Chương 4: Cả đời chỉ có duy nhất một bạn lữ

Sau khi liên hôn cùng đại lão nhân ngư
Chương 4: Cả đời chỉ có duy nhất một bạn lữ
___

Địa điểm được chọn là một nhà hàng lộ thiên nằm giữa trung tâm thành phố, toàn bộ nhà hàng đều được bao trọn.

Thời tiết trong lành, mái vòm xanh thẳm, sương mù ngày thường mãi không tan cũng phải giãm bớt dưới ánh mặt trời xán lạn.

Khoảng cách giữa mỗi bàn ăn nơi này xa hơn hẳn các nhà hàng bình thường, họ tách ra ngồi riêng.

Cha mẹ của Tư Duyệt cùng cha mẹ của Bạch Giản ngồi một bên ăn cơm và tán gẫu cùng nhau, trong khi Tư Duyệt và Bạch Giản ngồi riêng một bên khác.

Đây là một nhà hàng Pháp chính thống.

Tư Duyệt lơ đãng cắt một miếng bít tết cho vào trong miệng, thật buồn chán, cậu phát hiện tốc độ ăn của Bạch Giản cũng rất chậm, không nhịn được lòng hiếu kỳ, cậu nhỏ giọng hỏi: "Bạch Giản, anh có thích ăn cá không?"

Bạch Giản cắt thịt bò thành những miếng kích thước bằng nhau, động tác ưu nhã, không giống Tư Duyệt, cậu không câu nệ như vậy, ăn trực tiếp bằng nĩa - thức ăn ở nhà hàng này quả thật rất ngon.

Bạch Giản rũ mắt, "Tại sao hỏi như vậy?" Ngữ khí chậm rãi êm tai.

"Thì anh là nhân ngư," Tư Duyệt nói một cách tự nhiên, "Cá ăn cá mà phải không?"

"......"

Bạch Giản nhẹ nhàng gác dao nĩa xuống, cười khẽ: "Cậu là con người, người ăn người có phải không?"

Tư Duyệt: "......"

"Không giống nhau," Tư Duyệt không thể nói con người là sinh vật có trí tuệ cao trước mặt một giống loài khác được, cậu cau mày suy nghĩ nửa ngày, khô khan nói, "Vậy các anh có ăn cá không?"

Bạch Giản lại cầm dao nĩa lên, anh đổi phần bít tết của mình với phần bít tết ăn gần hết của Tư Duyệt, chậm rãi nói: "Tất nhiên, nhưng chúng tôi không ăn sinh vật đã có trí tuệ."

"Trên trái đất ngoại trừ con người và nhân ngư vẫn còn sinh vật khác có trí tuệ?" Tư Duyệt có chút kinh ngạc.

"Không phải, trừ nhân ngư, gần như không có sinh vật nào khác có thể tiến hóa thành người."

"Tại sao là gần như?"

"Không có gì là 100%, giống như việc......" Bạch Giản hơi mỉm cười, "Không có gì là 100%."

Tư Duyệt: "......"

Tư Duyệt đối với những món ăn trên bàn không có hứng thú, cậu vẫn luôn không thích đồ Tây, nói ra thì, cậu có dạ dày đặc trưng của người Trung Quốc.

Lực chú ý dần dần bị hấp dẫn bởi cha mẹ cách đó không xa, Tư Duyệt chống cằm, "Họ xem ra tán gẫu rất vui vẻ."

Bạch Giản không nhìn phía sau một cái.

Tư Duyệt nhìn đối phương, không thấy một chút khiếm nhã nào mà ngược lại, anh xuất sắc hơn đại đa số nhân loại, bất kể là ngoại hình, khí chất hay thực lực.

Đối phương mặt một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người thon gầy thẳng tắp, vai lưng rộng lớn, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, cũng khó trách Ôn Hà vốn dĩ tâm tình không tốt, đối mặt với Bạch Giản cũng không thể nói gì.

"Hoàn thành một giao dịch làm vừa lòng cả hai bên, tất nhiên phải vui vẻ." Bạch Giản chậm rãi nói.

Tư Duyệt cũng cảm thấy như vậy, cậu gật gật đầu, "Anh nói đúng."

"Vậy cậu có vui vẻ không?" Bạch Giản hỏi lại.

Tư Duyệt ngẩn ra một chút, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt sững sờ, "Không quan trọng, nhưng cũng có một chút."

"Có một chút vui vẻ?"

"Đúng, bởi vì anh không xem trọng Tư Tương Thần."

Bạch Giản bật cười, cả người toả ra khí chất mềm mại, "Cậu ghét anh trai lắm sao?"

"Chán ghét một người cần có lý do?" Tư Duyệt tựa lưng vào ghế cười nhạt, thiếu niên vẻ mặt khinh cuồng, "Khí tràng không hợp nhau, anh ta lớn lên rất xấu."

Bạch Giản gật đầu một cái không rõ, thiếu niên miệng cứng như cục đá, thời điểm bắt đầu tiếp xúc với Tư gia, mọi thứ về nhà họ Tư đều được điều tra kĩ càng, anh cũng không trông cậy gì với đáp án Tư Duyệt.

Nhưng trò chuyện, tán gẫu là cần thiết.

Tuy chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng Bạch Giản hy vọng trong 5 năm này, Tư Duyệt có thể khỏe mạnh trưởng thành, ít nhất là không cảm thấy nhàm chán.

Trong tộc nhân ngư, trẻ nhỏ giống như Tư Duyệt cần được nâng niu chăm sóc.
-
Bữa ăn lần này hai bên đều rất hài lòng, trước khi đi, Bạch phu nhân từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung đen, làm từ chất liệu quý giá.

Bà rất gầy, sắc mặt xanh xao, cả người toát lên vẻ đẹp thanh tao mà yếu ớt.

"Bác thường không ở nhà, chồng bác lại thường chạy qua chạy lại giữa trường học và viện điều dưỡng, việc trong nhà luôn là Bạch Giản ở quản lý, A Duyệt, con muốn cái gì thì cứ nói với Bạch Giản, chờ lãnh chứng xong rồi, hai đứa chính là bạn đời hợp pháp, đến lúc đó, con với Bạch Giản tới viện điều dưỡng thăm bác được không?"

Tư Duyệt không từ chối nổi Bạch phu nhân.

Bà ôn nhu đến tưởng chừng như có thể bao dung tất cả.

Ôn Hà lên xe, Tư Duyệt đang định theo sau, cậu kéo cửa xe, không động đậy, Tư Duyệt gõ gõ cửa sổ xe, "Cửa không mở được."

Ôn Hà hai tay đặt trên đầu gối, đoan trang nói, "A Duyệt, thời gian còn sớm, con và Bạch Giản có thể đi dạo cùng với nhau."

"Con với anh ta mà đi dạo cùng nhau cái gì chứ?" Tư Duyệt nhìn Bạch Giản còn đứng ở cửa chưa rời đi, ánh mắt đối phương vẫn luôn dừng trên người cậu, Tư Duyệt có chút không được tự nhiên, "Anh ta là cá, vậy thì tụi con đi dạo dưới biển hay sao?"

"A Duyệt, không được kì thị giống loài." Ôn Hà nghiêm túc nói.

Tư Duyệt: "......" Hai ngày trước không phải mẹ cũng nói như vậy sao.

"A Duyệt, tuy rằng việc liên hôn này chỉ là một giao dịch, nhưng sau khi tiếp xúc cùng Bạch Giản và cha mẹ cậu ấy, Bạch gia tốt hơn nhiều so với những gì mẹ đã tưởng tượng, mẹ nghĩ nếu con có thể hoà hợp với Bạch Giản thì thật tốt." Ôn Hà biết rõ tính khí của con trai mình, nhìn khắp thành phố Thanh Bắc này, bà chắc chắn không có người trẻ tuổi nào ưu tú hơn Bạch Giản.

Ôn Hà cảm thấy những lời nói lúc trước về Bạch Giản của bà quả thật rất vô căn cứ.

Tư Giang Nguyên nói chuyện không hàm súc bằng Ôn Hà, ông nắm tay lái, cúi người thấp giọng nói với Tư Duyệt: "Con không cần nghĩ có phải thỏa thuận hay không, cứ coi như hai đứa đã là vợ chồng, nhân ngư không thì sao? Nhân ngư thật sự rất tốt!"

"......"

Tư Duyệt mắt thấy xe nhà mình rời đi.

Cậu cắn răng, xoay người đi tới trước mặt Bạch Giản.

Bạch Giản chủ động giảm bớt không khí xấu hổ, "Xe của tôi đậu bên ngoài, tôi dẫn cậu qua đó nhé?"

Tư Duyệt muốn gật đầu, nhưng lại từ chối, "Không cần đâu, tôi gọi điện nhờ bạn đến đón là được."

"Cậu có rất nhiều bạn bè sao?"

"Coi như vậy đi," Tư Duyệt nói, "Có bốn năm sáu bảy tám chín, mười mấy người." Chỉ có những người trẻ tuổi mới có thể đắc ý vì bản thân có nhiều bạn bè, chẳng qua sự đắc ý đó quả thật rất bắt mắt.

Trẻ con nhân loại đáng yêu hơn những đứa trẻ nhân ngư, nhân ngư khi còn nhỏ có sức phá hoại rất lớn và hầu như không có khả năng tự chủ, vì vậy thời điểm nhân ngư bắt đầu học chữ là vào năm mười tuổi.

"Tôi ra ngoài đợi với cậu."

Trên đường đi đến quảng trường, Tư Duyệt đã gửi tin nhắn cho Chu Dương, nhờ cậu ta đến đón mình, cậu biết Chu Dương Dương chắc chắn đang online. Chu Dương Dương không nhất thiết phải ngủ trên giường hay ăn cơm trên bàn, nhưng cậu ta nhất định thời khắc nào cũng phải ở trên mạng.

Chu Dương Dương nói cậu ta sẽ lập tức lái xe tới, cậu và Tư Duyệt đều đã thi lấy bằng lái trong kì nghỉ đông, một tháng đã nhận được tới tay.

Mặt trời chiếu sáng khắp thành phố Thanh Bắc, nhà hàng này vị trí hẻo lánh, đứng ven đường có thể nhìn thấy đồng cỏ rộng lớn, phía xa mặt biển lấp lánh dưới ánh mặt trời, sống đánh đan xen tạo thành bọt nước.

Tư Duyệt nhìn mặt biển, đột nhiên hỏi: "Bạch Giản, anh có thể lướt sóng không?"

Bạch Giản nhìn theo tầm mắt của cậu, "Chúng tôi khi xuống biển sẽ trở lại thành nhân ngư, cho nên chúng tôi không cần lướt sóng."

Tư Duyệt kỳ thật vẫn luôn hiếu kì với nhân ngư, chẳng qua vẫn luôn e ngại mặt mũi.

Nếu cậu thật sự không thích nhân ngư thì cũng sẽ không đăng kí học chuyên ngành về nhân ngư.

Nhưng hiện tại không có quá nhiều thông tin về nhân ngư, mấy cái Chu Dương Dương phân loại gửi qua, không cần xem cũng biết chắc chắn lại là thông tin vơ vét trên mạng, không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Để học chuyên ngành lâm sàng nhân ngư, trước thời điểm nhập học sẽ được yêu cầu kí một thỏa thuận bí mật và lắp vào cổ tay một thiết bị định vị mà suốt đời không thể lấy ra. Hơn nữa, chuyên ngành này đều sẽ không tuyển nhận sinh viên là nhân loại, rốt cuộc thì không có nhân loại nào hiểu rõ về nhân ngư hơn chính họ.

Chuyên nghành lâm sàng chỉ được thiết lập duy nhất ở một trường đại học trọng điểm của mỗi tỉnh, điều kiện hà khắc, điểm xét tuyển rất cao, nhưng mỗi năm đều có rất nhiều người và nhân ngư đăng kí ngành học này.

Bởi vì, mức lương cao đến mức vô lý.

Mà mấy năm về trước, Cục giáo dục đã thay đổi chính sách tuyển sinh, quy định chuyên ngành lâm sàng nhân ngư phải tuyển nhận cả hai giống loài.

Ngay cả khi quy định được ban hành, những đợt tuyển sinh sau đó cũng chỉ nhận vài người cho có lệ, rồi viện lý do điều động đi nơi khác.

Năm nay, chuyên ngành tuyển được hai sinh viên con người, Tư Duyệt là một trong số đó.

Nếu sớm biết rằng đăng kí chuyên ngành này sẽ làm Bạch Giản chú ý tới mình, Tư Duyệt dù có đánh chết cũng sẽ không đăng kí.

Cậy hiếu kì với nhân ngư, nhưng không có nghĩa cậu muốn kết hôn cùng nhân ngư.

"Tư Duyệt, trước khi cậu về nhà, tôi nghĩ chúng ta có thể dùng thời gian hiện tại quyết định cách xưng hô với nhau." Gió từ biển thổi qua, Bạch Giản sườn mặt nhẹ nhàng ôn nhu, "Tôi không hy vọng vào những dịp quan trọng trong tương lai, tôi chỉ có thể gọi cậu là Tư Duyệt."

Tư Duyệt cũng cảm thấy vậy, bỏ điện thoại xuống.

"Anh gọi tôi là A Duyệt đi, bạn bè đều gọi tôi như vậy."

Bạch Giản nhìn cậu, "Được."

Bạch Giản hiển nhiên đang đợi cậu trả lời một đáp án khác, là xưng hô của Tư Duyệt đối với anh.

"Anh bao nhiêu tuổi?" Tư Duyệt nhân cơ hội hỏi vấn đề cậu đã tò mò mấy ngày nay.

Bạch Giản dứt tay vào túi áo khoác rộng, anh thật sâu nhìn Tư Duyệt một cái, "137."

Tư Duyệt: "!"

Tư Duyệt nhất thời không giấu được vẻ mặt khiếp sợ, miệng cũng không thể khống chế, cậu theo bản năng phun ra một câu: "Cái đệt....."

Nghĩ đến ngày hôm qua Bạch Lộ nói nhân ngư ba mươi mấy tuổi vẫn là trẻ con, hôm nay thì Bạch Giản hơn một trăm tuổi...... Tư Duyệt dưới đáy lòng nhanh chóng thay đổi, Bạch Giản bên cạnh lại cười nói: "Giống như nhân loại các cậu, tuổi thọ của nhân ngư cũng dài ngắn khác nhau, nhân ngư ở nhà họ Bạch tuổi thọ ít nhất là 300."

Ít nhất!

300 tuổi hoặc lâu hơn!

Tư Duyệt nghe xong, buột miệng nói đùa: "Vậy cũng rất tốt nha, sau khi tôi chết rồi anh lại có thể kết hôn một lần nữa."

"......"

Tư Duyệt sau khi nói xong, bỗng nhiên nhớ tới việc liên hôn chỉ là một thỏa thuận 5 năm, nhưng lại ngượng ngùng sửa miệng mà chớp chớp mắt, cho rằng đây là một lần nói sai.

Nhưng cậu không nghĩ tới Bạch Giản sẽ nghiêm túc trả lời.

Bạch Giản nhìn Tư Duyệt một lúc, con ngươi đen nhánh thâm thúy không rõ.

Hắn từng câu từng chữ nói: "A Duyệt, nhân ngư cả đời chỉ có một bạn lữ."
___

Tác giả: và cũng chỉ làm t*nh với bạn lữ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro