sức khỏe không tốt, Bạch Nhất Đề đặc biệt thương yêu cậu ta.
Tư Duyệt không chỉ một lần cảm nhận được sự lạnh nhạt xem nhẹ mọi thứ từ Bạch Giản, dường như bất kỳ điều gì cũng không thể làm anh bất ngờ.
Đối với mọi người, sinh lão bệnh tử là điều đáng lo ngại và sợ hãi, nhưng trong mắt người cá, nó chỉ đơn giản là bắt đầu và kết thúc.
Cái chết là kết thúc hay bắt đầu, có lẽ cách nhìn của người cá cũng khác với người thường.
“A Duyệt, em đang buồn sao?” Người cá luôn nhạy cảm và quan tâm đến cảm xúc của bạn đời, cảm xúc khác nhau không khí xung quanh cũng sẽ thay đổi.
Huống chi, Tư Duyệt còn không hề che giấu.
“Không phải,” Tư Duyệt nói, cậu và Bạch Nhất Đề cũng không quen thuộc, “Tôi chỉ đang cảm thán thời gian trôi nhanh quá thôi.”
“...”
Phát hiện Tư Duyệt không thành thật, Bạch Giản đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, “A Duyệt, bạn đời của Bạch phu nhân đã qua đời vì bệnh cách đây năm mươi năm, nhân ngư là loài sinh vật si tình và thủy chung , Bạch phu nhân giữ gìn truyền thống, từ ngày bạn đời của bà qua đời, tình trạng cơ thể bắt đầu xấu đi không thể cứu vãn, vì vậy tất cả chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.”
“Nhưng hôm đó bà ấy còn mặc sườn xám, rất có khí chất, sắc mặt cũng rất tốt...”
Giọng điệu của Bạch Giản chậm rãi và ôn hòa, mang theo ý an ủi nhẹ nhàng, khiến Tư Duyệt nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Tóc của Bạch phu nhân bạc trắng chỉ sau một đêm, nếp nhăn cũng xuất hiện, tốc độ lão hóa của nhân ngư rất chậm, nhưng bà ấy đã lão hóa chỉ trong một đêm ngay khi bạn đời qua đời.”
Tư Duyệt nghe xong, dừng lại một lúc, cảm thấy lồng ngực có chút nghẹn.
“Vì vậy, nhân ngư làm theo truyền thống sẽ không dễ dàng tìm bạn đời, họ cũng có đặc tính sinh học tương tự như loài trai ở vùng Tây Hải*.” Bạch Giản từ từ nói.
*Là con mà Bạch Ca làm thành vòng tay tặng cho Tư Duyệt trong chương 23.
“Anh cũng giống họ sao?” Tư Duyệt cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, hỏi Bạch Giản.
Bạch Giản không lập tức trả lời như trước, anh suy nghĩ mấy giây, chậm rãi nói: “Không giống.”
Anh sẽ sống bất tử, cho dù bạn đời có qua đời, anh vẫn tiếp tục sống.
“Thế à,” Tư Duyệt không biết nói gì, trong lòng nặng trĩu, lộn xộn nói: “Vậy thì anh cũng lợi hại thật.”
-----
*Tình bạn vào sinh ra tử: là tình bạn lâu dài trong mấy chương trước đó, từ này diễn tả đúng nghĩa hơn
**Bạch Nhiên: trước đó mình để là Bạch Châm (chương 23) , qt ghi là Bạch Châm nhưng mà tên bạn này (白 燃) chỉ có một âm Hán Việt là ‘Nhiên’ thôi, giờ mình mới để ý 😥
Mấy chương trước mình sẽ sửa lại sau nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro